Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 21

Chương 21: Cao lão trang
Edit: April
Chuyện kể tiếp sau khi chia tay hắc hùng tinh, Lục Trầm dưỡng sức được nửa ngày, nhưng kỳ thực là dành hết thời gian ngây ngốc chăm chú nhìn Tôn Ngộ Không, Đường Tăng thực sự không chịu nổi dáng vẻ ngốc nghếch cùng vẻ mặt tràn đầy mong đợi của cậu, bọn họ lại tiếp tục lên đường.
Một nhóm người qua mấy ngày ngắn ngủi cuộc sống cũng an ổn.
"Đường Đường? Ngươi nhìn kìa." Lục Trầm trước kia bởi vì thân thể không tốt, cho tới bây giờ cũng chưa từng đi dạo phố mà không phải lo lắng, nhìn hai bên đường phố đầy ắp người bán hàng rong, hai con ngươi đều muốn rớt ra ngoài.
"Tiểu Trầm, đừng có sờ loạn." Đường Tăng liếc trộm người xung quanh, trên gương mặt hiện ra hai rặng đỏ, xưng hô kiểu này nếu bị người ta nghe thấy thì biết phải làm sao.
Cả hai tay Lục Trầm đều đang bận, sờ cái này một hồi, rồi chộp cái kia, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ: "Không có gì, ta chỉ xem một chút thôi, không có mua."
Đường Tăng: "..."
Bán hàng rong: "..." Thật sự rất muốn mắng hắn, không mua còn sờ loạn, phải chửi, nhưng mà nhìn đẹp mắt như vậy, không mở miệng được.
Đôi mắt Lục Trầm sáng lấp lánh nhìn chằm chằm về phía vị sư phụ già đang nắn tượng bột [1] ở đối diện, cảm thấy thích thú, vẫy tay: "Đại Thánh, Đại Thánh, ngài nhìn nè, cái này có giống ngài không?"
[1]: giống tò he ở Việt Nam.
Một con khỉ hiên ngang tư thế oai hùng, mặc chiến bào, so với ngài Đại Thánh trước mắt không giống nhau, nhưng luồng khí thế kia dường như lại giống nhau như đúc.
Tôn Ngộ Không nhàn nhạt liếc nhìn: "Xấu."
Lục Trầm chịu đựng mong muốn phẫn nộ, trong miệng lầm bầm: "Vậy mà xấu, chỉ là có thêm chút lông, nhìn cũng rất hấp dẫn."
Tôn Ngộ Không khóe miệng co rút, nhìn về phía con khỉ tuy nhỏ nhưng tỷ lệ vẫn ngũ đại tam thô [2] như cũ: "..."
[2] - ngũ đại tam thô: chỉ những người vóc dáng tráng kiện cao to. Ngũ đại: hai bàn tay lớn, hai bàn chân lớn, đầu lớn. Tam thô: bắp chân thô, eo thô, cổ thô.
Đường Tăng ở một bên mím môi cười: "Ân, tiểu Trầm... Nói xong liền nhìn thêm đẹp mắt, muốn mua sao?"
Lục Trầm muốn mua, nhìn chăm chú thật lâu.
Đường Tăng lấy ra mấy van tiền đồng ở trong bọc quần áo mang theo bên người đưa tới: "Cho ngươi."
Lục Trầm ánh mắt sáng lên, còn chưa kịp cầm lấy nơi bả vai chợt bị đụng một cái, trực tiếp nhào vào trong lòng Đường Tăng.
"Không sao chứ?"
"Chạy mau đi, yêu quái tới, chạy mau đi."
"Mau vào phòng, mau vào phòng."
Trong nháy mắt người trên đường biến mất như gió lốc, lá rơi rụng trên mặt đất chứng minh nơi này mới vừa rồi là một con phố phi thường náo nhiệt.
Lục Trầm nhìn vị sư phụ nặn tượng bột biến mất trong nháy mắt, nắm chặc tượng bột con khỉ trên tay chơi, nhướng mày hỏi Tôn Ngộ Không vẫn đang suy tư trước mặt: "Đã xảy ra chuyện gì, bọn họ sao lại sợ như vậy."
Đường Tăng chắp hai tay: "A di đà phật, Ngộ Không."
Lục Trầm lập tức kéo tay áo Tôn Ngộ Không, cặp mắt lóe sáng: "Ngài Đại Thánh, nhớ phải chú ý an toàn."
Tôn Ngộ Không: "..."
Bỗng dưng quay đầu, ở góc tường đối diện có một người đang tận lực đem mình thu lại thành một khối thậm chí còn muốn chui cả người vào cái sọt.
Lục Trầm tò mò nhìn sang, một người mặc áo vải màu xám tro, cả người đang run lẩy bẩy, thấy thế nào cũng không giống yêu quái, bước một bước về bên trái lớn tiếng hỏi: "Ngươi là yêu quái sao?"
Người kia vốn đưa lưng về phía họ, vừa nghe thấy câu hỏi liền hít ngược một ngụm khí lạnh dồn sức đứng lên, muốn chạy nhưng chân lại mềm nhũn, do dự chưa tới một hơi thở liền trực tiếp xoay người lại bùm một tiếng quỳ xuống, liên tục dập đầu: "Đại tiên tha mạng đại tiên tha mạng."
Đường Tăng kéo Lục Trầm nhanh chóng tránh khỏi sự quỳ lạy của hắn, ánh mắt nhìn về phía Tôn Ngộ Không, bên kia vẫn là một bộ mặt vô cảm. 
Biết đây là người phàm, lúc này mới cất bước lớn đi tới đem người đỡ dậy: "Vị thí chủ này, ngươi trước không cần phải sợ, bần tăng từ đông thổ Đại Đường đi Tây Thiên thỉnh kinh, trên đường ngang qua nơi này, mới vừa nghe được có người hô to yêu quái, chẳng lẽ ... Nơi này có yêu quái sao?"
"Nguyên lai là thánh tăng, thánh tăng có chỗ không biết." Người kia lau mồ hôi ở trên trán, môi còn đang run lập cập.
Lục Trầm nhìn biểu hiện của người đàn ông áo vải khẳng định hắn không có nghe rõ những gì Đường Đường nói, bất quá chỉ biết bọn họ là người cho nên mới không sợ mà thôi.
"Chuyện là như vậy, ta là quản sự của Cao gia, vốn hôm nay đi cầu Trư Cương Liệp thả tiểu thư nhà chúng ta ra, ai biết được còn chưa đến gần liền bị một trận gió quái dị thổi đi, ta còn nghe được... Nghe được hắn nói... Hai ngày nay phải chuẩn bị hôn sự, nên không tiện gặp mặt." Quản sự bị dọa cả người lạnh run, nhờ Đường Tăng nâng đỡ nên đôi chân mới miễn cưỡng đứng vững.
Nga, Lục Trầm bỗng nhiên tỉnh ngộ, đây không phải là... Cao lão trang sao.
Len lén trộm nhìn Tôn Ngộ Không bên cạnh, khóe mắt treo lên ý cười, che miệng thầm nghĩ thì ra là Trư Bát Giới cõng vợ nha.
"Ngươi không cần phải sợ." Lục Trầm nhảy đến sau lưng vỗ vai hắn một cái, quản sự cả người run lên.
Đường Tăng nghiêm mặt, túm lấy cổ tay cậu đem người kéo về: "Tiểu Trầm, không thể càn quấy."
Lục Trầm dẩu miệng, chợt cười hì hì đẩy Tôn Ngộ Không một cái: "Ngài Đại Thánh đây rất lợi hại, hắn nhất định sẽ giúp các ngươi bắt yêu quái."
"Có thật không?" Quản sự không tin, yêu quái này ăn nhiều, sức lực lớn vô cùng, ngay cả mười tráng hán võ nghệ cao cường ở trấn trên còn không làm gì được, cái này... Liếc mắt nhìn, má ơi, trái tim sao đập nhanh quá.
Dáng dấp xinh đẹp như vậy, không phải thần tiên thì chính là yêu quái.
Quản sự che ngực đột nhiên bị khí thế xông qua làm chấn động tâm mạch, theo bản năng liền gật đầu.
"Vậy ta trước tiên dẫn các ngươi trở về phủ, cùng lão gia thương nghị một chút."
*****
"Lưu quản sự, ngươi đã trở lại." Gã sai vặt ở cửa vội vàng chào đón, trên mặt sốt ruột, "Lão gia đang ở sảnh trước chờ ngươi đấy, những người này là... . ."
"Mau dẫn ta đi."
"Lão gia."
"Lưu quản sự, tên yêu quái kia nói thế nào."
Một người đàn ông trung niên mặc hoa phục, dáng người hơi mập mạp nhưng bước chân hư phù rõ ràng đi ra, nắm lấy tay quản sự.
"Lão gia, ta căn bản không gặp được tên yêu quái kia." Quản gia thở dài, tên yêu quái kia đã từng thấy qua hắn, liền trực tiếp dùng một trận yêu phong thổi hắn trở về trấn, đừng nói là thương lượng, ngay cả bóng cũng chưa sờ đến.
Tay Cao lão gia buông lỏng, lảo đảo nửa bước: "Nghiệp chướng, thật sự là nghiệp chướng." Vừa nói xong liền đi ra khỏi phòng, "Lão phu ta cùng hắn liều mạng, cho dù có mất cái mạng già này, cũng không thể gả Thúy Lan cho tên yêu quái kia."
"Lão gia, ngài trước hết hãy bình tĩnh, nhìn xem lần này ta mang ai tới?" Quản sự vội vàng ngăn hắn lại, thủ pháp thuần thục nhìn là biết đã làm thường xuyên, Cao lão gia này chắc hẳn cũng không phải lên cơn điên một hai lần.
"Lưu quản gia, ta bây giờ không có tâm trạng tiếp khách, ngươi cứ tùy tiện an bài chỗ ở cho bọn họ, nếu là lộ phí không đủ thì cấp thêm." Cao lão gia rõ ràng còn muốn ra khỏi phòng, vẻ mặt bi ai.
Quản sự đáy mắt chảy ra ánh sáng hy vọng: "Lão gia, bọn họ đến đây không phải là làm khách, bọn họ tới... Giúp đỡ tiểu thư."
Cao lão gia ngừng một lát, nghi ngờ: "Bọn họ?"
"Đúng vậy." Quản sự đơn giản đem chính mình như thế nào gặp được họ kể lại, nhưng bởi vì quá mức kích động mà thở không ra hơi, người nghe vừa mệt mỏi vừa hoảng.
Lục Trầm không an phận sáp tới gần, che miệng cười trộm, "Đúng đó đúng đó, ngài Đại Thánh của ta rất lợi hại, nhất định có thể giúp các ngươi đánh đuổi yêu quái."
Trong lòng Cao lão gia còn hoài nghi, hắn bây giờ không tin tưởng bất cứ ai, nhưng người tới là khách, hiếu khách là bản năng hắn vẫn nên đem người mời đi: "Đại sư thật sự có thể giúp ta hàng yêu trừ ma, cứu con gái ta trở về?"
"Không phải ta, là đồ đệ của ta, pháp thuật của hắn rất cao cường." Đường Tăng an ủi Cao lão gia, thuận tiện bắt mạch giúp hắn, "Lao tâm cố sức, lão thí chủ hai ngày nay nên nghỉ ngơi cho khỏe."
Cao lão gia ủ rủ cúi đầu: "Mấy ngày nay từ lúc tên yêu quái đó bắt mất con gái ta, ta làm sao có thể ngủ được, phu nhân ta ngất xỉu từ ngày đó đến nay vẫn chưa tỉnh, ai, nghiệp chướng."
Đường Tăng: "Thí chủ hãy an tâm, đồ đệ của ta thần thông quảng đại, nhất định không có chuyện gì, bất quá tiểu tăng có hiểu sơ chút y thuật..."
Cao lão gia cực kỳ mừng rỡ: "Vị tiểu ca này thật sự có thể giúp đỡ chúng ta sao?"
Thần tiểu ca, sợ Tôn Ngộ Không tức giận, không đợi hắn nói chuyện, Lục Trầm lập tức tiến lên, cười híp mắt thay mặt nói: "Ngài Đại Thánh của ta không thích nói chuyện, bất quá bản lãnh rất cao nha, chỉ cần hắn đáp ứng thì nhất định sẽ mã đáo công thành, đúng không Đại Thánh."
Tôn Ngộ Không nhìn cậu hồi lâu, bất đắc dĩ gật đầu.
Ánh mắt Cao lão gia sáng lên, lập tức quỳ xuống: "Cầu thánh tăng giúp ta."
Đường Tăng cả kinh thất sắc, vội vàng đỡ hắn đứng lên: "Vạn vạn không thể."
Lục Trầm cũng bị dọa cho giật mình, vội vàng nhảy lên muốn né tránh, chết rồi, lớn như vậy còn bị người ta quỳ lạy, thật muốn giảm thọ mà.
Đâm đâm eo Tôn Đại Thánh: "Đại Thánh, ngài giúp hắn đi, con gái hắn thật đáng thương, phải ép gả cho yêu quái, còn là một tên yêu quái xấu xí."
Tôn Ngộ Không nhìn hắn: "Các ngươi không phải đều đã nói xong rồi sao?"
Lục Trầm cười hì hì ngước mặt tiến tới: "Ta muốn ngài Đại Thánh giúp hắn, Đường Đường cũng muốn, nhưng mà chúng ta không có quyền thay ngài Đại Thánh quyết định, cho nên phải cầu ngài Đại Thánh."
Đôi mắt của Tôn Ngộ Không lóe lên, ngón tay điểm trên trán cậu, không chút lưu tình đâm khai: "Ta đã biết."
Lục Trầm vỗ hai tay: "Nghe được chưa, Cao lão gia, ngài Đại Thánh của chúng ta từ bi vi hoài, hiển nhiên sẽ đáp ứng, lần này yên tâm đi, mau để Đường Đường xem bệnh cho vợ ngươi, không thể vì con gái mà bỏ mặc phu nhân ngươi ngã bệnh."
Cao lão gia kích động nước mắt cũng rớt xuống, vịn ống tay áo rộng lớn của Đường Tăng: "Cám ơn thánh tăng, thật sự rất cảm tạ, thánh tăng các ngươi đúng là người tốt, ta..."
Lục Trầm híp mắt muốn mở miệng nói chuyện, trên cánh tay đau nhói, toàn bộ người bị lôi ra xa ba thước: "Đường Đường, ta cùng ngài Đại Thánh đi ra ngoài xem xét một chút, thử xem có tìm được tên yêu quái đó không."
Đường Tăng ở phía sau hô lên: "Cẩn thận một chút, nhất là tiểu Trầm."

Bình Luận (0)
Comment