". . . . . . Vâng" thật là gặp quỷ, trước khi hội nghị bắt đầu anh ta nói với mình là bất luận như thế nào hôm nay cũng phải giải quyết mảnh đất kia, vậy mà bây giờ lại buông ra, đã xảy ra chuyện gì sao? Mới không bao lâu, thế nhưng anh lại có chủ ý thay đổi.
"Chu trợ lý, cô vẫn còn ở đó ngẩn người cái gì, đi thôi."
A? Chu Chiếu Hi ngước mắt không hiểu, cô nheo mắt nhìn người đi tới bên cạnh Cam Nhĩ Thụy.
"Còn ngồi làm gì? Đi theo tôi."
Vẻ mặt cô hoang mang đứng lên, cùng anh rời đi.
Đi tới phòng làm việc của anh, thấy mắt anh u ám nhìn cô chằm chằm không nói lời nào, cô bị trừng không giải thích được, không biết mình phạm vào lỗi gì.
"Chủ tịch tại sao lại đột nhiên rời đi? Trước đó không phải anh đã thông báo, hôm nay nhất định phải mua mảnh đất đó sao?" Vì thế, cô còn nỗ lực nhịn xuống tức giận, không có tại chỗ đạp bay tên đầu heo đó.
Cô vốn định đợi lát nữa sau khi kết thúc hội nghị, sẽ tìm cơ hội sửa chữa cái bàn tay sắc lang dám quấy rối cô, không ngờ Cam Nhĩ Thụy không cẩn thận hắt cà phê nóng lên anh ta, hơn nữa còn rất tốt hắt đúng mệnh căn của anh ta, thật là người quá nhanh.
"Tôi hỏi cô, tại sao cô lại để mặc cho hắn quấy rối cô?" Trong tiếng nói lộ ra một chút rõ ràng oán hận giận dỗi.
"A, anh thấy được à?" Cô giật mình hỏi.
"Nếu như mà tôi nói không thấy, cô định để cho hắn tiếp tục sờ như vậy bao lâu?"
Có ý gì, anh sẽ không cho là bị người ta quấy rối như vậy cô rất vui sướng chứ? Chu Chiếu Hi nổi giận trợn mắt xanh trừng anh.
"Anh còn nói, nếu không phải là bởi vì anh nói hôm nay bất luận như thế nào nhất định phải ký được mảnh đất này, tôi cũng sẽ không nhẫn nhịn im lặng không lên tiếng chứ? Tôi đã sớm tung cước đạp cho anh ta một cái."
Tròng mắt đen không vui thật nhìn cô chằm chằm, giọng điệu lạnh nhạt "Tôi có nói với cô, khi cần thiết phải hy sinh nhan sắc đàm phán cho thành công mảnh đất đó sao?"
"Hả, không có." Hiện tại rốt cuộc anh tức giận cái gì vậy chứ? Người bị quấy rối là cô, cũng không phải là anh, kỳ quái.
Cam Nhĩ Thụy không thể kìm nén được tức giận, nghiêm mặt lên tiếng.
"Chu Chiếu Hi, cô nghe rõ cho tôi, công ty của ta không cần nữ nhân viên bán sắc đẹp nói chuyện làm ăn, lần sau nếu như gặp lại chuyện như vậy, cô nghĩ muốn đạp đối phương thì cứ làm đi, không cần tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục."
Anh thật sự đang tức giận, hơn nữa còn giận không nhẹ. Quái, bị người khác quấy rối, người nên tức giận là cô mới đúng chứ? Xem ra anh vẫn còn đang giận cô.
A, chẳng lẽ mới vừa rồi ly cà phê kia. . . . . .
"Chủ tịch, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?"
"Chuyện gì?"
"Mới vừa rồi ly cà phê kia, không phải là anh cố ý hắt anh ta chứ?"
"Cô cứ nói đi?" Anh không trả lời, hỏi ngược lại.
"Tôi hiểu được." Có quỷ, tuyệt đối có quỷ! Anh ngồi bên cạnh cô, cô ngồi ở giữa, anh cách tên đầu heo này một đoạn khá xa, cho dù trượt tay đổ ly cà phê, cũng không thể nào hắt tới tên đầu heo đó?
Thấy thế nào đều giống là cố ý , chẳng lẽ. . . . . . Anh đang giúp cô dạy dỗ tên háo sắc kia?
Thấy mặt cô lộ nụ cười quỷ dị nhìn lại anh, Cam Nhĩ Thụy không hiểu hỏi: "Cô cười cái gì?"
"Anh nhìn thấy, cố ý giúp tôi chỉnh anh ta có đúng không?" Chu Chiếu Hi cười tít mắt nói, trong lòng đã trăm phần trăm xác định.
"Tôi cũng không có nói như vậy." Bị đôi mắt sáng của cô khẽ liếc qua làm ngực khẽ lay động, Cam Nhĩ Thụy mạnh miệng không muốn thừa nhận là vì cô mới làm việc kia.
Anh không có cách nào nói ra, vừa mới liếc thấy một bàn tay đang mò mẫm quấy rối cô, anh giận đến thiếu chút nữa muốn cho đối phương một đấm.
"Không sao, cô đi ra ngoài đi, hãy nhớ lời tôi vừa nói, về sau gặp lại chuyện như vậy, cô không cần phải tiếp tục chịu đựng."
Khóe môi Chu Chiếu Hi gợi lên nụ cười sáng lạng, cười khẽ chớp mắt nhìn anh "Mặc kệ có phải anh cố ý làm như vậy hay không, hành động vừa rồi của anh tôi cảm thấy siêu đẹp trai."
Được cô khen như vậy, lồng ngực của Cam Nhĩ Thụy đập loạn.
Đưa mắt nhìn cô rời khỏi phòng làm việc của anh, anh lẩm nhẩm nói nhỏ."Tôi chỉ làm bởi vì tương lai cô là mẹ của con tôi, cho nên mới ra tay dạy dỗ tên quỷ háo sắc đó, tuyệt đối không phải là bởi vì. . . . . . Ghen."
Nửa tiếng sau, Giang Dật Bình đi vào tìm anh.
"Nhĩ Thụy, cậu vừa rồi ly cà phê kia là có chuyện gì xảy ra?"
"Không phải tôi đã nói? Tôi không cẩn thận trượt tay!"
"Cái người này trượt tay một cái thật là xa, không có hắt vào Chiếu Hi ngồi ở bên cạnh, ngược lại trượt đến trên người Trần tiên sinh, tôi cảm thấy thế nào cũng là cố ý."
"Tôi cần gì phải làm như vậy?"
"Vừa mới bắt đầu tớ cũng vậy cảm thấy rất buồn bực, rõ ràng đối với mảnh đất đó cậu tuyên bố chắc nịch, tại sao lại làm như vậy? Sau đó tớ mới bừng tỉnh hiểu ra." Giang Dật Bình thần bí nhìn anh, trong mắt lộ ra ý cười.
"Hả?" Cam Nhĩ Thụy nhướng đuôi lông mày, không tin anh ta thật sự hiểu nguyên nhân tại sao.
"Quản lý Hà nói Trần Trung Nhân là một tên háo sắc, chỉ cần thấy được cô gái có bộ dạng không tệ, sẽ vươn móng vuốt giở trò sàm sỡ người ta, vừa rồi chắc là hắn giở trò với Chiếu Hi đúng không?" Anh hỏi thử, quả nhiên bị Cam Nhĩ Thụy bắt được trên mặt chợt lóe lên một chút biểu hiện rất nhỏ, chứng thật phỏng đoán.
Cam Nhĩ Thụy im lặng không trả lời.
Giang Dật Bình thích thú lên tiếng, "Chậc chậc chậc, Nhĩ Thụy, tớ thật sự không ngờ cậu lại có thể vì chuyện nhỏ này mà tình nguyện tổn thất một miếng đất giá trị cao như vậy, đây thật sự là quá không tầm thường! Cậu hãy thành thật khai báo đi, cậu với Chiếu Hi có gì phải không. . . . . ."
Cam Nhĩ Thụy lên tiếng cắt đứt lời của anh."Cậu nghĩ quá nhiều, bảo vệ nhân viên vốn là trách nhiệm của công ty không phải sao?"
Hai mắt Giang Dật Bình chằm chằm anh, "Thật sao? Nhưng nếu hôm nay đổi thành những người khác, cậu thề cũng sẽ làm như vậy chứ?"
"Tôi cũng sẽ xử trí như vậy." Nhưng có cần hắt cà phê nóng qua hay không, anh cũng không chắc.
Giang Dật Bình không tin chút nào lời của anh "Chúng ta là bạn bè lâu năm, chuyện như vậy không cần thiết giấu giếm với tớ, nếu như cậu coi trọng Chiếu Hi, tớ rất vui khi việc thành, không cần phải xấu hổ như vậy đâu."
"Cậu ở đây nói nhăng nói cuội gì đó, không có chuyện như vậy." Cam Nhĩ Thụy chuyển đề tài, "Hai anh em họ Trần đi chưa?"
"Ừ." Giang Dật Bình đắc ý đưa tài liệu trên tay tới "Chúng ta ký mảnh đất kia rồi. Nhìn cậu rời đi, Trần Bách Nhân bị hù sợ, cho là cậu thật sự không có ý định mua đất, cũng không dám kiên trì mặc cả nữa, liền ký cho chúng ta rồi, cho nên nói ly cà phê này của cậu hắt rất tốt."
Nhìn vào tỷ lệ đồng ý, ngược lại Cam Nhĩ Thụy không vui mừng như mong muốn, anh sẽ không quên được hôm nay Chiếu Hi vì anh muốn ký được mảnh đất kia mới chịu đựng nhẫn nhịn tức giận mặc cho người ta cợt nhã.
*********
Thời gian này nhìn thấy Cam Nhĩ Thụy, chắc chắn Chu Chiếu Hi luôn có cảm giác không thoải mái.
Kiểm tra một số thông tin, cô xác định ngày đó lần đầu tiên cô cùng Cam Nhĩ Thụy lên giường là kỳ an toàn của cô, nói cách khác khi đó cô không thể mang thai, cho nên ngày đó chẳng khác gì làm không công.
Chỉ là, đáng được ăn mừng chính là, về sau làm tiếp loại chuyện đó cũng sẽ không đau đớn.
Nghĩ đến cảnh cô trần truồng cùng Cam Nhĩ Thụy làm chuyện thân mật kia ở trên giường, gò má của cô không nhịn được nóng lên, cô còn nhớ rõ thân thể rắn chắc mạnh mẽ của anh ôm lấy thân hình gầy guộc của cô.
Thành thật mà nói, đêm đó trên giường anh vẫn nhẹ nhàng, suy nghĩ đến cảm giác của cô, không ngừng ở bên tai cô dịu dàng dụ dỗ, hôn cô.
Lúc đầu, cô rất sợ hãi, sau khi đau đớn qua đi, cô liền cảm nhận cảm giác vui sướng chưa từng trải qua, người ta nói đó chính là cao trào?
"Trợ lý Chu, trợ lý Chu!" Thấy cô nâng cằm lên, ánh mắt mông lung không biết đang suy nghĩ gì, thư ký Hồng nhẹ nhàng lắc lắc vai của cô.
". . . . . . Á, có chuyện gì sao?" Cô hoàn hồn, xin lỗi nhìn về phía thư ký Hồng, nghĩ đến mình mới vừa rồi lại đang nghĩ loại chuyện đó, hai bên gò má liền đỏ ửng.
"Tấm hình này làm phiền cô xem qua sau đó đưa cho chủ tịch xem qua." Thư ký Hồng giao cho cô một xấp hồ sơ.
"Đây là cái gì?"
"Đây là ứng cử viên cho vị trí người phát ngôn của cao ốc Anh Hoa chúng ta, Tổng giám đốc mời trợ lý Chu cùng chủ tịch xem một chút có ý kiến gì không."
"À, được."
"Trợ lý Chu, cô đang sốt sao? Mặt cô hơi đỏ." Trước khi thư ký Hồng đi quan tâm hỏi.
"Không có gì, mới vừa rồi uống trà nóng thôi." Cô cười gượng trả lời. Thấy thư ký Hồng rời đi, cô thở ra một hơi, tập trung tinh thần, mở hồ sơ ra, xác nhận hình bên trong.
Cô huýt sáo, "Lại có thể mời được Tiếu Tử Nam làm người phát ngôn, thật không đơn giản." Tiếu Tử Nam là minh tinh hiện nay chạm vào có thể bỏng tay, muốn mời anh ta làm người phát ngôn quảng cáo nghe nói nhiều đến nhận không hết, anh là nghệ sĩ rất được yêu thích, cũng không tùy tiện nhận chụp hình làm quảng cáo làm người phát ngôn.
Cô nhìn kỹ tấm hình kia, diện mạo Tiếu Tử Nam đẹp trai, mang phong cách thần bí trung tính, cô nhíu ấn đường, chợt có cảm giác nhìn rất quen.
Giống như người nào. . . . . . A, là Cam Nhĩ Thụy, cặp mắt xếch kia có mấy phần giống Cam Nhĩ Thụy.
Cô đưa tay che kín nửa dưới gương mặt, chỉ nhìn một phần nửa gương mặt, phần giống nhau nhiều hơn.
Nhìn chằm chằm cặp mắt xếch kia, Chu Chiếu Hi không nhịn được nghĩ đến đêm hôm đó đôi mắt Cam Nhĩ Thụy ngập tràn lửa dục.
"Chu tiểu thư, cô xem bảng kế hoạch này, sau đó đề xuất quan điểm của cô."
Giọng nói bất thình lình vang lên làm cô sợ hết hồn, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh.
"Ờ." Nhận lấy bảng kế hoạch đưa tới, cả khuôn mặt của cô chợt đỏ lên. Đáng chết, rốt cuộc cô vừa mới suy nghĩ lung tung cái gì vậy?
Phát hiện mặt của cô đỏ ửng khả nghi, Cam Nhĩ Thụy nghiêng mắt nhìn thấy tấm hình kia trên bàn của cô, "Đây là cái gì?"
"Đây là ứng cử viên cho vị trí người phát ngôn cao ốc Anh Hoa của chúng ta, thư ký Hồng vừa rồi mới đưa tới, muốn mời anh xem qua." Cô đưa hình cho anh.
Cam Nhĩ Thụy nhận lấy hình, ánh mắt nhìn chăm chú.
"Hiện tại Tiếu Tử Nam rất đỏ, không chỉ con gái, ngay cả con trai cũng đều rất mê anh ấy, dự án cao ốc Anh Hoa này có thể mời được anh ấy làm người phát ngôn, nhất định tiêu thụ sẽ rất mạnh." Nghiêng con mắt nữa trong nháy mắt hướng phía kia tấm hình một cái, Chu Chiếu Hi phát hiện hai người mắt xếch thật càng nhìn càng giống nhau.
"Cô cũng rất mê anh ta?"
"Đúng, tôi xem qua mấy bộ phim anh ấy đóng vai chính, anh ấy không chỉ đẹp trai, khả năng diễn xuất càng không có lời nói, hơn nữa hắn lại đặc biệt kén chọn hợp đồng, kịch bản không tốt tuyệt đối không nhận, cho nên anh ấy đóng phim đều xem rất hay." Cô khen anh ta không ngớt lời.
Nghe cô tán thưởng người đàn ông khác như vậy, đôi mắt Cam Nhĩ Thụy thoáng qua một chút khó chịu, đột nhiên nói sang chuyện khác, "Cô có đo nhiệt độ cơ bản liên tục không đó?"
"Có." Chu Chiếu Hi trừng mắt nhìn anh. Làm sao lại hỏi chuyện này ở bên ngoài, chẳng may bị đồng nghiệp khác nghe được thì làm sao.
Anh không có nói gì nữa, xoay người đi vào phòng làm việc của mình, không chút do dự ném hình trên tay vào trong thùng rác.
*********
"Cậu nói Tiếu Tử Nam không thích hợp, xin cậu cho tôi một lý do."
"Dự án phát triển cao ốc Anh Hoa này, đối tượng tiêu thụ chủ yếu là giai cấp trung lưu, khí chất của anh ta không phù hợp, loè loẹt, dáng vẻ lưu manh, sẽ làm cho người khác tưởng đây là nhà giá rẻ, ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ."
Giang Dật Bình không dám tin trừng to mắt, "Oh my God, Tiếu Tử Nam loè loẹt chỗ nào, dáng vẻ lưu manh sao? Cái người này cậu phê bình nếu để cho người hâm mộ phim ảnh của anh ta nghe được, bảo đảm bị fan của anh ta chặn tại cửa đánh chết."
Cam Nhĩ Thụy không chút cử động nói: "Tóm lại, cậu tuyển chọn người khác đi."
Giang Dật Bình hoài nghi nhìn lại anh, "Tại sao cậu không hài lòng anh ta? Người nào gặp qua anh ta cũng đều nói anh ta có một phong cách thần bí, cậu lại nói anh ta kém như vậy, chẳng lẽ anh ta đã đắc tội cậu sao?"
Thái độ bàn việc của anh."Tôi cũng không biết anh ta, anh ta làm sao có thể đắc tội với tôi? Theo ánh mắt của tôi mà nói, tôi cho là anh ta không thích hợp làm người phát ngôn quảng cáo cho cao ốc Anh Hoa."
Giang Dật Bình không thể chấp nhận cách anh nói như vậy.
"Tiếu Tử Nam không tùy tiện nhận quảng cáo, cậu có biết không! Cho tới bây giờ, từng tìm anh ta làm người phát ngôn tiêu thụ sản phẩm tỷ lệ đưa ra ít nhất cũng hai mươi phần trăm trở lên, tôi vận dụng không ít mối quan hệ mới mời được anh ta tới làm người phát ngôn dự án này, bây giờ cậu lại nói cậu muốn tớ buông tay ứng viên có chất lượng tốt như vậy? Tớ không thể nào tìm lại được người thích hợp hơn anh ta."
Cam Nhĩ Thụy không có ý định thay đổi quyết định ban đầu.
"Đó là bởi vì cậu không tìm kỹ lưỡng, tôi không tin không có ứng viên nào thích hợp hơn anh ta."
"Nhĩ Thụy, trước kia cậu không như vậy không hề phản đối một người không có lý do, lần này tớ không thể không nói, cậu thật là không giải thích được! Cậu rốt cuộc tại sao phản đối anh ta? Vui lòng cho tớ một lý do có thể thuyết phục ."
"Tôi đã nói rồi, phong cách của anh ta không thích hợp, cậu nên tìm kiếm ứng viên khác."
"Anh ta là người trong ngàn người tài tớ mới tuyển ra một người tốt nhất làm người phát ngôn, tớ không có cách tìm người khác nữa, trừ khi. . . . . ." Giang Dật Bình bật thốt lên: "Cậu tự mình làm người phát ngôn!"
Thành thật mà nói, lúc vừa mới tiếp xúc Tiếu Tử Nam thì anh phát hiện phong cách của anh ta và Nhĩ Thụy rất giống, hai người đều có một đôi mắt xếch, tướng mạo đẹp trai, tản ra phong cách thần bí quý tộc.
Nếu như không tìm Tiếu tử Nam, Nhĩ Thụy chính là người thích hợp nhất được chọn làm người phát ngôn, nhưng thiếu gia anh tuyệt đối sẽ không đồng ý.
"Muốn tôi làm người phát ngôn? Được rồi, nếu như cậu nói cảm thấy tôi là người thích hợp."
Nghe vậy, Giang Dật Bình giật mình há to miệng "Cậu đồng ý?"
"Ừ, nếu như cần."
"Hôm nay cậu uống nhầm thuốc phải không?" Giang Dật Bình nghi ngờ quan sát vẻ mặt của anh, muốn xác định giờ phút này tinh thần của anh còn tỉnh táo.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Dật Bình, Cam Nhĩ Thụy nhướng mày cười, "Tôi khẳng định 100% mình bình thường."
"Được, như vậy lời cậu vừa nói không thể thu hồi lại, xác định cậu là người phát ngôn của cao ốc Anh Hoa rồi."
"Ừ, thời gian xác định thông báo tiếp cho tôi."
"OK, tớ sẽ nói thư ký làm một bảng hợp đồng chính thức đưa cho cậu ký." Giống như sợ anh đổi ý, Giang Dật Bình lập tức rời đi.
Ha ha ha, xem dự án cao ốc Anh Hoa này muốn phát triển không tiêu thụ mạnh cũng không được! Ngẫm lại xem, đường đường là chủ tịch "Tập Đoàn Xây Dựng Đạo Hùng" Cam đại thiếu gia lại tự mình làm người phát ngôn giới thiệu sản phẩm, đề tài này nhất định sẽ khiến cho thảo luận sôi nổi, đến lúc đó không lo không thu hút được người đến xem phòng, hiệu quả tuyệt đối so với Tiếu Tử Nam làm người phát ngôn còn tốt hơn.
Giang Dật Bình vưa đi ra ngoài, Cam Nhĩ Thụy liền thấy hối hận. Anh nhặt hình ném vào trong thùng rác lên, phát hiện Tiếu Tử Nam không hề tệ giống như lúc trước mình nghĩ, sau khi bình tâm suy nghĩ, anh thừa nhận hình tượng của anh ta quả thật rất thích hợp làm người phát ngôn quảng cáo.
Anh thật sự là uống nhầm thuốc, thế nhưng lại bác bỏ người phát ngôn Dật Bình chọn, còn hứa hẹn tự mình ra sân!
Gần đây vì sao anh thường xuyên cảm thấy bất ổn? Không giống tính chặt chẽ cẩn thận của anh chút nào.
Anh không nên phạm loại sai lầm này.