Đại Thiếu Gia Nhà Họ Cam Rất Khó Trị

Chương 8.1

Sau khi nghe Cam Nhĩ Thụy xử lý chuyện của ba xong như thế nào, Chu Chiếu Hi vui mừng nói: "Cám ơn."

"Anh sẽ không để cho ông ấy quay trở lại quấy rầy em." Anh giang hai tay ôm cô vào lòng.

Nhẹ nhàng ôm anh, cô cảm thấy ấm áp trên người anh truyền tới, trấn an tâm tư kích động mới vừa rồi của cô.."Anh tính sắp xếp cho ông ấy công việc gì?" Giọng buồn buồn của cô từ trong lồng ngực của nah truyền đến, cô quyến luyến mùi của anh, dịu dàng, nhất thời không bỏ được.

"Anh chuẩn bị giao ông ấy cho anh Cuòng."

"Anh Cường?" Cô giật mình ngước mắt."Tuổi của ba em không còn nhỏ, anh Cường chịu thu nhận ông ấy sao?" Anh Cường là quản công, xuất thân hắc đạo, là người vô chừng phóng khoáng, thủ đoạn cũng rất lợi hại, nhìn không quen nhất ỷ thế lấn chuyện yếu, đụng phải thứ người như thế, bình thường anh sẽ sửa đối phương rất thảm.

"Anh mở miệng nói, anh ta không thể không nhận, chủ yếu là, anh hy vọng có người giáo huấn cho ông ta biết cái gì là đạo lý làm người cơ bản."

"Ông ấy sẽ không bị chỉnh chết chứ?" Mặc dù rất hận ba, nhưng cô còn không đến mức hi vọng ông ấy chết.

"Em hãy yên tâm đi, chuyện như vậy anh Cường rất có chừng mực."

"Cám ơn anh." Anh không chỉ không trách cô để cho ba mình chạy tới công ty gây chuyện, còn giúp cô xử lý tốt vần đề của ba, xuất phát từ đáy lòng cô thật sự cảm ơn anh.

"Về sau bị uất ức gì, thì nói cho anh biết, biết không? Không cần một mình cố chịu." Giọng anh mang theo vẻ thương tiếc nói. Nhẹ xoa sợi tóc của cô, anh yêu cô kiên cường độc lập, nhưng là hi vọng lúc này có thể là chỗ cô dựa vào.

Từ giờ khắc này, Chu Chiếu Hi bắt đầu nghiêm túc đối xử với mối quan hệ của hai người.

Cam Nhĩ Thụy ôn nhu sắc sóc một bên, làm cho cô cảm thấy đau khổ trong lòng, nhưng mặt khác, trong lòng cô luôn có cảm giác bất an.

Cô biết đó là sự chênh lệch thân phận của hai người, anh là thiếu gia của Tập đoàn Đại Hùng, mà cô chỉ là một cô trợ lý nho nhỏ, có lẽ anh sẽ không để ý chuyện như vậy, nhưng khó đảm bảo người thân của anh cũng có thể sáng suốt như vậy.

Cô rất rõ ràng gia đình càng giàu, càng xem trọng môn đăng hộ đối.

Có lẽ cô và anh chỉ có thể có, chỉ có là hạnh phúc ngắn ngủi trước mắt, ngày sau, anh cuối cùng có số mệnh phải cưới cô gái khác.

Đến lúc đó, cô chỉ biết cười phất tay một cái hẹn gặp lại anh, hiện tại, sẽ để cho cô hưởng thụ cảnh tốt đẹp một thời gian nữa đi!

************

"Không ngờ anh lại có thể tự mình làm người phát ngôn thúc đẩy dự án?"

"Quảng cáo không tốt sao?" Anh cảm thấy được cũng không tệ lắm, hơn nữa quảng cáo tung ra, phản ứng liền rất nhiệt liệt, nhìn nhà có nhiều người mua làm Cam Nhĩ Khiêm vui mừng cười toe toét.

"Không phải là không tốt, mà là thật tốt quá, các phòng bên các anh bán rất tốt?" Cam Nhĩ Khiêm lấy thuốc sông Hoài ra chuẩn bị đốt, chợt bị Cam Nhĩ Thụy lấy đi, ném vào thùng rác.

"Em nên nhớ chỗ này của anh cấm hút thuốc chứ?"

Cam Nhĩ Khiêm không vui chu môi, "Nghe nói hiện tại có không ít truyền thông muốn phỏng vấn anh?"

"Ừ, chẳng qua anh cũng từ chối."

"Cha mẹ có nói gì về chuyện này không?"

"Sau khi mẹ xem quảng cáo, gọi điện thoại nói xem ra cũng không tệ." Thật ra thì mẹ gọi tới nói là ——

"Không ngờ con mình ăn ảnh như vậy, rất nhiều bạn của em cũng nói anh rất đẹp trai gấp đôi, còn có muốn giới thiệu bạn gái giúp anh nữa đấy." Nhưng lời như thế anh sẽ không thuật lại .

"Khoan, anh cả, lần trước anh nói muốn tìm người sinh con không phải sao? Chuyện bây giờ tiến hành được như thế nào rồi?" Đây mới là mục đích anh đến tìm anh trai.

"Còn chưa có kết quả." Đã qua hai tháng, cũng không nghe Chu Chiếu Hi nhắc tới cái gì, phải là chưa thành công.

"Đối phương là người nào?" Cam Nhĩ Khiêm tò mò muốn biết, anh trai tìm người nào sinh con giúp anh. Theo tính của anh trai, cũng sẽ không tùy tiện tìm đại một người phụ nữ gieo giống chứ?

Cam Nhĩ Thụy hời hợt bày tỏ, "Em chưa từng thấy qua." Anh liếc mắt đồng hồ treo tường, mười hai giờ. Hai tháng này, anh và Chu Chiếu Hi đã có ăn ý, thời gian vừa đến, cô sẽ tự mình vào phòng làm việc của anh ăn cơm, nhưng Nhĩ Khiêm ở đây, ước hẹn ăn cơm trưa của hai người sợ rằng sẽ bị làm trễ nãi.

Nghĩ tới một chuyện, Cam Nhĩ Khiêm thần bí hề hề nói: "Gần đây em có gặp một người tại bữa tiệc, anh đoán là ai ?"

"Em nói thẳng đi." Anh không có hứng thú đoán loại chuyện buồn chán này.

"Là Thi Thục Viện." Cam Cam Nhĩ Khiêm công bố đáp án, lưu ý vẻ mặt của anh.

"Sau đó thì sao?" Vẻ mặt Cam Nhĩ Thụy không hình thành một gợn sóng, giống như tên nghe được không liên quan gì với nhau, mà không phải là người của mối tình đầu anh chia tay nhiều năm trước.

Thấy vẻ mặt anh cả không có một chút kinh ngạc, Cam Nhĩ Khiêm cảm thấy mất hứng, "Cô ấy vừa từ nước ngoài về, bọn em trò chuyện vài câu, cô ấy cũng xem quảng cáo anh đóng kia, khen không dứt miệng."

Thấy mặt anh vẫn không đổi sắc, mặt đối với cái đề tài này bộ dạng không có hứng thú, Cam Nhĩ Khiêm ngừng nói.

Thầm tính , anh cả có thể hay không chỉ là ngoài mặt rất bình tĩnh, kì thực trong lòng sóng ngầm mãnh liệt? Dù sao anh cùng Thi Thục Viện nói thế nào cũng mến nhau dài đến ba năm, cuối cùng vẫn là cô chủ động mà đưa ra lời chia tay, mặc dù khi đó anh cả ngoài miệng chưa nói qua cái gì, nhưng tất cả mọi người nhìn ra được, chuyện Thi Thục Viện làm anh bị đả kích lớn.

Quan sát anh chốc lát, Cam Nhĩ Khiêm nói tiếp: "Cô ấy hỏi em anh có phải có đối tượng trong lòng rồi không. Em thấy, cô ấy đối với anh tình chưa dứt, muốn biết còn có thể nối lại duyên sâu nặng lúc trước với anh."

"Không thể nào." Cam Nhĩ Thụy nói nhạt nhẹ như gió, vẻ mặt cũng rất kiên định.

"Không thể nào cái gì? Là anh không tin cô ấy đối với anh tình chưa dứt, hay là hai người không thể hợp lại?"

"Bọn anh không thể nào hợp lại." Anh nói như đinh chém sắt.

"Tại sao? Năm đó không phải anh rất thích cô ấy sao?"

"Anh đã từng có yêu cô ấy, thế nhưng loại cảm giác đó đã sớm xông đến vô ảnh vô tung thời gian nhiều năm như vậy." Hiện tại trong lòng anh ngập tràn hình bóng là một người khác.

"Thật sao? Thành thật mà nói cô ấy yêu cầu em giúp, tạo một cơ hội tình cờ cho cô ấy gặp anh, nhưng mà bây giờ anh nói như vậy, em sợ rằng không có cách giúp cô ấy rồi."

"Không sai, không cần thiết."

"Nhưng các trưởng bối nhà họ Thi rất có giao tình với cha mẹ, em thấy anh sẽ không tránh được sẽ gặp lại cô ấy."

"Đến lúc đó rồi hãy nói! Đã hơn mười hai giờ, Nhĩ Khiêm, em không phải đi ăn cơm sao?" Chu Chiếu Hi chắc hẳn ở bên ngoài đợi đói bụng rồi thôi.

Không biết suy nghĩ trong lòng anh, Cam Nhĩ Khiêm đứng dậy."Tốt thôi, cùng đi đi, rất lâu không có sắp xếp ăn cơm với anh."

"Ách, đợi hôm khác, anh còn có việc."

Cam Nhĩ Khiêm đã sớm phát hiện anh trai không yên lòng rồi một cái, "Sẽ không ph chứ?"

Bị anh nói trúng, Cam Nhĩ Thụy không lên tiếng, chấp nhận.

Một ý nghĩ thoáng qua, Cam Nhĩ Khiêm hoài nghi hỏi: "Chậc, anh cả, sẽ không phải là người phụ nữ anh tìm giúp anh sinh con đó chứ?"

"Anh thật tức giận, phải đi đi nhanh một chút."

Này, anh đã đoán đúng! Không còn kịp nói gì nữa, người đã bị anh cả đẩy tới ngoài cửa rồi.

Nhìn vẻ mặt này của anh, bộ dáng kia, lão đại không phải là. . . . . . Lâm vào lưới tình đi? Không trách được mới có thể đối với chuyện Thi Thục Viện thờ ơ ơ hờ, ưmh, anh nên đưa cái tình báo này tiết lộ cho Thi Thục Viện sao?

Anh biết Thi Thục Viện còn không tính mang thai, nếu để cô ấy đi quấn lão đại, , lão đại cũng chưa có thời gian lại theo người phụ nữ kia bức xúc. . . . . . Cứ như vậy, nói không chừng hai năm sau cũng sẽ không chỉ có anh nộp giấy trắng.

************

"Em dọn qua đây ở đi!" Sau khi hoan ái qua đi, Cam Nhĩ Thụy chính thức nói lên yêu cầu ở chung với Chu Chiếu Hi.

Mặc dù sau khi tan việc thỉnh thoảng cô sẽ tới nhà anh, nhưng sau mỗi lần cô rời khỏi, anh đều cảm thấy thời gian ở một mình đặc biệt gian nan, hận không thể dính với cô một chỗ không cần tách ra.

Nghe vậy, Chu Chiếu Hi sửng sốt một chút, chợt lắc đầu.

"Không được..., mẹ em phải làm sao."

"Cùng lắm anh mua thêm một căn nhà nữa trong cao ốc này an bài cho bác, như vậy em cứ thoải mái đi về?"

"Em còn chưa đề cập với mẹ chuyện của chúng ta, tạm thời vẫn là không cần." Sau khi cô suy tính vẫn là cự tuyệt.

"Tại sao em không đề cập với bác? Vậy lúc trước em mang cơm hộp của anh về em nói với bác thế nào?"

"Em. . . . . . Nói với mẹ là một đồng nghiệp làm." Cô không xác định bọn họ còn có thể cùng nhau bao lâu, cho nên không muốn nói với mẹ.

Cam Nhĩ Thụy có chút khó chịu chất vấn, "Tại sao muốn giấu giếm bác?"

Mắt cô rũ xuống, vuốt vuốt người dưới cái mền, nhàn nhạt giải thích, "Nếu như mẹ em biết rõ chuyện này nhất định sẽ rất giật mình, em muốn chờ thêm một khoản thời gian nữa mới nói với bà."

Bọn họ chính thức lui tới cũng hai ba tháng rồi, thẳng thắn mà nói, đối với tương lai của bọn họ cô vẫn có cảm giác tràn đầy lo lắng, thậm chí thường cảm thấy, có lẽ không tới một năm bọn họ sẽ chia tay.

Nhìn ra hình như cô băn khoăn cái gì, anh nói: "Tìm thời gian, anh chính thức đến nhà em ra mắt với bác gái."

"Chuyện này. . . . . . Không tốt sao?"

"Tại sao không tốt? Chẳng lẽ em tính đợi mang thai, sẽ nói cho bác giá biết chuyện chúng ta qua lại sao?" Trong mấy tháng này, bọn họ mỗi lần làm chuyện ân ái cũng không có dùng biện pháp phòng ngừa, mang thai là chuyện rất có thể xảy ra.

"Không phải." từ lúc bắt đầu Chu Chiếu Hi vẫn nhớ ban đầu bọ họ lui tới là vì cái gì, anh hy vọng cô sinh con giúp anh, khai báo với mẹ, cho nên anh mới lên giường với cô, thậm chí cô đã lấy trước cùa anh năm trăm vạn tiền đặt cọc sao, khoản tiền kia hơn một nửa đã dùng để trả số nợ do ba để lại, còn có lắp chân giả cho mẹ, còn lại dư tới không được một phần ba.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân cô không coi trọng tương lai của hai người, nguyên nhân bọn họ bắt đầu là giao dịch như vậy, vốn là không đơn thuần rồi.

Anh nghiêng người ôm cô, khẽ hôn vai thơm của cô."Em sắp xếp một chút, xem lúc nào thuận tiện, anh tự mình tới ra mắt bác gái."

"Anh thật sự muốn đi?" Cô ôm chăn mỏng ngồi dậy, hoài nghi dò xét anh.

"Đương nhiên là thật." Sau khi chính thức cùng cô qua lại, anh đã không quá quan tâm trong thời gian ngắn cô có thể mang thai hay không, tốt nhất là sẽ không, bởi vì anh nghĩ muốn hưởng thụ thế giới hai người nhiều hơn nữa." Chờ sau khi anh qua gặp mẹ em, hai người liền dọn qua đây ở đi, anh sẽ chăm sóc tốt nhất cho mẹ em."

"Anh không lo lắng chuyện của chúng ta bị quá nhiều người biết sao?" Ngày đó sau khi ba đến náo loạn, trong công ty đã truyền ra không ít lời đồn đại, nếu bọn họ ở chung nữa, chẳng phải càng đưa tới nhiề lời ra tiếng vào hơn sao.

Cam Nhĩ Thụy không chút do dự nói: "Khi anh quyết định qua lại với em thì anh không có lo lắng chuyện này. Người khác nói thế nào thì để cho bọn họ nói đi, chỉ cần không làm trễ nãi công việc là tốt rồi.."

"Nhưng là, nói em chuyển qua, sẽ làm loạn phòng ốc của anh!"Anh cũng không có thuê giúp việc quét dọn, trong nhà đều là tự mình ra tay dọn dẹp, anh là người đàn ông thích sạch sẽ, cho nên dọn dẹp không dính một hạt bụi, mỗi một vật đều được sắp xếp ngay nga71n trật tự.

Biết rõ tính anh cẩn thận tỉ mỉ, cho nên mỗi lần đến nhà anh, cô đều không dám lộn xộn bài trí bên trong phòng, thật may mỗi lần tới đều ở lại không lâu, nếu không mỗi ngày đều phải để ý cẩn thận như vậy, ngày ngày cô sẽ cảm thấy rất khổ sở.

Nghĩ như vậy, Chu Chiếu Hi càng thêm tin chắc hai người không thích hợp ở chung một chỗ, có lẽ bây giờ là thời gian tình yêu cuồng nhiệt, cho nên cũng còn có thể bao dung với thói quen của nhau, nhưng lâu dài, nhất định sẽ không chịu nổi mà xảy ra xung đột, cuối cùng số lần sẽ càng lúc càng thường xuyên, tiếp theo đó lần nữa là tranh cãi ầm ĩ rồi.

"Làm rối loạn thì để ý chỉnh lại là được rồi." Cam Nhĩ Thụy không cho là vần đề này có gì lớn.

"Người nào để ý chỉnh, anh sao?" Bọn họ đối với định nghĩa chỉnh tề có chút chênh lệch như lòng sông với mặt biển, chuyện cô cho là ổn, anh thường cho là còn chưa tốt.

Im lặng mấy giây mới mở miệng."Nếu ở cùng một chỗ, chuyện nhà đương nhiên là muốn cùng nhau có trách nhiệm."

Bỗng nhiên cô thò tay làm loạn tóc của anh.

"Em làm gì đấy?" Anh vội vã dùng năm ngón tay như cái lược cào tóc lại chỉnh tề.

Cô vẫn cười lại làm loạn nó lần nữa.

"Em là đang làm cái gì?" Anh hơi cáu trợn mắt nhìn cô, lần nữa chỉnh tóc lại chỉnh tề.
Bình Luận (0)
Comment