Đại Thợ Rèn Tiểu Mật Đào

Chương 75

" sư phụ, sư phụ, người không sao chứ?" Hoắc Trầm sợ tới mức ngã gục trước giường đất.

Mễ thị đi từ bên ngoài vào, vừa thấy lão nhân giương mắt nhìn không nói được lời nào, cũng sốt ruột nhào lên.

Giang Thạch thở hắt ra mấy hơi, chậm rãi hoãn lại cảm xúc, tiếp tục nói: " con phải sống thật tốt với nương tử...sống thật tốt, tay nghề.....đừng bỏ phí, thời điểm hữu dụng, lại dùng. Ta....ta năm ngoái gặp được một tiên sinh xem bói, xem sách cổ nói, trên sách nói, trên ngọn núi gần đây có, có một khối to, huyền thiết, cho nên ta, ta mới đi lên núi...nhưng không, không...."

Hoắc Trầm nghe hiểu được ý tứ của sư phụ, vội vangfd quay đầu lại nói với tiếu đào: " Tiểu Đào, chủy thủ ta cho nàng đâu, mau đem tới đây cho sư phụ nhìn."

Tiểu Đào xoay người sang chỗ khác, vén vạt áo lên, lấy ra chủy thủ buộc dưới đai lưng xuống.

" sư phụ, sư phụ, người mau nhìn xem, đây là cái gì? Khối huyền thiết ta kia con tìm thấy rồi, đây là huyền thiết lấy ra từ khối đó tạo thành chủy thủ." Hoắc Trầm đem vỏ chủy thủ rút ra đưa cho sư phụ nhìn.

Đôi mắt đục ngầu của Giang Thành, nháy mắt tỏa ra ánh sáng khác thường sáng rực lên, hai mắt trợn trừng mở lớn, tay cũng đột nhiên có sức lực, đưa tay cầm lấy chủy thủ, từ trên xuống dưới ngắm nhìn: " không sai, hoa văn này, màu sắc này, thật sự là huyền thiết, Đại Trầm, đồ đệ tốt của ta, chuyện sư phụ không làm được, con lại làm được, con thật là đồ đệ tốt của ta."

Nhìn sư phụ cao hứng, Hoắc Trầm cũng vui mừng theo, cười, khiêm tốn nói: " sư phụ, bản lĩnh của con đều là do ngài dạy, con có thể tạo ra được huyền thiết chủy thủ, cũng giống như là người đánh ra vậy. Người dưỡng bệnh thật tốt, chờ thân thể người khỏe, con mang người vào núi, chúng ta mang khối huyền thiết kia đào về."

Ánh sáng trong mắt Giang Thạch dần tan rã, tay mềm nhũn, chủy thủ suýt chút nữa rơi xuống, Hoắc Trầm vội vàng đưa tay tiếp lấy, lắm lấy vỏ chủy thủ, đặt vào tay sư phụ.

" Đại Trầm, ta muốn...muốn...muốn nhận con làm nghĩa tử, con có nguyện ý không...." Giang Thạch kịch liệt ho khan, Hoắc Trầm hiểu được ý của ông, không nói hai lời, quỳ trên mặt đất, cúi dập đầu ba cái: " cha nuôi, về sau con chính là nhi tử của người."

Giang Thạch mấp máy môi, kích động đến nỗi lệ nóng quanh tròng, lại nói không ra lời.

" Hoắc Trầm, ngươi thật không biết xấu hổ, nhạc phụ ta đã trở thành như vậy rồi, ngươi lại còn lừa gạt ông, ngựa trong nhà cũng đưa cho ngươi, xe cũng cho ngươi, đồ ngươi lấy đi còn chưa đủ nhiều sao? bây giờ còn nhận cha nuôi, ngươi là muốn tới đây đoạt tài sản đúng không? Phi! Không có cửa đâu." Ngoài cửa truyền tới giọng của Bùi Thiết Khánh, Hoắc Trầm mặt lạnh xoay người lại, túm lấy cổ áo hắn.

" Bùi Thiết Khánh, ta trước kia là kính ngươi, gọi ngươi một tiếng tỷ phu, nhưng hiện tại ngươi lại muốn gây chuyện sao? sư phụ nằm trên giường đất, ngươi dăm bữa nửa tháng cũng không qua liền thôi, nhưng ngươi không cho ta biết, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?"

Nam nhân vừa mới tiến vào thấp hơn Hoắc Trầm một cái đầu nhưng lại béo hơn hai vòng, vóc dáng hai người không kém nhau quá nhiều, chính là thịt trên người Hoắc Trầm đều là cơ bắp cuồn cuộn,, còn tên kia người đều là thịt mỡ.

Bị Hoắc Trầm nắm cổ áo lên, thân thể đầy mỡ kia bắt đầu hoảng loạn. Sức thì không có nhưng mồm thì lại rất to, la lớn: " ngươi muốn làm gì? Ngươi không phải chỉ là tên học nghề thôi sao? học xong rồi thì nhanh cút đi, còn nhận cha nuôi cái gì, ngươi không phải là nhìn thấy nhạc phụ của ta không được nữa mới nhanh chân chạy tới sao, nhanh tới nhận cha, tranh nhà đoạt tài sản sao?"

Hoắc Trầm giận dữ, hai mắt long lên, giận dữ hét lên: " ai muốn tranh nhà đoạt tiền, ai tranh thiên lôi liền giáng xuống đánh chết."

Tiểu Đào thật sự sợ Hoắc Trầm giận dữ mất khống chế đánh người, chỉ sợ một quyền đi xuống, thật sự có thể đem tên kia đánh thừa sống thiếu chết, liền ở bên cạnh kéo áo hắn: " các ngươi đừng gây chuyện nữa, sư phụ đang bị bệnh, các người còn có thời gian gây gổ nữa?"

Hoắc Trầm thở mạnh ném Bùi Thiết Khánh xuống đất, xoay người ngồi bên cạnh sư phụ, Mễ thị nhìn con gái đang rụt cổ đi phía sau con rể, nặng nề thở dài: " hắn cho con uống mê hồn canh gì sao? con lại dung túng hắn như vậy, ta với cha con còn đang ở đây, hắn còn vô pháp vô thiên như vậy, về sau hai chúng ta không còn nữa, con không phải là bị hắn đùa chết sao?"

Giang Diệp vừa rồi khóc một hồi, giờ phút này đôi mắt vừa hồng vừa sưng, lại bị mẫu thân nàng ta mắng, lại rơi nước mắt: " con còn có biện pháp gì sao? huynh đệ một cái cũng không có, còn không có nhi tử, tương lai không có người, con còn có thể trông cậy vào ai?"

" Nhị tỷ, tỷ yên tâm đi, sư phụ sư nương đối với ta ân trọng như núi, bây giờ ta là nghĩa tử của người. Về sau tỷ chính là thân tỷ tỷ của ta, nếu có người khi dễ tỷ, tỷ chỉ cần nói cho ta biết, ta tuyệt đối không tha cho hắn, tỷ phu cũng không được. Hơn nữa, các người có thể yên tâm, nhà, đất, tiền ta một phân cũng không cần." Hoắc Trầm giọng nói sang sảng, Bùi Thiết Khánh nghe được lời này đương nhiên là cao hứng, nhưng Giang Thạch nằm trên giường lại nỏng nảy vô cùng.

Ông run rẩy nói không ra lời, nắm lấy tay áo Hoắc Trầm, run run kéo kéo.

Hoắc Trầm nhìn biểu tình kích động của sư phụ, đại khái là hiểu được kích động trong lòng sư phụ, liền bổ sung: " nhà, đất, cùng tiền tài ta không cần, nhưng đồ rèn của sư phụ ta muốn mang đi, dù sao các người cũng không làm nghề rèn."

Lời này đương nhiên là nói cho Bùi Thiết Khánh nghe, đối phương thống khoái gật đầu: " được, một lời liền định."

Giang Thạch lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, thân thể run rẩy rốt cuộc yên tĩnh lại, ánh mắt nhìn bà lão nhà mình, miệng không phát ra được thành lời nữa, chỉ thở hắt ra vài hơi.

Mễ thị chảy nước mắt, cúi người xuống, chỉ vào Hoắc Trầm nói: " ý ông muốn là để cho Đại Trầm chống gậy cho ông?"

Giang Thạch không thể gật đầu được nữa, chỉ có thể chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra ý cười.

- ---

Kế tiếp, mọi người bận rộn chuẩn bị phát tang cho Giang Thạch, để con gái lớn tại Tấn Châu trở lại cùng đại cô gia. Hoắc Trầm mặc áo tang giống như nhi tử, chống gậy đưa tang, so với hai nữ nhi đang khóc thảm thiết kia trông hắn còn thương tâm gấp bội.

Lo xong hậu sự, Hoắc Trầm cùng Tiểu Đào đi về nhà. Hắn muốn đưa sư nương trở về nhà, đi theo hắn hưởng phúc. Nhưng Mễ thị nói, con gái lớn của bà con cái trong nhà nhiều, cha mẹ chồng lại không còn nữa, muốn đi đến Tấn Châu xem đám cháu ngoại.

Mễ thị làm chủ phân gia cho tất cả, nhà cùng ruộng đất đều để lại cho nhà con gái thứ hai, còn ngân lượng trong nhà bà đều giữ lại, đi đến nhà con gái lớn dưỡng già. Đồ rèn của Giang Thạch để lại bà đều đưa cho Hoắc Trầm, lưu luyến không rời mà dặn dò hắn, phải sống thật tốt, phải đối xử tốt với nương tử.

Hai người trên đường trở về, nửa đường dừng lại mua nửa xe cây giống, lại mang theo một xe khí cụ nghề rèn, một xe lớn đi về nhà.

Trở lại Đại Doanh trấn, lại thêm mấy ngày, Hoắc Trầm lại chạy về Thâm Châu kéo thêm vài xe cây giống về, đem tới vườn trái cây trồng, sau đó lại chờ tới khi gặt xong lúa sẽ đi tới Phùng gia đòi đất.

- --

Tháng 5, mọi người đã thay sang y phục mùa hè mỏng hơn, bụng Tiểu Đào đã lộ rõ. Hoắc Trầm liền không chịu cho nàng ra khỏi cửa nữa, sợ có người chạm vào bụng nàng. Chính là, tới ngày thu hoạch lúa mạch ở Điền gia thôn, lại vẫn phải mang nàng tới. Đi sớm, Phùng gia còn chưa có bận việc xong, hai cô gia đang hấp tấp phụ việc hỗ trợ thu lúa mạch.

Điền gia chỉ có 2 mẫu ruộng, lại có hai tiểu tử sức khỏe có thừa tới đây hỗ trợ, không tới nửa ngày liền gặt xong. Người Điền gia dừng lại uống nước nghỉ ngơi, một lát nữa chỉ còn việc nhặt hạt lúa (mót lúa).

Phùng gia cuối cùng gặt xong mẫu ruộng cuối, lại nhặt sạch hạt lúa trong đất một lần. Vừa muốn đẩy xe về, liền thấy Trần Mẫn Đạt đang đẩy xe lừa to tới bờ ruộng, đi theo phía sau hắn còn có xe ngựa to nhà thợ rèn.

Phùng Mãn từ trước đến nay đâu có xuống ruộng làm việc bao giờ, nhưng hôm nay hắn không thể không xuống ruộng. Phùng Mãn nhớ tới thời điểm chúc tết gặp được bọn họ ở trước Điền gia, tâm tình càng thêm buồn bực, khí đó nhà hắn mới mua xe ngựa, mà hiện tại....không chỉ có ngựa cùng xe đều đã bán, liền ruộng cũng là của Trần gia.

Chính là hôm nay, tên thợ rèn này hôm nay tới đây làm gì? Hơn nữa Tiểu Đào ngồi trên xe ngựa càng ngày càng xinh đẹp, bụng cũng đã lớn. Mọi người đều nói Tiểu Đào vượng phu, vốn là hắn nhìn trúng trước, cố tình lại bị tên thợ rèn kia đoạt đi. Nếu Tiểu Đào gả cho hắn, nói không chừng phát đạt lại chính là nhà hắn, xui xẻo chính là Hoắc gia.

Trần Mẫn Đạt buộc xe lừa, treo tốt lưỡi lê cày, chỉ vào một đường bờ ruộng nói: " Đại Trầm ca, đây là ranh giới, phía đông là nhà ngươi, phía tây là nhà ta. Bên phía đầu sông kia còn có một mẫu đều là của nhà ngươi."

Cha Phùng Mãn vừa nghe thấy liền nóng nảy: " Trần Mẫn Đạt, ngươi vừa mới nói cái gì? Đất này nào có phần của thợ rèn?"

Trần Mẫn Đạt cười hì hì: " thì thật ra là hắn không có phần, mấy ngày trước tỷ tỷ nhà ta cần phải dùng tiền, mà tiền lại lấy đi mua đất nhà ngươi rồi, chỉ có thể bán ruộng thôi, nhưng tìm không được ai, liền bán cho Hoắc thợ rèn vài mẫu."

" ngươi...." cha Phùng Mãn tức giận trừng mắt.

Phùng Mãn chỉ thẳng vào Trần Mẫn Đạt nói: " ngươi là tên lừa đảo, từ lúc bắt đầu ngươi đã lừa nhà ta đúng không? Thời điểm ta đi lên trấn trên, đã nhìn thấy Điền Liễu bán thịt cho nhà ngươi, ngươi cùng tên thợ rèn kia đã sớm thông đồng với nhau, cố ý chỉnh ta. Lại còn muốn đem chuồng dê sửa lại chuyển đến cửa sổ phòng ta, hiện tại Điền gia không đồng ý đốt pháo, để chúng ta cấp tiền thuốc trả lại, đây tất cả đều là chủ ý của ngươi."

Trần Mẫn Đạt cười nhạt: " ta nói chuyện phong thủy kia là có đạo lý, tin hay không tùy ngươi. Mà đã là của ta, ta thích bán cho ai liền bán cho người ấy, ngươi cũng không quản được ta. Đi nhanh đi, bằng không, thiết lê của ta cắt vào chân ngươi, cũng đừng trách ta."

Khi nói chuyện, Hoắc Trầm cũng treo tốt thiết lê, con ngựa to khỏe làm việc rất nhanh. Một đường uy vũ sinh phong, rất nhanh liền vày xong một vòng ruộng. Ngựa có sức lực, thiết lê lại chính mình đánh, dùng thực tiện tay. Cày xuống ruộng vừa sâu vừa gọn, hơn hẳn cày nhà người khác.

Ruộng lúa mạch xung quanh đều là của người ở Điền gia thôn, nhà Tiểu Đào cách đó cũng không xa, ngẩng đầu liền nhìn thấy. Tiểu Liễu đang cong eo mót lúa ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt của Phùng Mãn đang ăn mệt, trong lòng liền thấy sảng khoái. Tên tiểu tử thối, trước kia vênh mặt hất hàm sai khiến, khi dễ người khác, hiện tại rốt cuộc hiểu được bản thân có bao nhiêu uất ức đi.

Thôi nãi nãi đang ở trong đất nhà mình nhặt lúa, bà cùng nhìn thấy tình cản hai con rể nhà Điền gia thu thập Phùng gia, không khỏi líu lưỡi, nói với Đinh thị: " nhà các ngươi thật biết chọn con rể a, nhìn hai tiểu tử này, người sau lại giỏi hơn người trước. Nghe nói trước đây Phùng Mãn coi trọng Tiểu Đào, may mắn Tiểu Đào không gả, bằng không, hiện tại liền cực khổ rồi."

Đinh thị liền nói: " đúng vậy, cháu gái nhà chúng ta tốt như vậy, đương nhiên là phải tìm cô gia tốt rồi. Phùng Mãn như vậy, vừa thấy liền là tên phá gia chi tử, ai mù mắt mới nhìn trúng hắn."

Tiểu Liễu nhịn không được nữa, phụt một tiếng ngửa mặt cười.
Bình Luận (0)
Comment