Đại Thợ Rèn Tiểu Mật Đào

Chương 85

A Huyên biết, cha sẽ không đánh bé, bởi vì chưa bao giờ có ai đánh bé bao giờ. Cha đuổi bé, cũng chỉ là chơi mà thôi.

A Huyên chơi mệt, mí mắt liền bắt đầu đánh nhau, tích cực chủ động bò về phía gối đầu. nắm lấy vạt áo nương, muốn ăn sữa đi ngủ.

Tiểu Đào nghiêng người dựa lên gối của a Huyên, cởi bớt y phục trên người, vừa cho bé ăn vừa vỗ nhẹ lưng vừa nhẹ giọng nói: " a Huyên, sau lễ chọn đồ vật liền không thể lại tiếp tục ăn sữa nữa, phải ăn cơm, có biết hay không?"

A Huyên nghe nương nói cũng không hiểu cái gì,chỉ chậm rãi nhắm hai mắt lại, khóe miệng nhếch lên, ngọt ngào tiến vào mộng đẹp.

Hoắc Trầm ở bên cạnh lẳng lặng nhìn hai người, vành mắt bỗng nhiên đỏ lên, giữ chặt lấy tay Tiểu Đào, nhẹ giọng nói: " Tiểu Đào, nàng về sau đừng nói hai chữ hòa li nữa, được không?"

Tiểu Đào giúp a Huyên dịch góc chăn, chui vào ổ chăn của mình, nhìn Hoắc Trầm bằng ánh mắt phức tạp, khẽ "ừ" một tiếng.

Trong mắt Hoắc Trầm có cầu xin, có hối hận, có mong đợi, làm nàng không thể có biểu tình cự tuyệt được, hơn nữa hôm nay là sinh thần của hắn, nàng không muốn làm hắn không vui.

Nghe được hứa hẹn của nương tử, Hoắc Trầm vui mừng cười, cởi y phục, liền chui vào chăn của nương tử nằm.

Tiểu Đào duỗi tay đẩy hắn ra không được, liền dưới khẩn cầu của hắn buông vũ khí đầu hàng.

Hôm nay cảm thụ không giống với mọi khi, Hoắc Trầm cảm thấy đặc biệt thống khoái, không chỉ có thân thể mà trong lòng cũng sung sướng. Nương tử chịu để hắn thân thiết với nàng, liền chứng minh được tức giận đã hoàn toàn triệt tiêu, không phải lo lắng gì nữa.

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Hoắc Trầm vẫn như thường lệ giúp con gái mặc tốt y phục, lại chơi đùa với bé một lát, để Tiểu Đào có thế rảnh tay mà đi làm bữa sáng.

Chính là lúc Tiểu Đào gập chăn nệm, lại không có giống như mọi khi chồng lên nhau, mà đem đệm chăn của hắn dọn tới đông phòng.

Hoắc Trầm mông lung: " Tiểu Đào, nàng sao lại mang chăn của ta dọn sang đông phòng?"

Tiểu Đào ngẩng mặt lên, bĩu môi, trừng mắt nhìn hắn một cái: " chuyện chàng dối gạt ta, chàng cho rằng nhanh như thế liền không có chuyện gì nữa? hôm qua là sinh thần của chàng, ta không cùng chàng sô đo, để tùy ý chàng. Từ hôm nay trở đi, chàng đi vào đông phòng ngủ, không được ở cùng phòng với ta. Phạt một tháng, tháng sau mới được dọn về phòng ngủ chính, xem chàng có nhớ kĩ được giáo huấn này hay không?"

Cái này làm Hoắc Trầm choáng váng, nguyên tưởng rằng liền gió êm sóng lặng, ai biết được, thì ra trừng phạt càng nặng nề đang chờ hắn ở phía sau.

" Tiểu Đào ta biết sai rồi, ta đã nhớ kĩ giáo huấn này, nàng đừng như vậy nữa được không? Hơn nữa, trừng phạt này quá nặng, ta xa hai người, ta ngủ không được, nàng đừng đuổi ta ra ngoài, chúng ta đổi hình phạt khác được không?"

" hình phạt khác, đó chính là ta cùng a Huyên đi về nhà mẹ ở một tháng, chính chàng chọn đi."

" đừng....đừng a." Hoắc Trầm chân mềm nhũn đến mức sắp quỳ trên mặt đất, khuôn mặt đau khổ, không nói được lời nào.

Hoắc Trầm ủ rũ gục đầu ăn xong cơm sáng, lưu luyến không rời mà đ lên cửa tiệm làm việc.

Hôm nay không phải họp chợ chính, người đi đường không nhiều, tiệm thịt đối diện cũng vắng tanh, chỉ có phu thê Trần Mẫn Đạt cùng Tiểu Liễu đang nói chuyện. Thấy Hoắc Trầm mở cửa, Tiểu Liễu bước tới,đi nhanh qua: " tỷ phum nghe nói hôm qua tỷ cùng huynh cãi nhau, còn đem tỷ tức giận bỏ về nhà mẹ, đã trở lại chưa?"

Hoắc Trầm buồn bực nhìn Tiểu Liễu liếc mắt một cái: " muội nghe tin cũng thật nhanh."

Tiểu Liễu nhìn bộ dạng khó chịu của hắn, cười ha ha: " ta nói huynh a, tỷ của ta tính tình gì ta càng rõ ràng hơn huynh, từ nhỏ đã như vậy, không giống như đang tức giận, nhưng thật sự lại đang tức a, sẽ nhớ kĩ cả đời đấy."

" đừng, hai ngày nay ta đã chịu không nổi rồi, còn cả đời, ta làm sao có thể sống đây? Muội tới giúp ta khuyên tỷ tỷ của muội đi, khuyên được, ta nhất định cảm tạ muội."

Tiểu Liễu nghịch ngợm chớp chớp mắt: " cảm tạ như thế nào?"

" muội nói tạ như thế nào liền như vậy tạ, đồ ăn ngon trên phố, muội muốn ăn gì? Ta đều mua cho muội." ở trong lòng Hoắc Trầm, chỉ cần có thể dỗ được Tiểu Đào, chuyện khác đều dễ dàng.

" chậc, tỷ phu, trong mắt huynh thì ra ta là như vậy sao, trừ bỏ ăn liền không nhìn được thứ khác?"

Đối mặt với cô em vợ nhanh mồm nhanh miệng, Hoắc Trầm đương nhiên không phải là đối thủ, vội vàng chắp tay thi lễ xin tha: " được được được, là ta nói sai, muội muốn cái gì, ta liền báo đáp muội cái đấy."

Tiểu Liễu đắc ý nhếch môi: " cái này còn được, huynh liền chờ đi, bảo đảm mang dỗ nương tử của huynh tới thuận thuận lưu lưu."

Tiểu Liễu bước chân nhẹ nhàng đi vào hậu viện, thấy tỷ tỷ đang ngồi trên giường đất đóng đế giày, a Huyên đang ngồi ôm tú cầu chơi, ở trên giường đất lăn qua lăn lại, sung sướng tự chơi một mình.

" a Huyên gọi dì hai đi." Tiểu Liễu vỗ tay, mở hai tay ra, chờ a Huyên nhào vào ngực mình.

" dì...." a Huyên vui sướng bò tới, cầm tú cầu trong tay giống như hiến vật quý đưa tới cho Tiểu liễu: " cầu."

Tiểu Liễu nhận lấy tú cầu, vừa chơi đùa với a Huyên vừa nói chuyện với Tiểu Đào: " không phải đang cãi nhau sao? sao lại nhanh như thế liền hòa hảo rồi, còn làm giày cho tỷ phu nữa."

Tiểu Đào vẫn như cũ xe chỉ luồn kim, lười ngẩng đầu lên nhìn nàng: " ai nói đóng đế giày cho hắn, mới không phải làm cho hắn đâu."

" ai nha, lừa quỷ sao? giày lớn như vậy, không phải làm cho hắn vậy tỷ đi à?"

Tiểu Đào mím môi, cũng không nhịn xuống, xì một tiếng vui vẻ: " trời lại sắp lạnh rồi, không làm giày song bông làm sao được? hắn mỗi ngày dậy sớm thức khuya làm việc cũng không dễ dàng, cũng không thể để hắn ăn đói mặc rách đi."

Tiểu Liễu biểu tình hiểu rõ: " muội biết, mặc kệ là chuyện gì mà cãi nhau, tỷ cũng không thể nhẫn tâm được. nói một chút đi, chuyện ngày hôm qua là bởi vì tiện nhân không biết xấu hổ Mông thị kia đúng không."

Tiểu Đào lúc này mới giật mình mà ngẩng đầu lên: " muội cũng nghe được chuyện của Mông thị, có phải hay không cả trấn đều biết hết rồi?"

" tất cả có biết hay không thì muội không rõ lắm, dù sai muội là nghe nói, là tỷ phu đưa tiền cho Mông thị, tỷ liền tức giận đi về nhà mẹ đẻ." Tiểu Liễu nhướng mày, nghiêm túc nhìn biểu tình của Tiểu Đào.

Hoắc Trầm ở cửa tiệm nhìn xuyên qua cửa sổ thấy được hai tỷ muội ngươi một câu ta một câu nói chuyện, cảm xúc giống như không có gì kích động, trong lòng liền có hy vọng. Tiểu Liễu miệng lợi hại không chừng có thể khuyện được Tiểu Đào không tức giận nữa. Hoắc Trầm nghĩ vậy, cảm thấy bản thân nên đi nghe lén một chút, học tài ăn nói của cô em vợ này, về sau liền có thể dỗ nương tử được rồi không phải sao?

Hắn tới chân tường lặng lẽ ngồi xổm xuống dưới cửa sổ nghiêng tai lắng nghe hai người nói chuyện.

" chân chính làm ta tức giận không phải là tỷ phu muội cho tiền, nhìn tỷ phu muội cao to, thật ra rất mềm lòng, rất thích tiểu hài tử. Con nàng ta bị bệnh, nếu là nàng ta đau khổ cầu xin, khả năng hắn sẽ phát một cái thiện tâm, liền cho nàng ta chút tiền, chuyện này cũng không tính là cái gì, đứa nhỏ kia cũng là vô tội."

Hoắc Trầm lăng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi trên gạch lát viện, dưới chân tường, nguyên lai thì ra Tiểu Đào không phải vì 200 văn tiền kia mà tức giận.

" vậy tỷ tức giận cái gì?" Tiểu Liễu cũng không rõ.

" ta tức giận là vì hắn nói dối ta, chết cũng không chịu thừa nhận cho tiền. Hơn nữa, hắn cũng không nên cho Mông thị tiền, nữ nhân kia nếu có còn tự trọng, liền không tới đây vay tiền. Nếu có những chuyện này, nếu là ta, cho dù mượn tiền cả trấn cũng sẽ không vào đây vay tiền."

Lời này Tiểu Liễu đồng ý, vỗ đùi một cái thật vang: " đúng vậy, nếu là muội cũng vậy, làm gì có chuyện hại nhà người ta như thế mà vẫn tới đây vay tiền. Cho dù xin ăn, cũng phải đi vòng qua cửa nhà họ."

" chính là như vậy, nhưng Mông thị lại không tìm đến nhà khác mượn tiền, lại tới mỗi Hoắc gia, muội nói xem có phải là không biết xấu hổ không? Người như vậy, cho nàng ta 200 văn căn bản là không tống cổ được. chắc chắn sẽ còn tới nữa, lòng tham cũng lớn hơn. Ngày hôm qua rõ ràng là nhìn thấy ta cùng a Huyên ở trên đường mua đồ ăn, nàng ta cùng tẩu tử lớn tiếng nói, tỷ phu muội cho nàng ta 200 văn tiền, còn nói ta không biết sinh ra nhi tử, không bằng cút đi nhường chỗ cho người khác tốt hơn."

Hoắc Trầm nghe được lời này, tức giận nghiến răng nghiến lợi, hảo cái nữ nhân ác độc, thế nhưng cố ý châm ngòi ly gián cho Tiểu Đào nghe. ả ta nếu dám tới, tuyệt đối không khinh tha cho ả ta.

Tiểu Liễu nổi trận lôi đình, ngữ điệu nháy mắt cao lên: " tiện nhân như vậy nên đánh chết nàng ta, nhân gia đã cho mượn tiền, còn không biết cảm kích, còn châm ngòi thị phi. Tỷ phu của ta cũng thật tốt a, còn lại nói dối tỷ, nên phạt, tỷ sao ngày hôm qua về sớm vậy? Thật không có tiền đồ, không ở nhà thêm vài ngày đi?"

Hoắc Trầm ngồi dưới chân tường đưa tay đỡ trán, ảo não vạn phần. Cô em vợ ghét cái ác như kẻ thù, thật không nên để muội ấy đi làm thuyết khách, bây giờ thì tốt rồi, chẳng những không thèm khuyên nương tử hắn, ngược lại đổ thêm dầu vào lửa.

Trong phòng truyền tới giọng đắc ý của nương tử: " ta trở lại cũng không tha cho hắn, ta phạt hắn đến đông phòng ngủ, trong vòng 1 tháng, không để hắn ngủ cùng."

Tiểu Liễu cười ha ha: " được, biện pháp này rất tốt, tuyệt đối là hình phạt nghiêm khắc nhất với tỷ phu."

Hoắc Trầm ủy khuất méo miệng, khom lưng, trở lại thôi. Nếu để nương tử biết được hắn đang nghe lén hai người nói chuyện, tội lại nặng thêm một bậc.

Trở lại cửa tiệm, Hoắc Trầm uể oải ỉu xìu tính toán. Thời điểm tâm tình không tốt, không thích hợp chế tạo bảo kiếm, hắn chỉ đơn giản đánh thiết lê, chỉ cầm thiết chùy cái được cái không gõ lên, một lòng một dạ mà nghĩ làm thế nào để dỗ nương tử, buổi tối làm sao để không phải tới đông phòng ngủ cô đơn giường đơn gối chiếc.

" Đại Trầm ca, huynh làm người tốt thì làm tới cùng đi, ta ngày hôm qua mượn một ngày, tổng cộng được 300 văn. Huynh hôm nay cho ta hai quan tiền đi (1000 văn= 1 quan tiền) ta chữa khỏi bệnh cho hài tử, về sau sẽ không bao giờ dây dưa với huynh nữa."

Hoắc Trầm đột nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện ra đầu sỏ gây tội lại đứng ở trước mặt, mặt dày vô liêm sỉ đòi tiền lần nữa.
Bình Luận (0)
Comment