Đại Thợ Rèn Tiểu Mật Đào

Chương 88

Hoắc Trầm thỏa mãn, lại sống cuộc sống gia đình dễ chịu. tới mùa đông, trừ bỏ rèn đồ, cả nhà lại ở dưới hậu viện ăn bữa cơm nóng hổi, chơi đùa với con gái.

Trên cửa hàng có lò lửa, rất ấm áp, mỗi khi đến ngày họp chợ Tiểu Đào liền mang a Huyên lên của hàng ngồi thu tiền, a Huyên đã đi lại rất nhanh nhẹn, lại được mặc áo bông dày ấm, nhìn tròn vo như nắm tuyết đặc biệt đáng yêu. Người tới mua đồ đều phải dừng lại trêu chọc mấy câu.

Mới đầu tiểu nha đầu còn có chút thẹn thùng, sau lại bị trêu chọc nhiều, cũng không thèm để ý nữa. dùng giọng nói non nớt trẻ con cùng mọi người đáp vài câu.

Mọi người đều chỉ thích hỏi câu kia: " a Huyên, con thích cha hay thích nương hơn."

Mới đầu a Huyên trả lời nói thích nương, lúc này mọi người sẽ nói: " ai da, vậy cha con sẽ tức giận." Sau đó a Huyên lại nghĩ nghĩ, liền nói thích cha, sau đó mọi người lại bảo: " vậy con không thương nương của con sao."

A Huyên cảm thấy những người này thật đáng ghét, hỏi thật nhiều, sau đó tiểu nha đầu thông minh lên, thời điểm có người lại hỏi bé nói: " đều thích."

" vậy con thích ai hơn?"

" đều thích nhiều hơn."

Lúc này mọi người đều sẽ cười ha ha, khen con gái của Hoắc thợ rèn đặc biệt thông minh.

Tháng chạp, Cố Thừa Nam cùng Hoàng Bằng tới một chuyến, lấy 10 thanh bảo kiếm, thanh toán nốt số tiền còn lại là 1500 lượng bạc.

Kiếm này cũng không phải mua cho nhà mình, mà mua cho người khác, Cố Thừa Nam nghiêm túc kiểm tra cả 10 thanh kiếm, liên tục gật đầu, khen không dứt miệng.

Thời điểm trước khi đi, vỗ vai Hoắc Trầm, Cố Thừa Nam giơ cái lên: " Hoắc đại ca, ta quả nhiên là không nhìn lầm huynh, huynh thật đúng là có tay nghề tuyệt vời, lại là người đặc biệt quy củ. 10 thanh bảo kiếm này, giống nhau như đúc, độ dài chiều rộng đều không hề có chút khác biệt nào, lưỡi kiếm sáng bóng sắc bén, thật sự quá tốt, nhị thúc của ta chắc chắn rất vừa lòng,"

10 tháng 2, nhà Vương Kiều bên cách vách sinh hạ một đứa con trai, tuy có chút gầy yếu, nhưng cũng là đứa con bọn họ chờ đợi đã lâu. Ngày 20 tháng 2, nhà Đỗ Bảo Trụ của phường rượu Đỗ gia sinh thêm một đứa bé trai.

Tiểu Liễu cũng sắp sinh, bởi vì tháng này đều sinh ra con trai nên nàng cảm thấy có lẽ bản thân cũng là con trai.

Mọi người đều kiễng chân chờ mong, ngày 22 tháng 2, Tiểu Liễu sinh hạ một tiểu tử béo tròn.

Trần thịt lợn vui mừng, ngày hôm đó thịt lợn đều giảm nửa giá, không cần kiếm tiền, là muốn cùng mọi người chia sẽ niềm vui sướng.

Tiểu Liễu thấy mĩ mãn ôm con, cùng Trần Mẫn Đạt nói: " mau dốc sách thánh hiền trong bụng chàng ra, đặt cho con cái tên hay đi."

Trần Mẫn Đạt nhẹ nhàng cười: " con trai của chúng ta, không cần lấy một cái tên thật đặc biệt làm gì, tên này của ta cũng là do cha ta tốn 100 văn tiền thỉnh thầy tới lấy cho, kết quả như thế nào? không phải là về nhà bán thịt sao, chúng ta là dân chúng bình thường, lấy một cái tên thật bình thường, hài tử lớn lên liền khỏe mạnh là được.

Muốn ta đặt tên cho con trai của chúng ta vậy thì gọi là Trần Thực đi, là một nông dân thành thật, giữ gìn khuôn phép, rất tốt, nhũ danh gọi là Thạch Đầu đi thế nào?"

Tiểu Liễu thấy cái tên này khá tốt, vốn dĩ có cuộc sống thành thật hạnh phúc vẫn tốt hơn là tranh cường háo thắng, Thạch Đầu cũng tốt, nuôi sống con trai khỏe mạnh cường tráng, cũng được.

Trần thịt lợn đối với cái tên này không quá vừa lòng, uổng tiền ông cho thằng con đi học nhiều năm như thế, thế nhưng có lại lấy một cái tên không có học vấn gì, mất toi tiền bán thịt rồi.

Nhưng ông cũng không phải người quá cố chấp, mấu chốt chính là cháu trai kia kìa, thằng nhóc béo ở đây này, tên là gì cũng không quan trọng nữa.

Ngày 15 tháng 3, là ngày lễ chùa tạo Huyện Thường Sơn, xuân về hoa nở khắp nơi, Hoắc Trầm tính sẽ mang nương tử cùng con gái đi ra ngoài một vòng. Lâu rồi chưa ra cửa, lần xa nhà này Hoắc Trầm cố ý dặn dò Tiểu Đào, đem chủy thủ huyền thiết buộc vào đai lưng, giấu trong vạt áo, người bên ngoài nhiều, không biết sẽ gặp phải chuyện gì.

Ngày lễ người đi đường náo nhiệt, người bán đồ ăn vặt, xem bói, đi cà kheo, lại tấu diễn các loại, làm lối đi rộng rãi trở nên chật hẹp.

A Huyên đã 3 tuổi, vừa béo vừa trắng, trông giống như nắm tuyết, Tiểu Đào không ôm con gái đi đường được nữa, chỉ có thể Hoắc Trầm là ôm được.

Vì để con gái có thể xem được toàn cảnh hơn, Hoắc Trầm để bé ngồi trên cổ mình. Để a Huyên ôm lấy đầu, hắn đỡ lấy vai con gái, đem bé ngồi trên vai đi trước, Tiểu Đào đi phía sau bọn họ.

Tiểu Đào vừa liếc mắt nhìn liền thấy một cây trâm cài hoa đính trân châu, tới hỏi bao nhiêu tiền, sau đó lấy hầu bao ra, vốn dĩ tốn không mấy thời gian, nàng cũng không có gọi trượng phu cùng con gái lại. Thân hình Hoắc Trầm cao lớn lại cõng thêm a Huyên trên vai rất dễ tìm thấy, đi sau vài bước cũng không sợ không tìm được.

Chính là, đột nhiên có một đám người đi tới đây, Tiểu Đào liền lảo đảo vài bước, bị dồn đến ven tường, nàng vừa muốn chen chân qua đám người, mua trâm hoa rồi đuổi theo trượng phu cùng con gái, chính là lại không nghĩ tới đám người kia lại lần nữa loạn lên, nàng liền bị đẩy lùi vài chục bước chân.

Tiểu Đào bị đẩy đến trước một tiệm trà lạnh, mới đứng vững lại bước chân trong đám người, đang muốn tìm Hoắc Trầm, lại hoảng sợ vì tìm không được, sợ tới mức nàng vội vàng hô to: " Đại Trầm ca, a Huyên hai người đang ở đâu?"

Tiểu Đào vội vàng hô to hai tiếng cũng không có người đáp lại, nàng muốn nhanh chóng chạy đi tìm, trâm hoa cũng không mua, nhưng hiện tại chắn trước mặt nàng đều là nam tử thanh tráng, căn bản là đẩy ra không được, không ra nổi một khe hở nhỏ.

" tiểu nương tử, không nghĩ tới, các ngươi còn có lá gan ra khỏi cửa đâu. Dám đoạt mối làm ăn của sòng bạc Thôi gia ta, ở Huyện Thường Sơn này ta còn chưa gặp qua người nào có lá gan như thế đâu."

Nam nhân trước mắt kiêu ngạo bá đạo, mặt mũi cười dối trá, Tiểu Đào nhìn thấy liền căng thẳng, chăm chú nhìn kĩ, thấy hắn có vài phần quen mắt, giống như đã từng gặp qua. Lại ngẫm lại lời hắn nói, nói tới sòng bạc Thôi gia gì đấy, nàng bỗng nhiên nghĩ tới.

Năm kia, Đỗ Bảo Trụ, Phó Lập cùng Phùng Mãn mang người kia tới, còn không phải là tên công tử quần gấm trước mắt sao? nàng tuy không nhớ kĩ tên họ của người này, nhưng cũng nhớ được nhà hắn mở sòng bạc, cũng là vì như vậy mới lừa ba nhà kia táng gia bại sản.

Chẳng lẽ bởi vì nhà nàng mua vườn trái cây của Phó gia, cùng đất Phùng gia mà hắn hận lên người.?

Tiểu Đào run rẩy quét mắt nhìn một vòng xung quanh, đều là người của hắn mặc áo xanh ngắn, giống như là bảo kê của sòng bạc, mà bên ngoài đều có vài người đi đường.

" ban ngày ban mặt, còn có nhiều người đi đường như vậy, ngươi muốn làm cái gì?" Tiểu Đào cố ý lớn tiếng hỏi.

" làm gì? Nam nhân của ngươi không phải rất cmn lợi hại sao? không phải là tên thợ rèn tay nghề tốt sao? gia đây hôm trước vừa mới tiêu mất 500 lượng để mua được thanh bảo đao này, hay là hôm nay ta thử bảo đao này lên ngươi, xem là lưỡi đao này có sắc bén hay không, cùng với thứ tên thợ rèn kia đánh ra cái nào lợi hại hơn?"

Thôi đại thiếu gia lớn không hề kiêng kị lớn tiếng chửi bậy, bởi hắn đang ở trên địa bàn của mình, không ai dám chọc hắn, cũng không quan tâm dân chúng đang xúm lại xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, ai cũng không dám cùng người của sòng bạc dây dưa.

Trong một góc của quán trà có mấy nam tử đang ngồi uống trà, trong đó có một mặc trường bào lụa đen ngồi ở giữa, khuôn mặt trầm tĩnh nhìn trò cười trước mắt.

Cẩm y thiếu niên ngồi bên cạnh hắn nhướng mày, tay phải ấn trên chuôi kiếm: " thường nói, Huyện Thường Sơn là nơi bồi dưỡng nên những anh hùng hào kiệt, là cố hương của Triệu Tử Long của Ta Quốc, chúng ta tới một chuyến, anh hùng thì không gặp, nhưng lại gặp được tên lưu manh vô lại, thiếu ăn đòn."

Một nam tử trung niên râu ngắn cười ha hả: " đừng vội, chúng ta nhìn thử xem có anh hùng cứu mỹ nhân ở đây không."

Thôi đại thiếu gia ầm ầm mà rút bảo đao ra, thân đao sáng như gương, dưới ánh mặt trời loáng lên một cái, lóe sáng một cái như muốn chọc mù mắt người, làm nhóm người xung quanh đều hít một hơi: " thật là bảo đao lợi hại."

Tiểu Đào thấy hắn động đao, trong lòng tràn ngập sợ hãi, rốt cuộc bản thân cũng chỉ là một nữ nhân chân yếu tay mềm.

Thời điểm này, Hoắc Trầm lại không ở bên người, nàng cũng bỏ hy vọng cầu cứu người xung quanh chỉ có thể tự nghĩ cách bảo vệ chính mình.

" Đại Trầm ca, Đại Trầm ca...." Tiểu Đào dùng hết sức ngửa đầu hô to hai câu, vén vạt áo lên, rút ra đao ngắn làm từ huyền thiết bên hông, run run mà giơ trước mặt: " ta nói cho ngươi biết, ta cũng không phải người dễ chọc, ngươi nếu muốn làm hại ta, ta liền liều mạng với ngươi."

Thôi đại thiếu gia cười ha ha, hôm nay vừa khéo gặp được phu thê nhà thợ rèn, hắn vốn dĩ chỉ là muốn hù dọa tiểu nương tử này một chút, cũng không tính trước phố đi giết người. Lại không nghĩ rằng tiểu nương tử này thế mà lại rút ra một thanh đao ngắn, hơn nữa lại đen tuyền vừa nhìn liền biết đây không phải hàng tốt gì.

" ha ha ha, đều nói nam nhân nhà ngươi tay nghề tốt, tốt là như vậy sao? nhìn thanh đao bỏ đi của ngươi đen như thế kia, đây là nhặt được ở đống phân nào vậy? Còn muốn cùng bảo đao của ta so chiêu, còn không phải là đem đao của ngươi chém nát?"

Cẩm y thiếu niên đứng phắt dậy: " xem ra là không có anh hùng cứu mỹ nhân."

Nam nhân mặc áo bào vẫn luôn không nói chuyện, ánh mắt trầm tĩnh đột nhiên trở nên sắc bén, gắt gao mà nhìn chằm chằm vào thanh đao ngắn trên tay Tiểu Đào, thấp giọng nói: " ngươi nhìn kỹ đao trong tay nàng ta đi, không bình thường."

" Tiểu Đào, Tiểu Đào, nàng ở đâu?" Hoắc Trầm một tay đỡ a Huyên một tay. Liều mạng đẩy đám người xung quang ra, xông vào bên trong. Nhìn thấy Thôi đại thiếu gia đang giơ đao, lại nhìn nương tử của hắn đang run rẩy cầm đao ngắn, Hoắc Trầm gân trán nổi lên cuồn cuộn.

Hắn đem a Huyên ôm xuống dưới, giao vào tay nương tử, lại lấy đao trong tay nàng xuống, chỉ vào Thôi đại thiếu gia: " ngươi có còn đáng mặt nam nhân không, có bản lĩnh thì nhằm vào ta. Cố ý đẩy hai chúng ta ra, chạy tới đây bắt nạt nương tử của ta, thì có bản lĩnh gì?"
Bình Luận (0)
Comment