Lăng Tử Nhan đứng bên ngoài bình phong, nghe tiếng nước chảy róc rách khiến trái tim không khỏi đập liên hồi, lại có chút do dự, không quyết được chủ ý, vào hay không vào?
Được rồi, nàng thừa nhận là mình cố ý xông tới, lúc nghe Bế Nguyệt nói Dương Mạc Tuyền đang tắm, lòng lập tức rục rịch muốn động, rất muốn nhìn bộ dáng nàng như đóa phù dung yêu kiều nở rộ trong làn nước, nhất định là cực kỳ xinh đẹp, nhưng nếu cứ như thế xông vào, lại có điểm giống như hành vi của kẻ tiểu nhân vậy.
Đang hết sức mâu thuẫn, đột nhiên nghe được thanh âm Dương Mạc Tuyền: “Là Nhan nhi sao?”
Lăng Tử Nhan giật mình kinh hãi, giống như bị bắt quả tang đang làm sai chuyện gì, lắp bắp nói: “Là…là ta.”
Đầu tiên là hình như nghe được một tiếng thở dài như có như không, sau đó chợt nghe Dương Mạc Tuyền nói: “Vào đi.”
Lăng Tử Nhan trong lòng cười trộm, không phải nàng muốn nhìn lén, là tự người ta muốn mình vào a, ta đây đành phải cung kính không bằng tuân mệnh, liền chắp tay sau lưng thoải mái tiêu sái đi vào, vừa liếc mắt, lập tức bị cảnh trước mắt làm cho sợ đến ngây người.
Sương mù lượn lờ ngập tràn cả không trung, Dương Mạc Tuyền ngâm mình trong nước, từng cánh hoa dập dờn trên nước, che khuất đi đại bộ phận phong cảnh yêu diễm, chỉ lộ ra cánh tay mảnh khảnh cùng chiếc cổ nhỏ thon dài, từng giọt nước long lanh như những viên châu ngọc khẽ lăn từ trên mái tóc đen theo qua vai rồi hòa vào dòng nước phía dưới, cảnh tượng như ẩn như hiện khiến người ta mơ màng, liền ngay cả gương mặt khuynh thành kia giữa màn sương mù lơ lửng cũng trở nên mông lung, trong không khí còn truyền đến một cỗ thanh hương, như có như không. Lăng Tử Nhan chỉ thấy lâng lâng như lạc vào chốn tiên cảnh.
Dương Mạc Tuyền cũng đánh giá nàng, váy dài màu vàng nhạt, xinh đẹp rạng ngời, trên mặt lại là bộ dáng trợn mắt há hốc mồm, đầu tiên là buồn cười, lập tức nghĩ tới chuyện hai ngày trước, lại nóng giận. Chính bởi vì nàng không ở đây nên mình mới bị Lăng Tử Hạo khinh bạc, còn thiếu chút nữa là mất đi sự trong sạch, lại cũng bởi vì nàng mà bị mẹ chồng thầm oán thán. Ủy khuất mấy ngày liền tích tụ lại, muốn nói cũng không có chỗ nói, giờ nhìn thấy nàng, lập tức liền bùng nổ, cả giận nói: “Nhan nhi, ngươi lại đây!”
Lăng Tử Nhan hoa si, như đang lọt vào trong sương mù, một vẻ mắt điếc tai ngơ, lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, máu mũi đều muốn chảy cả ra.
“Lăng Tử Nhan!” Dương Mạc Tuyền đôi mắt hạnh trợn tròn, lại quát khẽ một tiếng. Nếu không phải không mặc y phục, nhất định sẽ đi qua kéo tai nàng lại đây.
Lúc này Lăng Tử Nhan mới như tỉnh mộng, kinh ngạc hỏi: “Làm sao vậy?”
Dương Mạc Tuyền ra lệnh: “Ngươi lại đây.”
Lăng Tử Nhan nghe nàng nói như thế, liền hiểu lầm ý tứ của nàng, đầu óc còn muốn nghĩ đi tận đâu, cười cười đi qua, không đứng đắn nói: “Tuyền nhi thật là, so với ta còn nóng vội hơn, ít nhất chờ nàng tắm rửa xong đã chứ!”
Dương Mạc Tuyền híp mắt, cắn răng, đợi nàng đến gần, nắm chặt quyền đầu, không chút lưu tình đấm vào ngực nàng thật mạnh ba bốn lần mới chịu thôi.Làm sao Lăng Tử Nhan dự đoán được biến cố này, bị đánh, nhất thời bị sặc, chốc lát kịch liệt ho khan. Thật vất vả mới hòa hoãn lại, hé ra vẻ mặt tươi cười đã muốn trắng bệch, trong mắt như phủ sương, ủy khuất hỏi: “Đang yên đang lành vì sao tẩu tẩu lại đánh ta?”
Dương Mạc Tuyền đánh nặng tay, tâm cũng đau đớn theo, trên mặt lại vẫn là bộ dáng hung thần ác sát: “Bởi vì ngươi đáng đánh.”
Thế nào Lăng Tử Nhan cũng không nghĩ ra mình sai ở đâu, linh quang chợt lóe, đoán được nguyên nhân, liền quỳ một gối trên mặt đất, ghé sát vào mộc dũng, cười hỏi: “Có phải là Tuyền nhi trách ta đi mà không từ biệt, tới Kim Lăng lại không nói trước với nàng?”
Dương Mạc Tuyền không trả lời, đương nhiên nàng biết vì sao Lăng Tử Nhan lại đi Kim Lăng rồi, đánh nàng, bất quá là vì tức khí mà không có chỗ xả nên mới đánh cho hả giận mà thôi. Thần sắc hòa hoãn, ôn nhu hỏi: “Vừa rồi đánh đau lắm sao?”
Lăng Tử Nhan trước gật gật đầu, sau lại lắc đầu: “Đau thì cũng có đau, bất quá ta biết Tuyền nhi cũng rất nhớ ta cho nên mới giận ta, cho nên dù có để cho nàng đánh thêm vài cái nữa thì ta cũng đều nguyện ý.”
Mặt Dương Mạc Tuyền hơi đỏ lên, sẵng giọng: “Tự mình đa tình, ai nhớ ngươi!”
Lăng Tử Nhan trong lòng vừa động, liền ghé sát vào một chút, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, quấn quýt một phen mới chịu buông nàng ra, đột nhiên nghiêm mặt hỏi: “Có phải nương đã biết chuyện của chúng ta không?”
Dương Mạc Tuyền bị nàng hôn, tâm còn đang rung động, nghe nàng nói thế, bỗng dưng lại trầm xuống, để nàng ngồi đó, còn mình từ trong nước bước ra, lau khô thân thể, mặc y sam, mái tóc dài buông xuống phía trước, che đi vết đao trên cổ, nhìn Lăng Tử Nhan, nhẹ giọng nói: “Nhan nhi, mấy ngày nay ta thực sự vui vẻ, nếu có thể, thật muốn cùng ngươi tiếp tục sống cuộc sống như vậy, đáng tiếc là trên đời này có đến tám chín phần mười là việc không như ý. Dù sao ta cũng là đại tẩu ngươi, chúng ta cùng một chỗ, danh bất chính ngôn bất thuận, ta thủy chung cũng là người của ca ca ngươi, còn ngươi về sau cũng phải gả cho người. Dù sớm hay muộn cũng đều phải tách ra, không bằng…không bằng giờ đừng ở cùng một chỗ nữa đi!”
Lăng Tử Nhan đã dự đoán trước nàng sẽ nói những lời này, chỉ là nghe được nàng nói ra, vẫn cảm thấy từng trận đau đớn, cũng khẳng định suy đoán lúc trước, quả nhiên nương đã biết, nhưng lại làm khó dễ từ giữa. Ngày đó gọi tẩu tẩu qua, khẳng định là đã sớm biết rõ, lợi dụng tình cảm mà khuyên nàng buông tay. Tẩu tẩu tính tình ôn thuận, vốn là vô dục vô cầu, lại không muốn làm tổn thương những người khác, tự nhiên là đồng ý, nói không chừng nương còn lấy mình ra để khuyên bảo nàng, tẩu tẩu không đồng ý cũng không được.
Lăng Tử Nhan nàng đương nhiên không đồng ý, chính là ngoài miệng nói không thì cũng chẳng có ích gì, phải nghĩ ra một biện pháp mới được. Trước kia làm việc chẳng bao giờ động não, lại bốc đồng lỗ mãng, mới thường thường khiến hảo tâm lại biến thành chuyện xấu, giờ chuyện này có quan hệ tới hạnh phúc của nàng cùng Tuyền nhi, cũng không thể lại làm qua loa được, cho nên lúc ban ngày mới nhẫn nhịn lửa giận, chưa trực tiếp cùng nương đối chất. Bên chỗ mẫu thân thì sẽ đi tìm sau, việc cấp bách trước mắt là làm cho Tuyền nhi buông tha cho ý niệm trong đầu kia mới được.Dương Mạc Tuyền thấy nàng trầm mặc không nói, trên mặt cũng không có nhiều biểu tình, nhưng lại không đoán được suy nghĩ trong lòng nàng. Nếu là bình thường, Lăng Tử Nhan đã sớm làm ầm lên, sau đó lo lắng luốn cuống một phen, mà không giống như hiện tại, không nói một lời thế này, làm cho người ta càng thêm lo lắng, lại nói: “Ta biết nhất thời ngươi không chấp nhận được, muốn trách thì trách ta là được, đừng trách những người khác. Là ta cho ngươi hy vọng, lại khiến ngươi thất vọng, ngươi hận ta, oán ta đều có thể, chỉ cần đừng tự khiến mình tổn thương là tốt rồi.”
Lăng Tử Nhan nhìn nàng, bình tĩnh đến lạ kỳ, dùng ngữ điệu không rõ cảm xúc hỏi: “Tuyền nhi, trong lòng nàng có ta không?”
Dương Mạc Tuyền sửng sốt, lúc trước đã thổ lộ hết tình cảm với nàng rồi, thực không biết vì sao nàng lại còn hỏi như thế, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Chuyện đó đã không còn trọng yếu nữa.” Vừa dứt lời, nhìn đến động tác kế tiếp của Lăng Tử nhan, không khỏi hít sâu một hơi.
Lăng Tử Nhan chậm rãi cởi bỏ đai lưng, một tầng một tầng rút đi y sam trên người, trong khoảnh khắc, tiến lên một bước, đứng không cách một thước ngay trước mặt Dương Mạc Tuyền, nói: “Nếu trong lòng nàng có ta, vậy hôm nay ta sẽ là của nàng.”
Tuy rằng đã đồng sàng cộng chẩm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Dương Mạc Tuyền nhìn được hoàn chỉnh thân thể của Lăng Tử Nhan. Trắng nõn thon dài, lung linh đầy đặn, nổi bật dưới ánh nến, như thể được bao phủ trong một vầng sáng, đẹp đến không có lời diễn tả nổi, mặt không khỏi hồng lên, đồng thời trái tim cũng theo đó mà đập gia tốc, ánh mắt nào dám dừng lại lâu, chỉ vội vàng thoáng nhìn, liền thẹn thùng quay đi.
Lăng Tử Nhan đến gần nàng, khều nhẹ chiếc cằm thon, khiến nàng nhìn thẳng vào mình, hơi thở ấm áp khẽ phả bên môi nàng, dùng thanh âm nhẹ như bông, mang theo chút ủy khuất cùng bất mãn, hỏi: “Nàng không dám, hay vẫn là không muốn?”
Thân thể mềm mại gần trong gang tấc, không cần chạm đến mà Dương Mạc Tuyền cũng đã cảm giác được sự bóng loáng như tơ kia. Ngón tay hết nắm lại mở, lòng bàn tay hơi toát mồ hôi, cố cưỡng chế xao động trong lòng, muốn nói lại thôi: “Ta…” Không thể, trong lòng thầm bổ xung.
“Sao?” Lăng Tử Nhan đến gần hơn một chút, ngưng thần nhìn, không buông tha dù là một biểu tình nhỏ trên mặt nàng, bao gồm cả một tia ẩn nhẫn trong đáy mắt.
Dương Mạc Tuyền đã không còn chỗ nào khác đề nhìn nữa, vóc dáng các nàng cao tương đương nhau, thân thể cảm nhận được dị thường rõ ràng hai khỏa mềm mại của nàng dán sát trên người mình, trong nháy mắt, trái tim như thể đình chỉ rồi lại nhảy lên, hô hấp trở nên gian nan, lại càng không biết phải làm sao.
Lăng Tử Nhan đem hết nét bối rối của nàng thu vào trong đáy mắt, lại thầm thở dài một hơi, rõ ràng nàng có khát vọng đối với mình, lại cố tình ngạnh sinh chịu đựng. Cũng biết rõ trong lòng nàng có nhiều cố kỵ, nhưng đúng là bởi vì biết rõ cho nên mới muốn đem mình trao cho nàng, để khiến nàng không còn đường lui nữa.
Dương Mạc Tuyền định lùi lại, muốn chạy ra khỏi phạm vi khí tức của nàng, nhưng vòng eo lại bị Lăng Tử Nhan ôm chặt, cả người bị nàng ép sát vào trong ngực, giơ lên cánh tay muốn đẩy nàng ra, nhìn đến lại là một mảnh ngực tuyết trắng, căn bản không có chỗ đặt tay mà dùng lực, mặt lại càng đỏ hơn, ngay cả lỗ tai cũng theo đó mà nóng lên.
Lăng Tử Nhan nhìn thần sắc nàng ngượng ngùng, đã quên mất ý định ban đầu, ngược lại bị nàng hấp dẫn thực mạnh, liền hôn lên đôi môi nàng, tìm kiếm hương thơm cùng nhu nhuyễn, không ngừng làm nụ hôn thêm sâu sắc. Di chuyển dần tới bên giường, đem nàng đặt dưới thân, cởi bỏ vạt áo người mình tâm ái, đẩy ra cần cổ còn ẩm ướt, còn chưa kịp hôn lên, đã kinh sợ tới mức như hít phải một ngụm lãnh khí, bật thẳng dậy, run giọng hỏi: “Đây là cái gì?”
Một vết thương hẹp dài, mang theo tơ máu đỏ sậm, đột ngột xuất hiện trên cần cổ tuyết bạch, nhìn có vẻ thực ghê người. Đây hiển nhiên là thương tích do chủy thủ gây ra, nhưng lại còn thương ở nơi yếu hại như cổ họng!
Dương Mạc Tuyền bị nàng hôn, đã sớm quên mất chuyện vết đao, nghe được thanh âm kinh ngạc của Lăng Tử Nhan mới sực nhớ ra, vội vàng lấy tay che, bối rối nói: “Không có gì.”
Lăng Tử Nhan đẩy những ngón tay nàng ra, nét mặt ngày càng lạnh, trong mắt lóe hàn quang, tựa hồ từ giữa hàm răng cắn chặt mà nặn ra từng tiếng, từng tiếng một: “Nói cho ta biết, là ai làm nàng bị thương?”
Dương Mạc Tuyền vốn không tính nói cho nàng chuyện Lăng Tử Hạo khinh bạc mình, hơn nữa vốn cũng đã đáp ứng Từ Liễu Thanh, cho nên lại càng không thể nói. Ôm lấy cổ Lăng Tử Nhan, lộ ra một cái tươi cười thản nhiên, ôn nhu nói: “Vết thương nhỏ mà thôi, không có gì đáng ngại cả. Nhan nhi, ngươi đáp ứng ta, đừng truy cứu nữa được không?”
Lăng Tử Nhan lại quật cường lắc đầu, trên mặt lộ vẻ phẫn nộ, như thể chỉ cần Dương Mạc Tuyền nói ra tên kẻ kia, nàng sẽ lập tức lao đi báo thù vậy.
Dương Mạc Tuyền biết tính tình nóng nảy bốc đồng của nàng, nếu để nàng biết là Lăng Tử Hạo, nói không chừng thật sự sẽ cùng ca ca nàng động thủ, đây là điều Dương Mạc Tuyền không muốn nhất. Hết sức bất đắc dĩ, liền trực tiếp hôn lên môi Lăng Tử Nhan, không cho nàng tiếp tục hồ tư loạn tưởng nữa.
Lăng Tử Nhan vẫn không bị nàng đánh lạc hướng, cắn chặt răng, mở to hai mắt, hốc mắt lại dần dần đỏ.
“Nhan nhi.” Dương Mạc Tuyền rời khỏi đôi môi kia, bất đắc dĩ nhìn nàng, hốc mắt cũng phiếm hồng.
Lăng Tử Nhan đột nhiên nghĩ tới một người, thần sắc đại biến, kinh sợ nói: “Có phải là ca ca không?”
Quả nhiên Dương Mạc Tuyền nghe đến Lăng Tử Hạo, thân mình khẽ run một chút, Lăng Tử Nhan vẻ mặt bi phẫn, muốn đứng dây đi.
Dương Mạc Tuyền vội vàng ôm lấy nàng, đầu tựa lên vai nàng, nhẹ giọng nói: “Nhan nhi, trừ ngươi ra, ta sẽ không đem mình cho bất kỳ kẻ nào hết, tuy ca ca ngươi là phu quân ta, nhưng ta cũng không thể, cho nên ta vẫn còn tấm thân trong sạch.”
“Tẩu tẩu.” Nước mắt Lăng Tử Nhan vốn vẫn cố nén, rốt cục không kìm chế nổi mà rơi xuống.
Dương Mạc Tuyền đặt tay lên vai nàng, dán sát vào tai, dùng thanh âm cực kỳ ôn nhu, nói: “Nhan nhi, muốn ta.”
Nói xong, hai gò má ửng hồng.
_Hết chương 58_