Lúc chạng vạng, Bát Vương gia lấy thanh thế thực lớn tiến vào Lăng phủ, trên dưới Lăng phủ đều tùy theo công việc mà lu bù cả lên.
Vân La cùng Lăng Tử Hạo đương nhiên là bồi tiếp bên người Bát Vương gia, mà mục đích lần này Bát Vương gia đến đây là để giám thị, lại vì Lăng Tử nhan là người mà Bát Vương gia đang suy xét để tìm một đức lang quân như ý cho nàng, nên Lăng Viễn Kiếm không thể không giữ Lăng Tử Nhan lại tiếp khách dùng bữa. Dương Mạc Tuyền sau khi hành lễ xong liền trở về phòng.
Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn nhiều ngày xuất môn, sau khi trở về thấy Dương Mạc Tuyền tuy có Lăng Tử Nhan chiếu cố nhưng lại gầy yếu đi không ít, liền sáng sớm đã sắc mấy thang thuốc bổ. Biết Dương Mạc Tuyền không quen uống loại canh nồng thế này, lại nấu thành cháo, thế này mới mang đến cho nàng.
Dương Mạc Tuyền thấy Bát Vương gia, nghĩ đến nan đề Lăng Tử Nhan sắp phải đối mặt, sao còn có khẩu vị, lại không đành lòng phụ hảo ý của Bế Nguyệt, liền bảo nàng mang bát đến, cùng nhau ăn.
Bế Nguyệt vội vàng chối từ, tuy nói Dương Mạc Tuyền cũng không coi nàng là hạ nhân, nhưng rốt cuộc thì Lăng phủ vẫn có quy củ, chủ tớ sao có thể ngồi ăn cơm chung một bàn?
Giằng co chốc lát, Dương Mạc Tuyền không có biện pháp với nàng, đành phải nói: “Vậy ngồi nói chuyện với ta thì có thể chứ?”
Bế Nguyệt biết trong lòng nàng có tâm sự, liền theo lời nàng mà ngồi xuống đối diện.
Dương Mạc Tuyền cầm thìa quấy quấy cháo trong bát, lại nhíu mày, không nói gì.
Cả quãng đường thiếu nãi nãi cùng tiểu thư đi tới, trải qua quá nhiều chông gai, Bế Nguyệt đều chứng kiến tận mắt, cũng ghi tạc trong lòng, bình thường cũng không nói nhiều, chỉ có khi thiếu nãi nãi phiền lòng hỏi, nàng mới có thể hiểu lòng người mà khuyên giải một phen, hiện tại xem bộ dáng nàng ko lắng thế, liền thử mở miệng nói: “Thiếu nãi nãi là đang lo lắng chuyện của tiểu thư?”
Dương Mạc Tuyền ngẩng đầu, xả ra nụ cười khổ: “Kỳ thật lo lắng cũng là dư thừa, có điều mỗi khi nghĩ tới lại thấy phiền lòng thôi.”
Bế Nguyệt ngẫm nghĩ rồi mới nói: “Không dối gạt thiếu nãi nãi, cho tới nay Bế Nguyệt cũng không thể nào thấy phân tình cảm này của tiểu thư cùng thiếu nãi nãi có gì tốt đẹp cả, chỉ cần nghĩ đến khả năng có trở ngại tồn tại liền đã cảm thấy kinh hồn táng đảm. Bế Nguyệt chỉ là một hạ nhân, không thể giúp thiếu nãi nãi nửa phần, thậm chí còn có thể vụng trộm có tư tâm, chờ Anh Tuấn đem mọi sự tình thu xếp ổn thỏa, ta liền cầu thiếu nãi nãi cho phép ta xuất phủ, nhắm mắt làm ngơ, như vậy sẽ không cần thay thiếu nãi nãi và tiểu thư mà phát sầu, thẳng đến…thẳng đến sau đó lại hiểu được một việc, nguyên lai chân chính thích một người lại là một chuyện phi thường tốt đẹp, vì phân tốt đẹp này, sẽ nghĩ hết mọi biện pháp làm cho những thứ không có khả năng biến thành có khả năng. Cho nên con đường phía trước tuy rằng đầy gai nhọn, trập trùng trở ngại, nhưng ta tin tưởng những khó khăn trước mắt chỉ là tạm thời, chỉ cần thiếu nãi nãi cùng tiểu thư không buông tay, khẳng định có thể vượt qua, nhất định có thể!”Dương Mạc Tuyền gật gật đầu, tuy rằng Bế Nguyệt không dâng lên thượng sách gì, nhưng mấy câu tri kỷ mà nàng nói vẫn khiến người ta nghe mà ấm lòng. Cân nhắc ý tứ trong lời Bế Nguyệt, liền hỏi: “Anh Tuấn có nói bao giờ tới đề thân không?”
Bế Nguyệt nghe nàng hỏi như thế, thần sắc cũng trở nên không tự nhiên.
Dương Mạc Tuyền nghĩ nàng thẹn thùng, liền cười nói: “Ta là muốn biết chừng nào ngươi xuất giá để còn hảo hảo chuẩn bị một phần đại lễ tặng cho ngươi.”
Bế Nguyệt vẫn không đáp, nửa ngày sau mới ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo nghi hoặc, tựa hồ đang hoang mang cái gì: “Ta muốn hỏi thiếu nãi nãi một vấn đề.”
Khó có dịp Bế Nguyệt có vấn đề hỏi nàng, Dương Mạc Tuyền liền vui vẻ nói: “Ngươi hỏi đi.”
“Vì dsao thiếu nãi nãi lại thích tiểu thư? Ý tứ của ta là, người là nữ nhân, tiểu thư cũng là nữ nhân, nữ nhân vì sao có thể thích nữ nhân?”
Dương Mạc Tuyền bật cười, mấy ngày hôm trước Từ Liễu Thanh mới hỏi qua nàng vấn đề này, như thế nào Bế Nguyệt cũng lại hỏi như vậy? Không đáp, chỉ hỏi ngược lại: “Vì sao ngươi thích Anh Tuấn?”
“Ta?” Bế Nguyệt do dự, suy tư một chút, mới chậm rãi nói: “Kỳ thật đối với Anh Tuấn ta không thể nói rõ là thích hay không thích, chính là cảm thấy hắn trung thực, là người có thể dựa vào. Vai nữ nhân không thể gánh, tay không thể đỡ, cuộc đời này dài như vậy, chung quy vẫn muốn tìm một mái nhà để có thể trở về, đi theo nam nhân là vì thế.”
Cuối cùng Dương Mạc Tuyền cũng nghe ra chút ý tứ trong đó, trừng mắt nhìn, hỏi: “Bế Nguyệt, không phải ngươi đang thích ai đấy chứ?”
Bế Nguyệt đỏ mặt, có chút quẫn bách nhìn Dương Mạc Tuyền, lại không lắc đầu cũng không gật đầu.
Dương Mạc Tuyền đem lời của nàng suy nghĩ trước sau một lần, đột nhiên nghĩ tới một người, lập tức hiểu được, bất quá vẫn cảm thấy có chút bất khả tư nghị, thì ra việc phát sinh ở trên người mình thì không thấy có vấn đề gì, nhưng khi nhìn thấy trên người người khác thì lại có một loại cảm giác kỳ dị, khó trách mẹ chồng cùng Bế Nguyệt đều hỏi nàng vấn đề này.
Bế Nguyệt thấy Dương Mạc Tuyền dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu cùng hiếu kì nhìn mình, mặt càng hồng, càng thêm quẫn bách, vội vàng nói: “Thiếu nãi nãi, ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi, người nếu không tiện trả lời thì không cần đáp.”
Dương Mạc Tuyền khẽ cười nói: “Kỳ thật có gì đâu, thích bất quá là một loại cảm giác mà thôi, thích nam nhân cũng tốt, mà thích nữ nhân cũng thế, người khác nói không nên lời cảm giác của chính mình, chỉ có thể dựa vào bản thân để lĩnh hội. Nhưng có một vài việc có thể khẳng định, đó là nếu người kia là người ngươi thích, cho dù là mỗi ngày ở bên nàng cũng sẽ không thấy chán. Ta nghĩ mặc kệ là nam hay nữ, hay giống như ta cùng Nhan nhi là nữ nhân và nữ nhân, chắc hẳn đều là như vậy!”
Bế Nguyệt khẽ “a” một tiếng, rồi lâm vào trầm tư.
Dương Mạc Tuyền không quấy rầy nàng, đứng dậy đi ra ngoài hít thở không khí, liếc mắt một cái liền thấy Lạc Nhạn đứng ngoài cửa, thò đầu ngó nghiêng xung quanh, liền đi qua vỗ vỗ vai nàng, cười đến ý vị thâm trường nói: “Cố lên a!”Lạc Nhạn nghe thế liền sửng sốt, ngơ ngác nhìn thân ảnh Dương Mạc Tuyền tiêu thất sau cửa viện tử, đột nhiên sau lưng bị ai đó khẽ vỗ, quay lại nhìn thì ra là Bế Nguyệt, liền vội vàng cười nói: “Ta tới tìm ngươi.”
Bế Nguyệt tức giận trắng mắt liếc nàng một cái: “Vô nghĩa, thiếu nãi nãi đi qua trước mặt ngươi, ngươi không phải tìm ta, chẳng lẽ là tìm quỷ?”
Lạc Nhạn bị nàng trách móc cũng không giận, còn bắt lấy tay nàng, nói: “Đi, vào phòng ngươi nói chuyện.”
Bế Nguyệt cảm giác được sự ấm áp truyền tới từ lòng bàn tay Lạc Nhạn, mặt cũng theo đó mà nóng lên. Từ sau đêm đó ở Thúy Vân Các, chỉ cần Lạc Nhạn có một chút động tác thân mật với nàng, nàng đều cả người không được tự nhiên, cho nên lúc xuất phủ mấy ngày đi Kim Lăng rồi Dương Châu, cùng Lạc Nhạn ngủ chung trên một chiếc giường, thực sự khiến cho nàng phải chịu dày vò. Hơi hơi dùng lực rút tay về, còn cố ý lạnh mặt: “Có chuyện thì nói, đang yên lành động tay động chân làm gì?” Nói xong liền dẫn đầu đi ra ngoài.
Lạc Nhạn nhìn Bế Nguyệt lạnh mặt cùng bóng dáng lạnh như băng mà nàng lưu lại, dũng khí thật vất vả mới có thể toàn tâm toàn ý khơi lên liền lập tức xẹp xuống, tâm cũng theo đó mà lui bước, càng hoài nghi phương pháp Lăng Tử Nhan đã dạy nàng. Thiếu nãi nãi ôn nhu như nước, đương nhiên có thể cho tiểu thư tùy ý tử triền lạn đả*, sau đó chiếm được phương tâm, mà Bế Nguyệt lại miệng lưỡi sắc như dao, tâm cũng sắc bén, lại lạnh lùng đầy gai nhọn, hơn nữa nàng toàn tâm toàn ý muốn gả cho Anh Tuấn, mặc dù mình thích nàng, nhưng làm sao có thể ép buộc, chiếm đoạt thứ mà người khác yêu thích đây?
(*tử triền lạn đả: quấn chặt không rời)
Bế Nguyệt trở về phòng, phát hiện Lạc Nhạn nhưng lại không cùng vào, quay lại nhìn, hóa ra nàng vẫn còn đứng phát ngốc ở cửa phòng thiếu nãi nãi, liền tức giận chống nạnh hô: “Uy, còn không lại đây?!”
Trong lòng Lạc Nhạn đang rối rắm, nghe được Bế Nguyệt gọi, tuy rằng còn chưa định được chủ ý, nhưng vẫn ngoan ngoãn tiến lại, theo Bế Nguyệt vào phòng.
Bế Nguyệt rót cho nàng một chén trà, rồi mới hỏi: “Tìm ta có chuyện gì?”
Lạc Nhạn há miệng thở dốc, rốt cuộc không có dũng khí nói ra lời, chỉ nhỏ giọng nói: “Kỳ thật cũng không có việc gì.” Nói xong liền tự buồn bực, Lạc Nhạn, ngươi là kẻ nhát gan, thật vô dụng!
Bế Nguyệt sao có thể không nhìn ra trong lòng nàng cất giấu tâm sự, vốn định nói không có việc gì thì đi về trước đi, lại thấy Lạc Nhạn cắn ngón tay, trên mặt bàn còn có thêm vài giọt nước trong suốt, liền có chút ngây ngẩn cả người, tình cảnh này thực có điểm giống ngày ấy ở Thúy Vân Các…
“Ta có thể hôn ngươi một chút không?” Lạc Nhạn đã nói thế.
Bế Nguyệt trước tiên sửng sốt một chút, lập tức liền cười, các nàng đùa nghịch từ bé đến lớn, hôn nhẹ hay ôm một cái giống như cơm bữa vậy, tuy rằng đột nhiên Lạc Nhạn đưa ra yêu cầu này, có chút mạc danh kì diệu, nhưng cũng không để tâm, còn đưa má qua.
Trái tim Lạc Nhạn lập tức vọt tới tận cổ họng, ánh mắt thẳng tắp dừng lại trên đôi môi như cánh hoa hồng thắm kia, khẩn trương lại chờ mong, thấy Bế Nguyệt trợn tròn mắt, nhìn mình không chớp, lại có cảm giác có tật giật mình, cố gắng bình ổn hơi thở, nói: “Ngươi có thể nhắm mắt lại không?”Bế Nguyệt nhíu mày, hôm nay Lạc Nhạn làm sao vậy? Kỳ quái, cũng bất quá vẫn nghe lời nàng, nói một câu: “Nhanh lên.” Rồi nhắm mắt lại.
Lạc Nhạn có thể nghe được tiếng tim mình đập rõ ràng, dồn dập kịch liệt, nhanh đến căn bản không chịu theo khống chế của nàng, nhìn gương mặt gần trong gang tấc kia, ánh mắt lộ vẻ nhu tình.
Bế Nguyệt từ nhỏ đã chín chắn, mà trong bốn người thì Lạc Nhạn nàng là ít tuổi nhất, cho nên Bế Nguyệt đặc biệt chiếu cố nàng, có gì ăn ngon hay chơi vui đều lưu lại cho nàng. Nàng đi theo tiểu thư thường xuyên gây tai họa bị đánh, người đau lòng nàng nhất cũng là Bế Nguyệt, có đôi khi bị đánh đau, chính mình cũng chưa khóc, mà ngược lại Bế Nguyệt nhìn thấy vết sưng tím kia đã lại không ngừng rơi lệ. Bất quá Bế Nguyệt trong lòng đối xử với nàng rất tốt, nhưng ngoài miệng lại chanh chua hà khắc. Đối tốt với một người, không thể cố ý biểu hiện ra ngoài, miễn cho khiến người khác ghen tị. Cho nên ở trong lòng Lạc Nhạn đã đem Bế Nguyệt trở thành thân tỷ tỷ mà đối đãi.
Bắt đầu từ khi nào mà tình cảm tỷ muội của nàng đối với Bế Nguyệt đã phát sinh thay đổi? Ngay cả chính nàng cũng không biết, chỉ là sau khi nhìn thấy thiếu nãi nãi cùng tiểu thư yêu nhau, nàng mới biết được nguyên lai giữa nữ nhân cũng tồn tại tình yêu, đồng thời cũng hiểu được loại cảm giác chiếm hữu mãnh liệt mà nàng giành cho Bế Nguyệt đã sớm vượt quá cái gọi là tình cảm tỷ muội rồi. Nàng thích nữ nhân trước mặt này, không phải là loại thích của muội muội với tỷ tỷ, mà là một nữ nhân yêu thích một nữ nhân khác, mà hiện tại rốt cục nàng cũng có thể hôn lên đôi môi của người đã từ lâu chôn giấu ở sâu trong đáy lòng mình.
Lạc Nhạn cẩn thận chạm lên cánh môi hồng mê người đến cực điểm kia, xúc giác mềm mại đã khiến nàng bị trầm luân trong nháy mắt. Vươn đầu lưỡi liếm, nhấm nháp, cảm giác tốt đẹp vượt quá tưởng tượng của nàng, đương lúc muốn đòi lấy càng nhiều, lại bị một cỗ khí lực đẩy ra, mê ly nhìn người dưới thân, lập tức bị biểu tình của nàng khiến cõi lòng tổn thương.
Trên mặt Bế Nguyệt hiện lên rõ ràng chữ “bất khả tư nghị”, nhìn nàng đánh giá như thể đang nhìn một người xa lạ, thanh âm chất vấn đầy băng lãnh vang lên: “Ngươi đang làm cái gì?”
“Ta…” Lạc Nhạn nói không nên lời, hốc mắt lại đỏ bừng, rơi lệ.
Lòng Bế Nguyệt lập tức nhuyễn ra, nàng không muốn nhìn thấy nhất chính là nước mắt của Lạc Nhạn. Nha đầu này từ nhỏ đã quật cường, lão gia phu nhân trách phạt nàng, bọn Anh Tuấn Tiêu Sái khi dễ nàng, nàng luôn cậy mạnh chịu đựng không khóc, ngược lại đôi khi chính mình nặng lời với nàng, sẽ khiến nàng khóc lớn một hồi. Tựa như bây giờ, rõ ràng chính nàng không đúng, sao nàng có thể…hôn mình như vậy? Nhưng nhìn nàng khóc thương tâm như thế, ngay cả nửa câu trách cứ cũng không nói nổi, do dự một chút, vẫn vươn cánh tay, đem nàng kéo vào trong ngực, nhẹ giọng dỗ dành: “Ta không mắng ngươi, khóc làm gì?”
Lạc Nhạn vẫn không nói gì, lệ lại không dừng được.
Bế Nguyệt thấy nàng như thế, trái tim co rút đau đớn, lại cũng rơi lệ theo, càng ma xui quỷ khiến thế nào mà nâng cằm nàng lên, chậm rãi hôn lên đôi môi nàng, nếm được vị mặn chát của nước mắt.
Biến hóa này làm cho Lạc Nhạn lập tức ngừng khóc, không có lòng dạ nào để đoán hàm nghĩa cái hôn này của Bế Nguyệt, chỉ ôm chặt nàng, khẽ đẩy hàm răng nàng, cùng đầu lưỡi mềm mại dây dưa, không ngừng làm sâu thêm nụ hôn này.
Cảm giác chưa từng có tách ra mọi lý trí trong đầu Bế Nguyệt, sa vào cái hôn này, nàng chỉ nhớ rõ, người nàng hôn là Lạc Nhạn…
Lạc Nhạn lắc lắc cánh tay Bế Nguyệt, đem nàng từ trong suy nghĩ kéo về.
Bế Nguyệt đỏ mặt, hỏi: “Làm sao vậy?”
Lạc Nhạn cúi đầu, thần sắc ảm đạm nói: “Ta đi về trước.”
Bế Nguyệt mở miệng rồi lại khép lại, gật gật đầu, nhìn Lạc Nhạn đi ra ngoài, có chút mất mát nghĩ, nàng muốn nói cái gì?
_Hết chương 78_