Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt

Chương 10.3

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đến lúc An Dật ngồi trên xe Thẩm Trác Hi, mới nhớ tới hắn mời Thẩm Trác Hi đi ăn, nhưng không định chỗ, lúc này, nhà hàng quán ăn chỉ sợ đều hết chỗ rồi, hắn cũng không muốn chen chúc xếp hàng.

Thẩm Trác Hi nổ máy xe, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn An Dật, người ta mời đi ăn, dù sao y không nên tự chủ trương mà nói đến chỗ nào ăn, chờ An Dật nói ra một địa chỉ, lại thấy An Dật không lên tiếng, lập tức hiểu rõ, hắn mời mình đi ăn, chẳng qua là kế hoãn binh nhất thời, chỉ muốn mình từ trên đi xuống, tự nhiên sẽ không đặt chỗ trước, Thẩm Trác Hi muốn nói quên đi, nhưng lại không nỡ chào tạm biệt An Dật nhanh như vậy, có thể nhìn hắn thêm một chút cũng tốt a.

“Thẩm tổng có muốn tới chỗ nào không?” An Dật quyết định vẫn là hỏi Thẩm Trác Hi trước đi, nếu chỗ y nói là nhà hàng quen, cùng lắm thì gọi một cuộc điện thoại qua tìm quản lí đặt một bàn.

“Tôi không có chỗ nào đặc biệt muốn ăn, tùy ý cậu”.

Ghét nhất bị tùy tiện, sách, An Dật nhíu mày, cuối cùng lấy điện thoại ra gọi cho bà giúp việc, đáng lẽ hôm nay hắn ra ngoài dạo, cho nên không gọi người giúp việc tới nấu cơm, định tự mình ở bên ngoài giải quyết, nhưng cùng Thẩm Trác Hi, dù sao cũng không tiện mời y ăn ở ven đường.

“Cô Ngô? À, bây giờ có thể qua nhà tôi nấu cơm không? dạ, dạ… Vậy à?” An Dật lộ ra biểu tình khó xử.

“Làm sao vậy? Nếu không tiện, lần sau đi”.

“Cô giúp việc trong nhà có chuyện, có thể mua thức ăn cho chúng ta, nhưng không có thời gian để nấu, chỉ có thể tự mình làm”. An Dật làm một động tác nhún vai, “Cho nên đành phải ủy khuất Thẩm tổng cùng tôi ăn ở quán nhỏ ven đường”.

“Này… Cái này…” Thẩm Trác Hi ấp úng không biết nên biểu đạt như thế nào.

“A, nếu không quen, đành để lần sau”. An Dật mỉm cười, dù sao hắn cũng không muốn ăn cơm với y, lần sau nếu như y ngỏ lời mời thì lúc đó hẵn tính đi.

“Tôi không có ý này, tôi là nói… Tôi sẽ nấu cơm… Chi bằng để tôi làm đi”. Thẩm Trác Hi đỏ mặt rốt cuộc nói xong, chạy vô nhà người ta nấu cơm cho người ta, dù thế nào cũng rất kỳ quái.

Hả? An Dật dùng ánh mắt đánh giá nhìn y, đàn ông sự nghiệp thành công như Thẩm Trác Hi đều sẽ không nấu cơm, thậm chí cũng không nhóm lửa trong nhà, hắn trái lại không ngại Thẩm Trác Hi dùng phòng bếp nhà hắn, hắn chỉ sợ lúc đó đồ Thẩm Trác Hi làm ăn không được, hắn còn phải bận tâm vấn đề có cần cho Thẩm Trác Hi chút mặt mũi hay không.

Thẩm Trác Hi thấy An Dật dùng ánh mắt quái lạ nhìn y, cười khổ một chút, quả nhiên, một người đàn ông chạy vô nhà người khác nấu cơm cho một người đàn ông khác khá là kỳ quái.

“Cái này… Anh biết nấu cơm cũng biết làm thức ăn chứ?” An Dật dùng ngữ khí hết sức không tin tưởng hỏi y.

Thì ra hắn lo lắng chính là cái này? Chứ không phải cảm thấy hành động của y rất kỳ quái, trong nháy mắt tâm tình khôi phục, gật đầu, “A, biết chứ, mặc dù không bằng đầu bếp, cũng thường hay nấu”.

“Vậy muốn mua thức ăn gì? Tôi nhờ cô Ngô mua”. Nghe được Thẩm Trác Hi nói tùy ý, An Dật thầm than một tiếng, đến lúc thức ăn mua về anh không biết làm thì thế nào a… Mặc dù nghĩ như vậy, vẫn là gọi điện cho bà giúp việc bảo bà ấy mua phần thức ăn cho hai người. Đầu dây bên kia bà Ngô lắng nghe, liên thanh nói ‘được’, đại khái là rất ngại với việc mình không thể tới nấu cơm cho chủ nhà.

Nói cho Thẩm Trác Hi biết chỗ ở, lúc hai người về đến nhà, bà Ngô còn chưa tới, An Dật mời Thẩm Trác Hi ngồi tự nhiên, đi vào pha trà cho y, lại nhớ tới y hình như bị bệnh dạ dày, không thích hợp uống trà, mở tủ lạnh, đồ uống lại chỉ có nước cam ép… Dường như cũng không thể uống, bất đắc dĩ bóp trán, hắn thật sự không nghĩ tới nhà mình sẽ tiếp đãi người khách nào khác ngoài An Ninh, cho nên cư nhiên không có gì tốt để mời khách.

Lúc An Dật mỉm cười đem một ly nước tinh khiết đặt trước mặt Thẩm Trác Hi, liền nhìn thấy Thẩm Trác Hi sửng sốt, có lẽ là không ngờ tới An Dật cư nhiên lấy nước lọc mời y, An Dật làm như không phát hiện, rót trà cho mình, Thẩm Trác Hi thấy chính hắn uống trà, ngược lại cho y một ly nước, sau một thoáng ngây người chẳng những không tức giận, ngược lại nở nụ cười.

Cười cái gì cười, chỉ bất quá không cẩn thận nhớ kỹ y có bệnh dạ dày mà thôi. An Dật xấu xa nở nụ cười đặc biệt xán lạn đáp lại y, quả nhiên Thẩm Trác Hi thẹn thùng, cuống quít cúi đầu uống nước trên tay, còn làm văng cả nước ra. An Dật cười tủm tỉm khi đã thực hiện được trò đùa, chọc ghẹo y cũng không tệ nha.

Không bao lâu bà Ngô đã xách theo túi lớn túi nhỏ gõ cửa tiến vào, nhìn thấy Thẩm Trác Hi lại phi thường bất ngờ, bà còn tưởng là An tiên sinh muốn đãi bạn gái chứ, còn cố ý mua nhiều thức ăn ngon như vậy. An Dật giúp đem thức ăn vào nhà bếp, Thẩm Trác Hi cũng đặt ly nước xuống cùng đi vào.

Nhà bếp vốn rộng rãi một lúc chen vào ba người có vẻ chật chội, bà Ngô lo lắng nhìn hai chàng trai, bà biết An Dật chưa bao giờ xuống nhà bếp, ngay cả chiên một trái trứng cũng dùng lò vi sóng mà không dùng chảo, đánh giá Thẩm Trác Hi một chút, âu phục phẳng phiu, cũng không giống người biết nấu cơm, chi bằng bà ở lại đi?

An Dật vội vàng nói không sao, trong nhà có chuyện thì đi đi, hôm nay lẽ ra là không gọi bà tới, là hắn không có ý tứ đột nhiên làm phiền bà, còn cười nói một hồi nếu gọi điện thoại nhà không ai tiếp, nhớ gọi cho xe cứu thương là được.

Thẩm Trác Hi nghe xong mặt đầy hắc tuyến, nhìn An Dật tiễn bà giúp việc nhà hắn ra cửa.

“Vậy, cũng đừng để phải gọi xe cứu thương thật a”. Làm một thủ thế xin mời, mời y vào nhà bếp.

Thẩm Trác Hi nhìn một đống lớn nguyên liệu nấu ăn này, tự hỏi phải làm cái gì, khách nhân bận rộn trong nhà bếp, An Dật làm chủ nhân tự nhiên không tiện ngồi ở phòng khách, mặc dù hắn đứng đây cũng không giúp được cái gì, bất quá tốt xấu gì cũng phải có ý tứ một chút.

Thẩm Trác Hi nghĩ một hồi, thấy An Dật đứng dựa vào bàn ăn nhìn y chọn nguyên liệu, sợ nhảy dựng lên, trên tay buông lỏng, thiếu chút nữa làm rớt trứng gà xuống đất, y còn tưởng là hắn đi ra ngoài, nhưng đây là phòng bếp nhà người ta, y dù sao cũng không tiện đuổi hắn ra ngoài, mặc dù có An Dật bên cạnh, y sẽ rất khẩn trương, tay chân cũng giống như không phải của mình nữa, rõ ràng cắt thức ăn rất thuần thục bỗng nhiên như mới học, nhưng y vẫn muốn An Dật cứ đứng bên cạnh y, mỗi khi cùng hắn cận kề một chút, cùng hắn ở chung thêm một giây, với y mà nói đều là hạnh phúc.

Tôm thủy tinh, hủ bì ngư quyển, đậu hủ xốt gia truyền, canh măng bí đao, nhìn Thẩm Trác Hi bưng thức ăn lên bàn, An Dật không thể không thừa nhận, người đàn ông này cư nhiên thật sự biết nấu ăn, thật sự là người đàn ông tốt hiếm có a, cuối cùng chờ Thẩm Trác Hi đem một nồi thịt kho nhừ lên, An Dật đã hoàn toàn không nói gì… Bọn họ hình như chỉ có hai người đi, làm sao ăn hết nhiều thức ăn như vậy, cho dù hắn hoài nghi y không biết nấu ăn, cũng không đến mức làm ra một bàn lớn như vậy để chứng minh chứ. Nếu không phải mình ngăn cản y, y có phải hay không định đem tất cả thức ăn bà Ngô mua ra làm hết a.

Thẩm Trác Hi nấu ăn xong, ngồi đối diện An Dật trước bàn cơm lại bắt đầu khẩn trương, thấy An Dật mặt không có biểu tình gì, dùng ánh mắt xem xét kỹ đảo qua từng đĩa thức ăn, có phải làm món hắn không thích ăn hay không? Hay là bề ngoài món ăn không đẹp? A, cá cuộn kia hơi lỏng ra, ngạch, bí đao y cắt cũng không đều, bị An Dật nhìn tim y thật sự là đập rất nhanh a.

*******

Chú thích :

– Tôm thủy tinh: 水晶虾



– Da cá cuộn: 腐皮鱼卷



– Đậu hủ xốt gia truyền: 家常豆腐

– Canh măng bí đao: 冬瓜芦笋汤
Bình Luận (0)
Comment