Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt

Chương 14.1

Từ ngày đồng ý với An Dật cùng hắn về nhà gặp ba mẹ hắn, Thẩm Trác Hi bắt đầu khẩn trương bất an, mấy lần muốn bỏ cuộc giữa đường, kết quả là bị An Dật túm lên giường hảo hảo giáo dục một phen, chuyện gì đã đồng ý với hắn rồi là không thể đổi ý à nha.

Năm mới dần tới, An Dật bắt đầu chọn lựa quà chuẩn bị về nhà, các loại trà lá trà cụ thượng hạng, quần áo túi xách hàng hiệu cao cấp, thậm chí còn có một bàn cờ. Thẩm Trác Hi vốn đã khẩn trương bất an đến không thể hơn được nữa, không ngừng tóm lấy An Dật hỏi ba mẹ hắn là người thế nào, An Dật đành bất đắc dĩ một lần lại một lần trả lời y.

Cuối cùng đến lúc hỏi tới lần thứ chín mươi chín, An Dật đang mát xa thắt lưng Thẩm Trác Hi gần đây có chút miệt mài quá độ mà bủn rủn, hung hăng nhéo eo y một phát, “Còn hơn ba mẹ em, anh nên lo mà nghĩ cách làm lão gia tử nhà em vui vẻ đi”.

Không để ý bị An Dật nhéo đau, quay đầu mắt trông mong nhìn An Dật.

An Dật đảo cặp mắt trắng dã, hỏi: “Có biết chơi cờ tướng hay cờ vây gì không?”

“Biết một chút”. Tương đương tuyển thủ cờ tướng cũng ko ngoa.

“Một chút là bao nhiêu hả? Quên đi, dù sao cũng không trông cậy vào anh có thể chơi thắng lão gia tử. Giờ bù phần trà đạo đi, lão nhân gia thích cái này, còn nữa ở trước mặt lão gia tử nên như thế nào thì cứ như vậy, nhất thiết đừng ủy khúc cầu toàn (*), ông không quen nhất là nhìn những thứ sáo rỗng đó”.

(*) Ủy khúc cầu toàn (委曲求全):tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục; chiều một cách miễn cưỡng

“Ờ…” Lời An Dật nói đều gật đầu đồng ý, lại ấp a ấp úng nói.

“Hửm?”

“Không phải chặt đứt chân anh thật chứ?” Y cũng không phải sợ đau, nếu như vậy người nhà An Dật có thể tiếp nhận y, kỳ thật y bị đứt chân cũng không sao, nhưng nếu què chân rồi, như vậy dường như càng thêm không xứng với An Dật.

An Dật ngạc nhiên nhìn Thẩm Trác Hi, xoay người nằm sấp trên lưng y nở nụ cười, người này sao nói giỡn với y y cũng có thể cho là thật chứ, xem ra sau này không thể tùy tiện nói giỡn.

Bị An Dật đè lên, động động, đưa tay ra sau ôm lấy An Dật, đề phòng hắn ở trên người cười đến vui vẻ mà rớt xuống, mặc dù bọn họ bây giờ ở trên giường, có rớt xuống cũng không đáng ngại.

Liếm liếm tấm lưng trơn bóng của y, tình sự vừa rồi, làm trên người y phiếm ra một tầng mồ hôi mỏng, ân, vị mặn mặn, trêu đùa: “Anh đáng yêu như vậy, em nỡ lòng nào để anh bị chặt chân chứ”.

Bị An Dật liếm rất ngứa, rụt cổ lại, cũng không dám lộn xộn, tư thế bọn họ bây giờ, nơi vừa nhuyễn xuống của An Dật đang áp lên chỗ tư mật phía sau y, y không ngại làm lần nữa, nhưng thân thể đã có chút chịu không nổi rồi, từng hồi đau nhức đang phát ra kháng nghị với y, cho nên vẫn là ngoan ngoãn một chút tốt hơn.

“Không nên nói anh đáng yêu mãi, anh có chỗ nào đáng yêu chứ?” Qua năm đã là đại đàn ông ba mươi chín, luôn bị An Dật nói đáng yêu, thật là quá mất mặt, hiếm khi thanh tỉnh phản bác.

“Ờ, như bây giờ đáng yêu cực kỳ a”. Hôn lên vành tai ửng đỏ, ai, người này thật sự không biết mỗi lần y ngượng ngùng đều đáng yêu đến mức khiến người ta luôn muốn ức hiếp y sao.

Vươn tay chống lên giường, nhúc nhích áp trên lưng Thẩm Trác Hi, cọ cọ, ma sát thân thể hai người.

“An… Dật… ưm ha…” Nhỏ giọng rên rỉ, phát ra tiếng kháng nghị yếu ớt, trên mặt lại bắt đầu nổi hơi nước, y chịu không nổi An Dật quyến rũ y như vậy nhất.

“Ha ha” cười lớn nghiêng người từ trên lưng Thẩm Trác Hi ngả xuống giường, chính là vẻ mặt đáng thương ủy khuất này làm người ta muốn ăn hiếp, khiến hắn không nhịn được muốn chọc y, chọc y mãi.

Biết An Dật đang chọc y, vẫn luống cuống tay chân vươn tay đón lấy An Dật ngã xuống, kéo hắn vào lòng như sợ hắn rớt xuống đất.

Thẩm Trác Hi vừa chờ đợi vừa khẩn trương bất an, cuối cùng cũng lên đường về nhà với An Dật. Đêm trước khi đi, quả thực chính là một đêm không ngủ, Thẩm Trác Hi chui đầu vào tủ quần áo chọn đồ ngày mai mặc, không biết nên mặc đứng đắn một chút, hay là thoải mái một chút, hỏi ý kiến An Dật, hắn nói đều được mà, y mặc cái gì cũng đẹp trai hết, Thẩm Trác Hi càng thêm bối rối, nhìn đủ loại quần áo đầy tủ nhà mình cư nhiên không lựa ra được một bộ vừa ý, thay hết bộ này tới bộ khác, chê bộ này quá già, lại sợ bộ kia quá mốt, người già không thích; bắt bẻ bộ này quá mức long trọng, lại săm soi bộ kia quá ư tùy tiện, làm cho người ta cảm thấy mình thiếu tôn trọng, dù sao bộ nào cũng không vừa lòng.

Trái lại An Dật ngồi bên giường, thưởng thức ai kia thay quần áo, từ âu phục đoan chính đổi qua áo khoác thoải mái, từ màu đen kinh điển trầm ổn đổi thành sắc ngà tao nhã kín đáo, sách, quả thực là một buổi biểu diễn thời trang a, còn thường trưng một nude show, thấy vậy An Dật vui tít mắt, hoàn toàn không có ý cứu người khỏi nước sôi lửa bỏng.

An Dật vốn nhìn rất vui vẻ, thấy Thẩm Trác Hi không có nửa điểm muốn ngừng, còn thay hết tất cả quần áo trong tủ, chưa vừa ý đêm hôm khuya khoắt định chạy đi mua thêm, đành phải lên tiếng ngăn cản, bảo y mặc bộ nào cũng đẹp lắm đừng lựa nữa, Thẩm Trác Hi bị khẩn trương đến nôn nóng bất an trực tiếp không đếm xỉa tới, dẫn đến An Dật trực tiếp nhào tới đem người xử tử tại chỗ để không còn khí lực dư thừa suy nghĩ đến cái gì khác ngoài An Dật, mới chịu dừng lại.

Cho dù buổi tối bị An Dật lăn qua lăn lại cực mệt, hôm sau trời còn chưa sáng đã dậy, lại bắt đầu quá trình ngày hôm qua, An Dật bất đắc dĩ chỉ có thể cười khổ, cảm thán hôm qua chẳng lẽ chưa đủ cố gắng a, y cư nhiên còn có khí lực.

Vốn nghĩ nhà An Dật chắc là rất xa, không ngờ nhìn thấy An Ninh lái chiếc SUV chờ bọn họ bên ngoài biệt thự. An Ninh thấy An Dật kéo Thẩm Trác Hi lên xe, tự nhiên không tránh khỏi một trận giậm chân, la hét tại sao người này cũng theo bọn họ về nhà.

Hoàn toàn không chút kính ý gõ đầu anh trai một phát, ngăn cản hắn oán giận, “Thế nào, em dẫn vợ về nhà, anh còn có ý kiến gì chứ?”

“Người vợ to cao tay chân thô kệch như vậy, anh chính là có ý kiến đó”. An Ninh tức giận trừng An Dật ngồi sau.

An Dật nghe xong An Ninh hình dung thì cười không ngừng, không kiên nhẫn phất tay bảo hắn mau lái xe. An Ninh không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên dùng một loại ánh mắt đồng tình nhìn Thẩm Trác Hi, cười nói: “Hy vọng ông thân thể đủ mạnh, chịu đựng được… Hắc hắc, lớn tuổi như vậy thật không dễ dàng”. Thẩm Trác Hi cơ bản đã miễn dịch với An Ninh đả kích vẫn là một trận khẩn trương, nắm tay An Dật ngồi bên cạnh.

Xe ra khỏi nội thành, lên đường cao tốc, theo như Thẩm Trác Hi đoán, nhà An Dật quả nhiên không ở thành phố này, tò mò đoán nhà hắn rốt cuộc là làm cái gì? Bởi vì mỗi lần y hỏi An Dật đều nói ‘Tới nơi tự nhiên sẽ rõ’. Thẩm Trác Hi nghe khẩu khí An Dật, nghĩ hỏng chừng hẳn là không phải kinh doanh bình thường, không biết ba mẹ An Dật thấy y sẽ có phản ứng gì, chắc sẽ không có sắc mặt tốt lắm, nghĩ tới nghĩ lui lại vì hôm qua thật sự không làm sao ngủ ngon, mệt mỏi dựa vào vai An Dật ngủ thiếp đi.

Lúc bị An Dật lay tỉnh, sắc trời cũng tối sầm, mơ mơ màng màng nghe An Dật gọi y, “Dậy đi, sắp tới rồi”.

Dụi dụi mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tối như mực, xa xa mơ hồ có thể thấy được mấy đỉnh núi, Thẩm Trác Hi không biết bọn họ tới đâu rồi, chẳng lẽ nhà An Dật ở nông thôn. Cho đến khi nhìn thấy một trạm canh gác được thiết lập trước một khối kiến trúc cách đó không xa, phía trước là mấy người đứng súng vác vai, lúc này mới phủ định giả thiết lúc trước của y, cũng hoàn toàn đuổi sạch cơn buồn ngủ. Không phải là thổ phỉ chiếm sơn vi vương (đoạt núi xưng vương) đấy chứ? Thẩm Trác Hi nổi lên một suy nghĩ tức cười.

Nghi hoặc nhìn An Dật, An Dật cho y một ánh mắt ‘không sao đâu’. Xe dần dần lại gần, bị người ngăn cản, đến gần Thẩm Trác Hi mới phát hiện bọn họ hình như đều là quân nhân. Người kia nhìn kỹ bảng số xe, đứng gần cửa sổ chỗ người lái, ba một tiếng hành quân lễ đúng chuẩn.

“Mời xuất chứng kiện của ngài”.

“A, là Tiểu Vệ hả, sao lần nào cậu cũng nghiêm chỉnh vậy chứ, nào nào nào, cười một cái coi nào”. An Ninh một bên không đứng đắn nói, một bên thọc vào túi tìm chứng kiện.

Người tên Tiểu Vệ kia, rõ ràng đen mặt, tiếp nhận chứng kiện An Ninh đưa qua, mở ra nhìn, hai tay đưa trả lại, nhìn An Dật và Thẩm Trác Hi phía sau, lúc nhìn thấy An Dật rõ ràng sửng sốt một lát, lại hành quân lễ, phất tay, mời bọn họ qua.

Bất quá Thẩm Trác Hi lại nghe thấy câu cuối cùng “An thiếu tá”, ngẩn ra hồi lâu, mới ngơ ngác mà quay đầu hỏi An Dật bên cạnh, “An Ninh hắn là thiếu tá? Là thiếu tá anh nghĩ sao?”

An Dật còn chưa trả lời, An Ninh lái xe phía trước lại nhảy dựng lên, “Này, ông có ý gì hả, sao tôi không thể là thiếu tá hả, à, ông đây chính là sĩ quan cấp tá trẻ tuổi nhất đấy nhá!”

An Dật cười túm đầu hắn vặn lại, bảo hắn nhìn đường phía trước, tập trung lái xe. Quay qua Thẩm Trác Hi giải thích, “Ừ, đúng vậy, thiếu tá. Nhà em có hơn nửa là tòng quân, trừ em ra”.

Thật không ngờ nhà An Dật cư nhiên là quân nhân thế gia, nói vậy bọn họ bây giờ ở ngay trong trụ sở quân khu? Nếu như nói An Dật còn giống một sĩ quan văn phòng, thì nhìn An Ninh thật sự là không giống một quân nhân, trong ấn tượng của Thẩm Trác Hi, quân nhân không phải đều là bất cẩu ngôn tiếu, chững chạc đàng hoàng, cực kì nghiêm túc sao? Thật sự là khó có thể liên hệ với hình tượng tính tình không tốt, đối với An Dật thì khuôn mặt tươi cười hì hì, hơn nữa trên người An Ninh y cũng không nhìn thấy loại tác phong lão luyện của quân nhân.

Nhìn thấy ánh mắt Thẩm Trác Hi đánh giá nghi hoặc, An Ninh hận không thể nhảy khỏi ghế lái ra cắn Thẩm Trác Hi một cái, thằng cha chết bằm này, cuỗm mất An Dật nhà hắn, cư nhiên còn dám dùng loại ánh mắt không thể tin được nhìn hắn, thật sự quá đáng ghét mà. Nghiến răng nghiến lợi lái xe tới dừng lại trước một khoảng sân rộng lớn.

Thẩm Trác Hi giúp An Dật lấy quà trên xe, nhìn thấy An Dật đem mấy túi đưa cho An Ninh, ý bảo hắn xách, hiển nhiên đây là chuẩn bị cho An Ninh, để hắn biếu trưởng bối. Đôi khi nhìn anh em hai người, Thẩm Trác Hi thật hoài nghi không phải lầm tuổi rồi chứ, rõ ràng An Dật giống anh trai hơn, An Ninh thì như một con khỉ nhảy nhót, đương nhiên lời này chỉ có thể nghĩ trong lòng, nếu bị An Ninh nghe thấy dám chừng hắn lại giậm chân tiếp lắm. (Hi Hi làm zậy là khôn á =.=)

Đứng ở cửa, nhìn An Ninh ấn chuông, Thẩm Trác Hi cảm thấy hoảng sợ đến mức lòng tay đều là mồ hôi, giống như lần đầu gian lận thi cử, tay chân lạnh ngắt, tim đập bình bịch, không cẩn thận một chút sẽ nhảy khỏi lồng ngực. Lùi về sau mấy bước, đem thân hình cao lớn của mình núp núp sau An Dật, bắt đầu nửa đường bỏ cuộc, người nhà An Dật nhất định không có khả năng thích y, thấy con mình dẫn một tình nhân đồng tính trở về, ai cũng không vui vẻ nổi.

Mở cửa là một phụ nữ trung niên, hiển nhiên là đang chờ bọn họ, ăn mặc giản dị, bảo dưỡng tương đối tốt, nhìn chỉ khoảng hơn bốn mươi, chỉ có nơi khóe mắt tiết lộ bí mật tuổi thật. Đối với Thẩm Trác Hi vốn quen nhìn mỹ nữ, dung mạo này không phải quá đẹp, nhưng lại có một loại khí chất mẫu tính ôn nhu làm cho người ta muốn gần gũi, mà khoé mắt đuôi mày quả thực cùng An Dật giống nhau như đúc, khiến Thẩm Trác Hi vừa nhìn đã biết người này tám phần là mẹ An Dật.

“Tiểu Ninh a, anh khi nào thì nhớ mua quà cho ba mẹ vậy hả? Chắc là Tiểu Dật cũng tới đúng không”. Cười ha hả tiếp nhận đồ từ tay An Ninh, không chút lưu tình lật tẩy An Ninh, An Ninh bất đắc dĩ tránh khỏi cửa, hướng An Dật buông thõng hai tay, ý là anh cũng không có biện pháp, mẹ thật sự quá thông minh.

“Tiểu Dật”. Bà An nhìn thấy An Dật phía sau An Ninh, cười đi qua kéo tay hắn.

“Mẹ”. An Dật xưng hô chứng thực suy đoán của Thẩm Trác Hi.

Nhìn thấy Thẩm Trác Hi, nghi hoặc hỏi An Dật: “Vị này là? Ra là có khách a, nào nào, đi vô đi vô”. Đẩy An Ninh đang đứng ở cửa một phát, “Đừng chặn đường chứ”.

“Bạn con, Thẩm Trác Hi”. An Dật cười giới thiệu, “Không ngại thêm một người ăn tết chứ”.

“Nói vớ vẩn cái gì, mấy khi con dẫn bạn về nhà”. Cười nhìn Thẩm Trác Hi.

Thẩm Trác Hi nhất thời khẩn trương đến mức tay cũng không biết nên đặt chỗ nào, lắp bắp kêu lên: “Dì…”

Bộ dáng vô thố thẹn thùng kia chọc cười bà An, nghĩ thầm thằng bé lớn như vậy cư nhiên thẹn thùng đến thế, cười cũng kéo tay y, hoàn toàn bất chấp Thẩm Trác Hi cũng sắp bắp kịp tuổi bà, cứ coi y giống như một đứa nhỏ, “Đừng khách sáo, coi như nhà mình được rồi”.

Tay bị kéo cứng ngắc, lúng ta lúng túng theo bà An vào nhà, thấy vậy An Dật theo sau liên tục xoa trán, An Ninh thì dán vào người An Dật cười đến sắp tắt thở.
Bình Luận (0)
Comment