Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt

Chương 16.2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Trác Hi hoàn toàn trong trạng thái cười ngây ngô từ nhà bếp đi ra, An Ninh đảo cặp mắt trắng dã khịt khịt mũi, sáp tới bên An Dật nói khẽ: “Em coi tên ngốc ở đâu hay ghê, ngốc thành như vậy.”

An Dật mỉm cười nhìn Thẩm Trác Hi đi tới, “Quá thông minh chưa chắc đã tốt, ngốc một chút không phải rất đáng yêu sao.”

“Ác, đàn ông cao to thô kệch như vậy, có chỗ nào tốt chỗ nào đáng yêu chớ.” An Ninh tức giận nói.

“Anh đang ghen tị lộ liễu luôn a.” An Dật không chút tức giận phản bác, kéo Thẩm Trác Hi tới ngồi xuống cạnh mình.

“Hứ, muốn bò lên giường anh đây nhiều lắm, anh mày cần ghen tị sao.”

“Phải rồi phải rồi, không thì làm sao mà hơn ba mươi còn chưa có bà xã chớ? Chắc là chọn lóa mắt luôn rồi.”

“Chậc, đám phụ nữ đó cũng không phải người hợp để chọn làm vợ.”

“Vậy Tiểu Bạch cũng muốn bò lên giường anh không tốt sao? Em thấy rất tốt a. Tụi mình không phải cùng chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, anh coi Tiểu Bạch tuấn tú cỡ nào a, tiền đồ càng không tệ, lại còn là quán quân xạ kích võ thuật(1) toàn khu, lúc trước không phải anh rất thích Tiểu Đậu Nha (2) luôn đi theo anh sao?”

“Cái rắm, lão tử thích chính là phụ nữ, anh đối với đàn ông rắn chắc không có hứng thú, một chút hứng thú cũng không có.” Đột nhiên nhắc tới Văn Dư Bạch, An Ninh nhất thời dựng lông.

An Dật che miệng cười trộm, bên cạnh Thẩm Trác Hi nghe bọn họ nói chuyện với nhau, nghi hoặc nhìn Văn Dư Bạch ngồi cách đó không xa, ý An Dật phải chăng là Văn Dư Bạch thích An Ninh? Thẩm Trác Hi tò mò mở to mắt, nhìn tới nhìn lui giữa hai người, cảm thấy thật khó tin. Văn Dư Bạch bên kia đúng lúc cũng nhìn bọn họ bên này, đụng phải ánh mắt An Ninh ngó qua lập tức cúi đầu xuống.

An Ninh run rẩy nhích lại gần An Dật, giống như làm vậy là có thể cách Văn Dư Bạch xa một chút.

An Dật chọc An Ninh đủ rồi, mới quay đầu hỏi Thẩm Trác Hi, “Mới rồi mẹ nói cái gì với anh vậy?”

Thẩm Trác Hi đỏ mặt đem chiếc vòng vàng vừa rồi bà An tặng đưa cho An Dật xem, “Không thì em đi trả lại cho… dì đi, cái này anh nhận không hay lắm.”

“Thế nào? Anh còn muốn để mẹ em cho người khác hả? Rồi, vậy em đi trả lại cho mẹ em, bảo mẹ tìm người tốt khác mà chọn.” Nghe Thẩm Trác Hi nói, An Dật trừng y, rất có ý là anh dám gật đầu thử xem.

“Không phải, anh không có ý này.” Cuống quít nắm lấy tay An Dật, giao nó cho người phụ nữ khác? Y nghĩ thôi cũng thấy khó chịu.

“Vậy là ý gì?”

“Anh… Không có.” Lắp ba lắp bắp không biết nên nói thế nào, chỉ là cảm thấy ngại ngùng, thật ra đối với việc bà An giao cái này cho y, chấp nhận y, y đã quá vui mừng rồi, sao lại không muốn.

“Vậy thì hảo hảo nhận đi, mẹ em cho anh, chính là của anh rồi.” Đột nhiên lại cười rộ lên, “Không bằng đeo vào em coi thử?”

“Hả?” Cái này… Cái này là thứ con gái đeo mà, do dự nhưng ngoài miệng lại nói, “… Ừ”

Lần này chẳng những An Dật, ngay cả An Ninh cũng bật cười, “Nó chọc ông mà, ông cũng tưởng thật, ông muốn đeo, cũng phải thử coi coi ông đeo có vào không đã.”

Thẩm Trác Hi xoay xoay chiếc vòng, quả nhiên y hoàn toàn không thể đeo vào, cổ tay y so với con gái lớn hơn không ít, bàn tay càng lớn hơn, mặt lại bắt đầu đỏ lên, An Dật luôn thích chọc ghẹo y, nhưng mình hoàn toàn không chịu nổi trêu đùa, luôn làm những chuyện ngốc trước mặt hắn.

Thẩm Trác Hi dáng vẻ ngượng ngùng đáng yêu, làm An Dật sắp tới hôn lên khuôn mặt đỏ bừng của y, Thẩm Trác Hi sợ đến mức vội vàng né tránh, chỗ này nhiều người lắm nha.

“Được rồi đó, hai người đừng ở đây làm tôi buồn nôn nữa.” Xem thử mọi người đến đông đủ, An Ninh dán mắt vào những cái bánh bao cua trong suốt sáng long lanh trong lồng hấp trên bàn, làm cho người ta cực kì muốn ăn, rục rịch chuẩn bị cướp đồ ăn.

Đáng tiếc chính là, bà An đem mấy cái bánh bao cua hình thù kỳ lạ gắp vào chén An Ninh, ý bảo chính hắn bao thì tự mình ăn hết. An Ninh vẻ mặt đau khổ nhìn mấy cái chính mình bao, trơ mắt nhìn bánh bao cua thơm phức của người khác mà nước miếng chảy ròng, này không công bằng a, tại sao không cho hắn ăn.

Đột nhiên An Dật gắp một cái bánh bao hình con thỏ trong chén An Ninh, sau đó lấy cái trong chén mình do Thẩm Trác Hi bao đổi lại cho An Ninh, làm An Ninh vui vẻ ra mặt, ôm lấy An Dật hôn lên mặt hắn một cái thật kêu, thấy vậy bà An liên tục lắc đầu, mà Văn Dư Bạch lại là sửng sốt, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

An Dật cắn một miếng bánh bao bị An Ninh tạo thành hình con thỏ, ngô, vì nhân bánh giống nhau, thật ra mùi vị cũng không tệ lắm, chỉ là da hơi dày thôi. Ngắt nửa còn lại đưa tới bên miệng Thẩm Trác Hi ý bảo y thử xem.

Đối với hành động lớn mật này của An Dật, Thẩm Trác Hi đỏ mặt, trời ạ, nhiều người như vậy nhìn mà, An Dật cư nhiên làm ra hành động thân mật như thế. An Dật thấy y nhìn chằm chằm bánh bao trước miệng nhưng không há miệng, kỳ quái nhìn y, Thẩm Trác Hi bất đắc dĩ mà há miệng ăn vào, giằng co nữa chỉ biết đưa tới càng nhiều ánh mắt mà thôi, nâng tầm mắt đụng phải ánh mắt tràn ngập ý cười của bà An, trên mặt càng như thiêu như đốt, trước mặt ba mẹ An Dật mà thân mật thế này y thật sự rất xấu hổ.

“Bà nội —— ” Ngoài cửa truyền đến thanh âm non nớt, tiếp theo là một loạt tiếng bước chân, một đứa nhỏ chạy vào, theo sau nó lại là một đứa giống y chang.

Nhìn thấy An Dật bên bàn ăn, mắt sáng rực, bước chân đang hướng về phía bà An chuyển lại, “Chú út!” Sau đó đứa nhỏ kia cười nhào tới, An Dật vội vàng vươn tay đón lấy.

Nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, “Tiểu Thư Vân làm sao tới, ông nội đâu?”

“Chú út…” Nhìn anh hai chiếm vòng tay của chú út mà mình thích nhất, từ trong lòng bà An ùa ra, cũng chạy vội tới trước mặt An Dật, vươn tay để hắn ôm “Thư Phàm cũng muốn.”

An Dật cười ôm lấy đứa nhóc, để tụi nó mỗi bên một đứa ngồi trên đùi mình, cọ cọ mũi hắn.

Hai đứa nhỏ vừa mới ôm An Dật chuẩn bị làm nũng, đã bị tên An Ninh bên cạnh điên lên, kéo lỗ tai tụi nhỏ quát: “Chỉ nhìn thấy mỗi chú út, hả? Ta một người sống lớn như vậy tụi bay cũng không ngó thấy.”

“Ba ba…” Ủy khuất cùng nhau kêu một tiếng, thật sự không có nhìn thấy mà.

“Hừ, đi xuống, bớt chiếm tiện nghi chú út, không được ngồi trên đùi chú.” Xách hai đứa nhỏ lên ném vào lòng bà An và ông An. Ông An vẫn bị không đếm xỉa tới, cười ha hả ôm lấy cháu nhỏ của mình, cũng không để ý An Ninh không biết lớn nhỏ.

Thẩm Trác Hi trợn mắt há hốc mồm nhìn An Ninh cư nhiên ngay cả con mình cũng ầm ĩ cự nự, bệnh yêu em trai thật là nghiêm trọng, chẳng trách luôn gây khó dễ y, gọi An Dật là ‘chú út’, hai thằng nhóc kia hẳn là con của hắn rồi. An Ninh cư nhiên có con rồi, bất quá nghĩ lại cũng phải, An Ninh lớn hơn An Dật mấy tuổi, chắc khoảng hơn ba mươi, có con cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

“Chỉ biết ăn hiếp con nít, chẳng trách tụi nó không thân với anh.” Bà An xoa xoa lỗ tai đứa cháu bị ông ba nó kéo đỏ, tức giận quở trách An Ninh, An Ninh không thèm để ý chiếm lấy An Dật, cho hai thằng nhỏ kia một ánh mắt đắc ý.

Hai anh em song sinh tự ủy khuất dẩu môi, vẻ mặt hoàn toàn nhất trí.

“Ồn ào cái gì đấy? Náo nhiệt như vậy.”

“Ba” “Ông nội” “Ông cố” “Chào thủ trưởng” thoáng cái cả nhà đều đứng lên, hai người Văn Dư Bạch lại càng từ ghế giật bắn lên, làm một quân lễ đúng chuẩn.

Thẩm Trác Hi nhảy dựng lên ý thức được, đây chính là ‘lão gia tử’ trong miệng An Dật, đứng thẳng lưng, vẻ mặt uy nghiêm, quả nhiên là có tác phong của quân nhân. Xem ra tuổi cỡ tám mươi, nhưng rất khỏe mạnh, mặc quân lễ phục hoa lệ, người tương đối có tinh thần, không chút dáng vẻ như lão già tuổi xế chiều, lại nhìn ba ngôi sao vàng lấp lánh trên lễ phục, Thẩm Trác Hi nhất thời tâm muốn chết cũng có rồi, không lầm chứ…

“Tiểu Ninh và Tiểu Dật cũng ở đây rồi a.” Lão gia tử ngồi xuống cạnh An Ninh, An Ninh bất giác rụt về phía An Dật, hắn ai cũng không sợ, chỉ sợ vị này, hồi nhỏ cũng không ít lần bị ông đánh.

“Cháu đi lấy chén đũa, ông nội chắc là chưa ăn cơm.” An Dật đứng lên đi vào bếp lấy chén đũa, An Ninh lập tức chuồn tới chỗ An Dật ngồi, lúc An Dật quay lại cũng không so đo, cười tới chỗ của An Ninh bên cạnh lão gia tử ngồi xuống.

“Ông nội mới đi đâu về vậy?”

“Tới nhà ông Chu, hôm qua một đám lão già sắp vào quan tài cùng nhau tụ họp, này không phải vừa mới về sao.”

“Ông nội đây là nói gì vậy, cục cưng kia của nhà ông Chu khỏe không?”

Nói tới đây, An lão gia tử nhất thời lộ ra vẻ tươi cười, “Không khỏe bằng nhà chúng a.”

An Dật cười trộm, đã biết ông sẽ dẫn theo hai anh em An Thư Vân, chắc không có hảo tâm gì, quả nhiên là cố tình khoe khoang mà.

“Tiếc là có người không chịu thua kém.” Trừng mắt về phía An Ninh, An Ninh rụt rụt cổ không dám cãi lại. Thẩm Trác Hi lần đầu tiên nhìn thấy ngoài An Dật ra còn có người có thể làm cho An Ninh ăn đau, cảm thấy rất thú vị. (ừ, thú vị lắm, Hi Hi anh cứ chờ lãnh đủ đi =..=)

Dời mắt nhìn thấy Thẩm Trác Hi bên cạnh An Ninh, nghi hoặc nói: “Đây là con nhà ai?”

“Là bạn cháu, Thẩm Trác Hi, ông nội không được kéo anh ấy đi tập luyện.”

“Nga.” Gật gật đầu, ra là không phải quân nhân, ngược lại hỏi An Dật, “Bên ngoài tốt không?”

“Tốt ạ. Cháu mang theo trà Thái Bình Hầu Khôi (3) lần trước ông nội vẫn nhắc tới, đợi lát nữa pha cho ông nếm thử?” An Dật cười tủm tỉm nói.

“Nga, tốt tốt, vẫn là Tiểu Dật ngoan nhất a.” Vừa nghe thứ mình thích, nhất thời nở nụ cười, cũng không nhìn chòng chọc vào An Ninh nữa. An Ninh len lén thở ra, cho An Dật một ánh mắt cảm kích.

Lão gia tử vừa tới, trên bàn ăn nhất thời an tĩnh lại, ngay cả cặp song sinh cũng ngoan ngoãn mà ăn cơm, không phát ra tiếng nào, chỉ nghe thấy lão gia tử thường hỏi tình hình An Dật, An Dật cẩn thận đáp, luôn có thể làm lão gia tử hài lòng. Thẩm Trác Hi thấy vậy rất ngạc nhiên, vẫn biết An Dật rất khéo đối phó lão nhân gia, hầu như lão nhân gia nào cũng thích hắn, lại lần đầu tiên nhìn thấy chuyện thần kỳ này. Nhìn nhìn An Ninh lại nhìn nhìn An Dật, An Dật hiển nhiên càng thêm trường tụ thiện vũ (4), chọc lão gia tử đến vui vẻ, lần nào cũng nói trúng tâm lý lão gia tử, chẳng trách lão gia tử càng thêm thích đứa cháu này, nhưng vì vậy, mình muốn cướp miếng thịt trong tim ông đi, tựa hồ càng thêm tiền đồ đáng lo a, lão gia tử nhìn thế nào cũng không có vẻ dễ nói chuyện như bà An. Thẩm Trác Hi vẻ mặt đau khổ nghĩ, mình cũng không thể làm lão nhân gia vui vẻ như An Dật a.

(4) Trường tụ thiện vũ 长袖善舞: có điều kiện thuận lợi nên hoạt động có hiệu quả.

Dưới tình huống Thẩm Trác Hi đứng ngồi không yên, rốt cuộc ăn xong  điểm tâm, lão gia tử về thay quần áo, Thẩm Trác Hi và An Ninh đồng thời hít sâu một hơi, thật sự là tra tấn a, hoàn toàn là ăn không biết vị. Lão gia tử vừa đi, hai đứa nhỏ nhất thời lại sáp tới, bị An Ninh trừng mắt, ủy khuất nhìn về phía An Dật.

“Sao mà ngay cả con mình anh cũng ức hiếp.” Đẩy An Ninh một phát.

“Muốn chiếm tiện nghi em, ai cũng không được.” An Ninh nói như cây ngay không sợ chết đứng.

“Rồi rồi, vậy chiếm tiện nghi của chú này đi.” An Dật đối với An Ninh thật không có biện pháp gì, mỗi tay một đứa ôm lấy hai bé con, đặt trong lòng Thẩm Trác Hi, Thẩm Trác Hi sợ đến mức vội vàng ôm lấy, vừa không dám dùng sức sợ làm đau tụi nhỏ, vừa sợ tụi nó sẽ té xuống, toàn thân cứng ngắc đón lấy cặp song sinh.

“Chào chú Thẩm.” Cặp song sinh nhu thuận quay đầu gọi Thẩm Trác Hi, vừa rồi tụi nó cũng nghe An Dật giới thiệu.

“Hắc hắc, đây cũng không phải chú, tụi bay nên gọi thím.” An Ninh cười quái dị sáp tới, dạy hư hai bạn nhỏ.

“Thím?” Đứa lớn nghi hoặc nhìn ba ba mình.

Đứa nhỏ cũng nghi hoặc, “Thím không phải là bà xã của chú sao?”

“Vậy chú Thẩm là bà xã của chú út hả?” Ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Lời trẻ con không cố kỵ, lời trẻ con không cố kỵ, nhưng sao y lại có xúc động muốn bóp chết hai đứa nhỏ này a, tại sao ngay cả hai đứa nhỏ cũng ăn hiếp y chứ, quả nhiên là con của An Ninh mà.

“Ha ha ha, thật thông minh, không hổ là con của ba.” An Ninh cười trở mình nằm sấp trên người An Dật.

An Dật cũng dở khóc dở cười, “Không được gọi thím, phải gọi chú, biết không?”

“Dạ, nghe chú út, không nghe ba.” Hai đứa nhóc đồng thời gật đầu, làm cho An Ninh cảm thấy mặt không còn ánh sáng.

“Con biết rồi, thím là nữ, chú là nam, cho nên là chú. Thì ra chú là bà xã nam của chú út” (khác quái j? =..=). An Thư Vân thì thầm nói, lại bị thật nhiều chữ ‘chú’ của mình quanh quẩn có phần chóng mặt, nhóc em lại gật đầu ra vẻ đồng ý, giọng trẻ con nũng nịu gọi Thẩm Trác Hi một tiếng, “Chú.”

Thẩm Trác Hi đành phải bất chấp khó khăn đáp lại, an ủi bản thân là dù sao so với ‘thím’ thì tốt hơn, để ý chi hai đứa nhỏ kia định nghĩa ‘chú’ này thế nào, dù sao tai người khác nghe vô đều là ‘chú’. (=..=)



Chú thích:

(1) Xạ kích võ thuật (射击武术)



(2) Tiểu Đậu Nha (小豆芽): nhân vật trong một game của Trung Quốc. So kute! 



(3) Thái Bình Hầu Khôi (太平猴魁): một trong thập đại danh trà của Trung Quốc. Xuất xứ từ Hoàng Sơn – ngọn núi phía đông nam tỉnh An Huy, Trung Quốc.





(¯`·¸.·´ (¸.·´.·´ ¸¸.·¨.
Bình Luận (0)
Comment