Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 103

Hướng Nam nằm mơ.

Y mơ thấy Trình Nam, Cao Hách và Thường Triết đều tới bệnh viện đón y.

Lúc ba người gặp nhau, lời nói không hợp, Hướng Nam bị bọn họ kéo lại. Trình Nam đánh y, Thường Triết mắng y, còn Cao Hách thì vẫn như lúc thường chỉ hờ hứng đứng bên cạnh nhìn.

Sau đó mọi chuyện trở nên ồn ào.

Bên ngoài xuất hiện rất nhiều người, bàn tán xôn xao, ánh mắt khinh bỉ, chỉ chỉ chỏ chỏ, hừ nhẹ cười khẩy.

Người đến càng lúc càng đông.

Có quen biết, có xa lạ, có đám sói con, còn có người nhà y, em y, cha mẹ y…

Thực ghê tởm…

Thực ghê tởm…

Vì sao người này lại sống một cách bẩn thỉu như vậy…

Chỉ là chơi đùa, chỉ là chơi đùa, biết không…

Muốn tiền hay muốn thứ gì thì nói, chỉ cần ngoan ngoãn mở rộng chân, biết không…

Đừng cho rằng ở cạnh ai đó thì sẽ không gặp chuyện gì, đừng cho rằng chạy trốn đến nơi nào thì sẽ không bị tìm thấy. Để ông đây bắt được, ông đây không chỉ thượng anh, còn sẽ đánh chết anh…

Nhục nhã…

Sự ô nhục của gia đình ta…

Súc sinh…

Thảo nào vợ mày chạy theo thằng khác…

Mày là đồ súc sinh…

Hướng Nam bị người cha trong giấc mơ bạt tai một cái làm cho tỉnh giấc.

Y hoảng hốt mở to mắt, theo bản năng hất bàn tay đang vỗ nhẹ trên mặt y gọi y dậy. Hướng Nam nhìn thấy Cao Hạo thì ngây người.

“Cậu đến từ lúc nào vậy?”

Hướng Nam vội vàng ngồi dậy. Lúc này mới phát hiện mình đang nằm trên giường.

Các loại ga đệm đều đã được đổi sang cái mới. Thường Triết và Cao Hách không biết đã rời đi từ lúc nào.

“Anh làm sao vậy?”

Giong Cao Hạo thực dịu dàng. Tay hắn vươn về phía Hướng Nam định lau má y, lại bị Hướng Nam cản lại.

Hướng Nam đã biết mình khóc lúc ngủ.

Y ngượng ngùng cười, lau lau mặt hai cái, tự chế giễu bản thân: “Đã từng này tuổi rồi, gặp ác mộng còn sợ đến phát khóc. Cậu cùng đừng chê cười…”

“Có gì đáng cười.” Cao Hạo nắm lấy tay Hướng Nam, hỏi y: “Hướng Nam, có phải anh có tâm sự gì không?”

Hướng Nam nhanh chóng rút tay về, vốn định lắc đầu, nhưng rồi suy nghĩ lại thì có chút do dự.

Hướng Nam nhíu mày: “Cao Hạo…”

“Hửm?”

Lần trước lúc ở nhà Anzu Cao Hạo có hỏi y, có muốn hắn giúp giải thoát khỏi tình trạng này hay không.

Hướng Nam không dám hy vọng xa vời rằng hắn thực sự có thể làm được, thế nhưng về chuyện ngày mai, Hướng Nam mong Cao Hạo có thể góp ý giúp mình.

“Ngày mai, Trình Nam, Cao Hách, Thường Triết đều nói muốn tới đón tôi xuất viện sớm…”

Hướng Nam nói đến đây, đưa mắt nhìn Cao Hạo. Cao Hạo bộ dạng không hiểu nhìn lại y, y liền tiếp tục nói: “Thế nhưng mỗi người bọn họ đều nói muốn đón tôi xuất viện trước những người khác…”

Hướng Nam nói rồi có chút bất đắc dĩ, cùng vài phần băn khoăn.

Y rất cảm khích Cao Hao không coi thường y.

Ít nhất, từ lúc quen biết tới giờ, Cao Hạo đều không hề thay đổi (Đại thúc cho là vậy).

“Vậy ý anh thế nào?”

“Hả?”

Cao Hạo hỏi: “Anh muốn đi theo ai?”

Hướng Nam có chút lo âu, y lắc đầu.

Ba người kia đều không nói rõ sẽ qua vào tầm nào.

Nếu người nào đến trước, vậy y nhất định sẽ bị kẻ đó bắt đi.

Thế nhưng nhỡ đâu, ba người bọn họ chạm mặt, vậy vật hy sinh chỉ có y.

Nhớ tới những chuyện gặp phải lúc trước, lại nhớ về giấc mơ kia, Hướng Nam rầu rĩ: “Cậu cảm thấy tôi nên đi theo bọn họ?”

“Anh không muốn?”

Câu thăm dò này của Cao Hạo khiến Hướng Nam ngước mắt nhìn lên.

Hướng Nam không nói gì. Cao Hạo nắm lấy tay y, đề nghị: “Nếu không tôi đi nói với bác sĩ một tiếng, bây giờ cho anh xuất viện, rời đi cùng tôi, được không?”

Hướng Nam nghe lời Cao Hạo thì ngẩn ra.

Hướng Nam vẫn không nói gì.

Y cảm thấy Cao Hạo không rõ ý mình.

Cho dù Hướng Nam đi cùng hắn hay là tự mình bỏ đi, vẫn sẽ bị một tên sói con nào đó bắt được trước. Kết quả chỉ có một, chính là đắc tội những người khác.

Lý do Hướng Nam phải nằm viện cũng là vì đắc tội đám sói con.

Hướng Nam không muốn đi theo ai cả, nhưng Hướng Nam cũng không muốn đắc tội bất kỳ ai, càng không dám nghĩ nếu ba người kia đến cùng lúc sẽ mắt to trừng mắt nhỏ hay là tạo thành cục diện nào khác.

Hướng Nam không biết, thực ra Cao Hạo hiểu những lo ngại của y.

Cao Hạo biết rõ đám sói con nhìn nhận người đàn ông trước mặt như thế nào. Hắn biết bản thân ra mặt đón y đi sẽ chỉ thêm phiền cho y, không hề thích hợp.

Hắn siết chặt bàn tay lại định rút ra của Hướng Nam, dịu dàng nói với y: “Ý tôi là anh theo tôi đi… nhưng bà chủ Hủy là người đón anh ra, được không?”

Bà chủ Hủy?

Cao Hạo không để y nghĩ nhiều, hỏi: “Được không?”

Hướng Nam dường như ngộ ra điều gì, nói: “Tôi đi gọi điện cho cô ấy.”

Hướng Nam định xuống giường lại bị Cao Hạo ấn ngồi trở lại.

Cao Hạo biết Hướng Nam định gọi bà chủ Hủy tới giúp đỡ rồi trực tiếp theo cô đi, nói: “Tôi gọi cho.”

Cao Hạo cố ý ra khỏi phòng gọi điện.

Bà chủ Hủy vừa nhấc máy liền hỏi: “Quý nhân bận rộn, tìm tôi có việc gì?”

“Nhờ chị giúp hai việc nhỏ.”

Cao Hạo nói rồi khẽ cười, kể lại cho cô chuyện ba tên sói con muốn thầm tranh trước đón Hướng Nam ra viện. Bà chủ Hủy nghe thấy có phần Trình Nam thì nhíu mày.

“Vậy cậu gọi cho tôi là để…”

“Tôi cảm thấy hiện tại chỉ có chị có thể giúp được anh ấy.”

Bà chủ Hủy hiểu ý hắn.

Là bà chủ của Hướng Nam, giả bộ hà khắc môt chút, kêu thiếu người yêu cầu y sớm ra viện, cũng không phải chuyện mới lạ gì.

Trái lại Cao Hạo, muốn giúp Hướng Nam nhưng thật sự không thích hợp để ra mặt.

Vì tốt cho y, cũng là vì tốt cho đám sói con.

Bà chủ Hủy nói: “Được rồi, việc này tôi sẽ giúp. Vậy còn việc thứ hai là gì?”

“Tôi muốn mượn Hướng Nam từ chỗ chị.”

Bà chủ Hủy phía bên kia đầu điện thoại hơi cau mày, không nói gì. Cao Hạo tiếp lời: “Này mai tôi phải đi xa, phải lên đảo. Y tá của tôi lúc này mới nói trong nhà có việc không thể đi được. Chị biết tôi mà, suốt ngày ngồi trên xe lăn, nếu bên cạnh chỉ có mình a Đông thì thực rất không tiện. Thế nên tôi định mượn từ chỗ chị một người giúp việc, chị thấy thế nào?”

Cũng được.

Một là chia cách Hướng Nam và sói con Trình, hai là…

“Có thế, chỉ cần Hướng Nam nhà chúng ta đồng ý.” Bà chủ Hủy nhả khói thuốc lá, giả bộ má mì hỏi: “Còn về tiền thuê…”

Cao Hạo nói với cô một câu, bà chủ Hủy nhướn mày: “Thật sao?”

“Thật.”

Bà chủ Hủy bật cười, rất sảng khoái mà trực tiếp đồng ý: “Vậy thì thành giao.” <ins class="adsbygoogle"
Bình Luận (0)
Comment