Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 111

Thiếu Kiệt vừa nói xong liền nhấn cò súng bắn mực dầu vào miệng tên kia.

Hướng Nam thấy cảnh này thì nhíu mày, muốn lên tiếng nhưng bị ông Đồ kéo lại.

Thiếu Kiệt giận đến như vậy, Hướng Nam hỏi ra mới biết vốn là bốn người kia đến gây sự trước.

Bốn tên kia dạo này luôn lái motor mini đi khắp nơi trêu chọc người khác.

Đám bạn của Thiếu Kiệt bảo bối có không ít người lúc ra ngoài chơi bị trúng chiêu.

Thiếu Kiệt bảo bối sau khi biết được từng bàn bạc với Trương Sính chuyện muốn bắt người. Nào ngờ khoảng thời gian ấy Cao Hạo đúng lúc không có nhà, Thiếu Kiệt bảo bối lập tức vui sướng vứt bỏ chuyện quan trọng, hớn hở kéo ông Đồ đi tìm Hướng Nam chơi.

Hôm đó Cao Hạo vừa về, Hướng Nam liền nhanh chóng tiễn Thiếu Kiệt đi.

Thiếu Kiệt không vui, trên đường về lại bị bốn tên kia “tập kích”.

Một trong bốn tên kia lúc đi qua đột nhiên bắn một súng về phía Thiếu Kiệt, có thể sau đó nhìn rõ là tiểu bá vương nhà họ Ngụy nên bốn tên đso không dám ở lại mà lập tức leo lên xe phóng đi. Xe điện không đủ nhanh, không đuổi theo kịp. Thiếu Kiệt lúc này vốn đã không vui bị người ta bắn bẩn mặt, không bắt được người, đã thể rửa còn không sạch, liền triệt để oán giận.

Thiếu Kiệt “dạy dỗ” giày vò kẻ bị tóm được, để Trương Sinh trói bọn chúng lại, đưa về biệt thự.

Hai người chật vật sợ hãi bị trói vào một cột gỗ.

Sau khi trời tối, Hướng Nam một mực ở trong phòng tắm nghỉ cách giúp ông Đồ lau sạch mặt theo Thiếu Kiệt ra hành lang gỗ, mới phát hiện mười mấy người nam nữ ở trong sân vây quanh hai người kia báo thì, tất cả đều điên cuồng.

“Bao búa kéo!”

“Bộp!”

“Bao búa kéo!”

“Bộp!”

Đám người kia phân thành hai nhóm, thay phiên chơi trò oẳn tù tì đơn giản nhất, thua thì trực tiếp tát người bị cột ở bên cạnh một bạt tai. Thứ âm thanh đó lặp đi lặp lại rất có tiết tấu, cộng thêm tiếng mọi người cười đùa ầm ĩ và tiếng nhạc, tiếng khóc lóc cầu xin của hai kẻ kia hoàn toàn bị át mất.

Thiếu Kiệt uống nước đá ôm Hướng Nam nhìn vậy, kêu lên: “Mẹ nó, ấu trĩ! Mấy người CMN chỉ có trò này mà cũng chơi vui vẻ thế, chưa cai sữa à?”

“Vậy anh bảo.” Một cô nàng lớn tiếng nói: “Chơi cái gì?”

“Chơi cái gì?” Thiếu Kiệt bảo bối suy nghĩ, thấy ông Đồ bê nước ra, liền cầm đưa đến trước mặt Hướng Nam. Hướng Nam nhận lấy uống. Thiếu Kiệt bảo bối liền kêu lên: “Đương nhiên là chơi đập chuột chũi rồi!”

“Phụt – Khụ khụ khụ khụ….. Khụ khụ khụ khụ…” Hướng Nam bị đề nghị “không ấu trĩ” của Thiếu Kiệt bảo bối làm cho sặc nước. Ông Đồ cùng Thiếu Kiệt thấy y ho tới sốc hông, vội đưa giấy ăn cùng vỗ lưng.

Sau khi Hướng Nam biết trò đạp chuột chũi của Thiếu Kiệt là như thế nào thì không dám nói cậu ấu trĩ nữa.

Đám người đó ném hai kẻ kia vào trong bể bơi nhỏ, chỉ cần thấy bọn họ không nhịn thở được nữa mà ngoi lên khỏi mặt nước thì liền ném đồ tới.

Nhiều người như vậy, đồ cầm trên tay thứ gì cũng có. Hai người kia vì để không bị thương chỉ còn cách bịt mũi liều mạng nín hơi lặn xuống nước. Một khi không nhịn được nữa, ngoi đầu lên, lập tức bị đám người kia ném đến mức thấy sao đầy trời.

Hướng Nam thấy vậy muốn khuyên nhủ, thế nhưng không có khuyên, vì y nhìn thấy trên mặt rất nhiều người có vết mực dầu to nhỏ khác nhau, đặc biệt là ông Đồ, màu mực tán từ cánh mũi ra ngoài, cả mặt đều là mực. Hương Nam cảm thấy hai người thanh niên kia tự làm tự chịu, nhìn một lúc, nói với ông Đồ: “Cũng may lúc đó bác kịp nhắm mắt lại. Nếu không đã bị hỏng hai mắt rồi.”

“Cái đó….” Ông Đồ trong lòng vẫn còn sợ hãi, vỗ ngực: “Phản ứng theo bản năng, cũng may tổ tiên phù hộ.”

Thiếu Kiệt nghe Hướng Nam nói vậy, tai dựng đứng, chu cái môi đỏ ứng vì uống nước đá lạnh, lại gần Hướng Nam, tỏ vẻ đáng thương với y, kéo tay y: “Đại thúc, anh xem, anh xem.”

“Tôi suýt chút nữa cũng bị bắn vào mắt…”

Ông Đồ nghe thấy vậy thì khinh bỉ.

Rõ ràng chỉ bị bắn vào phần má một bên khóe miệng, cư nhiên có vậy cũng chạy ra so ai thảm hơn với ông Đồ ông.

Hướng Nam nâng tay, ngón cái khẽ lau bên khóe miệng Thiếu Kiệt bảo bối. Thiếu Kiệt bảo bối hỏi: “Đại thúc đau lòng sao?”

“Ừm.”

Thiếu Kiệt bảo bối nghe vậy, hai mắt lập tức rưng rưng.

Thiếu Kiệt bảo bối buồn bã: “Vậy đại thúc… đại thúc… đại thúc có thể an ủi tôi chút không?”

Hướng Nam khẽ cười, không nói gì.

Ánh mắt Hướng Nam lướt qua người Thiếu Kiệt nhìn về phía ông Đồ bên cạnh. Thiếu Kiệt bảo bối lập tức quay đầu ra dùng ánh mắt chết chóc định “tắt bóng đèn” ông Đồ.

Ông Đồ rất thức thời, lập tức trốn đi.

Thiếu Kiệt bảo bối thực hài lòng quay đầu lại, chu cái môi bóng bóng, đang muốn định chấm mút chút, không ngờ đột nhiên phía sau có người đụng vào. Thiếu Kiệt đổ về trước, Hướng Nam bị Thiếu Kiệt đẩy, lưng đập vào thành cửa.

Lưng Hướng Nam bị đập rất đau. Thiếu Kiệt nhe răng nanh, quay ra tìm người tính sổi. Một cô nàng uống đến choáng váng, bám lấy Thiếu Kiệt: “Ai? Thiếu…”

“Cô say đến điên rồi hả?” Thiếu Kiệt bảo bối thấy cô nghiêng nghiêng ngả ngả, đỡ cô: “Cô CMN uống bao nhiêu vậy?”

“Ôm…” Ngón trỏ của cô gái chỉ về phía mình: “Ôm… Ôm…”

Cô đột nhiên cởi quần soóc trên người ra, để nơi phong phú mặc bikini “phơi” ra, cọ lên người Thiếu Kiệt. Lúc này, tiếng hút sáo, tiếng hoan hô, ồn ào ầm ĩ, Hướng Nam lưng đau đứng ở bên nhìn, nhíu mày.

“Bác Đồ.”

“Hửm?”

“Bọn họ bình thường đều chơi thế này sao?”

“À…” Ông Đồ cau mày.

Thực ra đáp án là: Phải.

Mấy người này lúc thường ở đây chơi đùa cuống loạn, đến lúc hứng lên, mặc kệ xung quanh, làm ngay trước mặt mọi người.

Ông Đồ biết Hướng Nam nhìn không quen.

Ông cũng vì không quen nên bình thường không ở đây.

Ông thấy cũng may vì cậu chủ nhỏ rất tự giác.

Tuy thường ở chỗ này nhưng cậu chủ nhỏ chỉ ham chơi, không ham sắc.

Mấy người kia càng đùa bỡn càng ầm ĩ. Hướng Nam thấy tay cô nàng sờ lên quần Thiếu Kiệt, thật sự có xu hướng muốn biểu diễn trước mặt mọi người thì nhíu mày, bước qua, dùng sức kéo người ra khỏi lòng Thiếu Kiệt.

Cô nàng đứng không vững, liền như gấu vồ bám lấy Hướng Nam.

Hướng Nam lảo đảo ngã ra sau. Thiếu Kiệt bảo bối phản ứng lại thấy cô em trong tay đổi chủ, cho rằng Hướng Nam ghen, liền chỉ về phía mình kêu lên với y: “Không đúng. Đại thúc, anh nên cướp tui, anh nên cướp tui, anh nên cướp tui nè.”

Ông Đồ mặt đầy mực dầu thấy vậy, ở đó cười xấu xa trên nỗi đau của người khác: “Cướp là cướp của cậu ý ”

Báo ứng khó chịu, ông Đồ vừa nói xong, không biết đĩa bay (đĩa bị ném qua) của ai đó lạc hướng, trước mắt đầy sao, đầu choáng váng, như lọt trong sương mù, bước vội trốn vào trong phòng. <ins class="adsbygoogle"
Bình Luận (0)
Comment