“Cậu lấy thân phận gì để đứng ở đây?”
Có ý gì?
Lão gia nhà họ Ngụy hỏi như vậy là hỏi y làm cách nào lên hòn đảo nay hay là hỏi y lấy thân phận gì ở bên cạnh Thiếu Kiệt?
Hướng Nam khẽ nhíu mày, cẩn thận thăm dò trả lời: “… Người hầu nhà họ Cao.”
Lão gia nhà họ Ngụy có chút kinh ngạc.
Ông liếc về phía Hướng Nam: “Cao Hạo?”
Hướng Nam gật đầu: “Phải.”
Lão gia nhà họ Ngụy đánh giá y từ trên xuống dưới.
Lúc trước vì gia nghiệp to lớn, sợ nhà họ Hướng bắt chẹt Mạc Dương rồi có ý đồ xấu với nhà ông nên chuyện đón Mạc Dương về bên nhà họ Ngụy chưa từng lộ diện, giao toàn quyền cho người khác làm thay.
Nhưng cho dù như vậy, lão gia nhà họ Ngụy vẫn cho người điều tra kỹ càng về tất cả những thành viên nhà họ Hướng. Vì thế Hướng Nam vừa rồi trốn sau cửa xem náo nhiệt, ông nhìn qua là có thể nhận ra.
Ông so sánh Hướng Nam đứng trước mắt cùng những lời đồn thổi nghe được, người trước mặt bộ dạng ôn hòa, ánh mắt không chút gian xảo, căn bản không có vẻ giả ngu như ông dự đoán.
Trong lòng lão gia nhà họ Ngụy hoài nghi.
Ông ra lệnh: “Cậu nhanh chóng rời khỏi hòn đảo này cho tôi!”
Trán Hướng Nam lập tức nhăn lại.
“Ông không phải chủ thuê tôi.”
“Vậy thì làm sao?” Lão gia nhà họ Ngụy híp mắt: “Nhà họ Cao với nhà họ Ngụy ta có quan hệ mật thiết, cậu sống chết không chịu đi, tôi chỉ cần nó với Cao Hạo một câu, kết quả cũng chỉ có như vậy. Nhẽ nào cậu thật sự nghĩ tôi không đuổi nổi cậu?”
“Vậy thì xin mời.”
“Chỉ cần cậu Hạo lên tiếng, tôi sẽ rời khỏi nơi đây, hơn nữa…” Hướng Nam ngước mắt lên nhìn thẳng vào hai mắt lão gia nhà họ Ngụy, giọng nói chắc chắn bổ sung thêm: “Còn lập tức đi ngay.”
Hướng Nam nói như vậy không phải đang cao ngạo chắc chắn Cao Hạo sẽ không đuổi y đi.
Ngược lại, y cho rằng Cao Hạo nhất định sẽ thuận theo y lão gia nhà họ Ngụy mà đuổi kẻ gai mắt là y đi.
Về việc rời đi, thái độ gần đây của Cao Hạo làm Hướng Nam khó chịu.
Không có ý nghĩa tồn tại, Hướng Nam sớm đã có ý rời khỏi.
Nhưng Hướng Nam lên đảo để làm người chăm sóc Cao Hạo, không phải người qua đường, không phải ai chạy tới tùy tiện mắng y hai câu, muốn thế nào là được thế đó.
Nói chuyện không hợp, lão gia nhà họ Ngụy cảm thấy Hướng Nam đang làm càn trước mặt ông, không muốn tiếp tục nói chuyện với y nữa.
Đi ra đến ngoài, Hướng Nam không có thấy Thiếu Kiệt đâu, Hà Kính tiến lại nói nhận được lệnh của lão gia nhà họ Ngụy đến đưa y về. Ông Đồ nghe thấy bảo Hà Kính đích thân đưa Hướng Nam về thì vội vàng nói: “Không cần, không cần. Tôi đưa, tôi đưa.”
Ông Đồ làm vậy không phải là do rảnh rỗi. Ông đang sợ, không biết lão gia có cho chỉ thị gì đó không, sợ Hà Kính đưa người về không biết thế nào lại đưa về đại dương làm mồi cho cá, thế nên, ông xung phong ra nhận việc.
Hà Kính đương nhiên biết trong lòng ông Đồ đang nghĩ gì.
Hà Kính cười, chỉ về phía ông Đồ, nhẹ vỗ lên vai ông: “Cũng được, dù sao tôi cũng lười đi chuyến này, ông đưa thì ông đưa đi.”
“Ông khuyên nhủ cậu ta một chút, còn nữa…” Hà Kính nhỏ giọng nói thầm vào bên tai ông Đồ: “Ông nghĩ quá nhiều rồi.”
Ông Đồ nghe thấy vậy, liền cùng Hà Kính cười.
Nụ cười của ông có phần ngượng ngịu, thế nhưng cười thì cười, dù cười giả thì ông vẫn kiên trì đích thân đưa y về.
Mặc kệ Hà Kính nói gì, ông Đồ không dám không tin vào suy nghĩ của mình.
Hàn huyên hai câu, ông Đồ tự mình lái xe điện đưa Hướng Nam về. Dọc đường đi, ông Đồ dè dè dặt dặt, đợi đến khi đi được một đoạn, ông mới thở dài: “Hường Nam à, cậu nói chuyện mấy cậu là như thế nào?”
Ông Đồ quay vô lăng, nhìn Hướng Nam một cái rồi hỏi: “Hai tên đàn ông một lớn một nhỏ gắn lấy nhau, thành ra một người bị nhốt một người bị đuổi, thú vị sao?”
Hướng Nam chỉ im lặng ngồi đó, không nói gì.
Ông Đồ chờ y trả lời, chờ một lúc lâu, cuối cùng lại liếc y một cái.
Về đến trước căn biệt thự của Cao Hạo, ông Đồ gọi giật Hướng Nam vừa xuống xe đang tìm chìa khóa để mở cửa lại.
Hướng Nam quay đầu, ông Đồ suy nghĩ một chút, nói: “Lão gia lần này không làm khó cậu chứng tỏ ông ấy tin cậu không có ý xấu tiếp cận cậu chủ vì muốn thứ gì đó. Nghĩ cho người nhà cậu, cha mẹ cậu hiện tại vẫn còn ở nhờ trong căn biệt thự của nhà họ Ngụy dưỡng bệnh, cậu cũng không muốn hai người bọn họ có ngày phải ra ngoài đường ngủ chứ? Còn có em trai em gái cậu, cậu cũng không muốn chúng nó tốt nghiệp xong ra không kiếm được một việc làm nào chứ? Còn có bản thân cậu, nhẽ nào cậu thật sự không sợ…”
“Bác Đồ.”
Hướng Nam chen ngang lời ông Đồ.
Sau đó, y khẽ nhoẻn miệng, nói: “Không còn sớm nữa, nên về nghỉ ngơi thôi.”
Ông Đồ hiểu ý của y, biết y không muốn nói về vấn đề này cũng chỉ đành gật đầu.
Hướng Nam dặn dò ông đi đường đêm cẩn thận, tận mắt nhìn thấy ông đi xa rồi mới vào trong nhà, khóa cửa lại.
Hướng Nam đói muốn chết rồi.
Trưa nay y còn chưa ăn gì, vừa rồi đi đến chỗ Thiếu Kiệt cũng không có gì để nhét bụng.
Y về phòng thu dọn hành lý của mình.
Dù sao cũng như lão gia nhà họ Ngụy nói, kết quả chỉ có một.
Nơi này không lưu ta, ta cũng không chết đói. Y chuẩn bị từ sớm, tránh để đến lúc đó bị người ta nói mặt dày lề mề.
Hướng Nam thu dọn đồ đạc xong liền đi hâm nóng phần cơm trộn thừa lại lúc trưa.
Y ôm bát tô to đi vào phòng khách, lúc này mới phát hiện Cao Hạo nằm trên sofa.
Nhiều ngày như vậy, ở cùng một chỗ mà không chạm mặt, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy hắn của Hướng Nam là bỏ đi, thế nhưng rất nhanh, y lại quay lại.
Hướng Nam ngồi lên chiếc bàn trà gỗ trước sofa.
Y cầm thìa để trước cách mặt Cao Hạo khoảng một gang tay rồi đung đưa, hai mắt Cao Hạo nhắm chặt, không có phản ứng gì.
Y lại khẽ vỗ lên cánh tay Cao Hạo, vẫn không có phản ứng gì.
Hướng Nam xác định hắn đã ngủ say, vào phòng lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên bụng hắn. Rồi y bê bát tô to, ngồi đối diện Cao Hạo, xúc từng thìa từng thìa ăn.
Hướng Nam cứ ăn cứ ăn rồi đột nhiên nói chuyện cùng Cao Hạo.
Thực ra y đang độc thoại.
Y biết Cao Hạo không nghe thấy, nhưng trong lòng y tích tụ quá nhiều, y muốn nói.
Y bình thường rất hiếm khi tâm sự chuyện trong lòng với người khác.
Vì y cảm thấy nói ra cũng không thể thay đổi được gi, nên y đã quen giấu trong lòng, lặng lẽ chịu đựng.
Y sợ khi y kể với ai đó, người đó sẽ đi kể với người khác.
Y càng sợ hơn nữa là không biết người kia sẽ có phản ứng gì sau khi nghe y kể chuyện.
Thế nhưng y không phải người điên. Y không tin tưởng người khác cũng không thể khi không lại nói chuyện một mình, hay là nói chuyện với những đồ vật vô tri vô giác bên mình.
Cao Hạo lúc này đang ngủ say, vừa đúng ý Hướng Nam.
Hướng Nam xúc cơm trong bát, ngồi trước mặt Cao Hạo, giọng nói nho nhỏ, độc thoại.
Y nói ra hết tất cả.
Chuyện quá khứ cũng như truyện hiện tại, cảm giác nhẫn nhịn cùng bất lực trước đám sói con của y, cũng có cả ý nghĩ muốn rời khỏi nơi này.
Tiếng Hướng Nam rất nhỏ, nhỏ đến mức giống như đang nói mờ.
Hướng Nam nói xong thì cũng ăn hết cơm.
Y lại trở về vẻ trầm mặc ban thường.
Y đứng dậy cầm bát tô đi rửa.
Hướng Nam không biết, ngay khi y vừa rời đi, mí mắt Cao Hạo khẽ run lên.
Cao Hạo cuối cùng vẫn không mở mắt ra.
Hắn chỉ xoay người, vùi mặt vào phần lưng tựa của sofa, im lặng tiếp tục ngủ…
QQ: Tối nay có thể sẽ post thêm 1, 2 chương nữa ^^ <ins
class="adsbygoogle"