Hướng Nam vừa ra khỏi bệnh viện liền có người tới đón.
Còi kêu hai tiếng, một chiếc ô tô màu chàm từ từ đi tới trước mặt Hướng Nam.
Cửa sổ xe hạ xuống, Hướng Nam ngó vào trong xe, hỏi Trình Nam: “Xe đâu ra vậy?”
“Cướp được.” Trình Nam nói đùa, vươn tay mở cửa để Hướng Nam lên xe, nói: “Đừng nhìn là xe rách nhé, tôi phải tốn bao nước bọt mới mượn được đấy.”
Mượn?
Trong đầu Hướng Nam hiện lên hình ảnh Trình Nam giơ nắm đấm hỏi “mượn” người ta.
Hướng Nam hỏi cậu: “Cậu tới đây làm gì vậy?”
“Vốn định qua giúp chăm nom bác nhà, có điều người kia tới rồi, vậy tôi cũng đỡ, phải không?”
Hướng Nam khẽ cười, không đáp.
Sau đấy, y đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, bảo Trình Nam: “Cậu sau này đừng đến nữa.”
“Vì sao?”
“Tôi sợ Hướng Bắc thấy cậu lại đụng chạm đánh nhau với cậu.”
Trình Nam vừa nghe vậy liền lập tức hiểu có chuyện gì.
Trình Nam không nói.
Hướng Nam cũng không nói.
Im lặng một lúc, Trình Nam hỏi: “Tôi…. hình như chưa từng quăng tiền vào anh nhỉ?”
Trình Nam nói vậy, Hướng Nam đờ người.
Y lập tức ý thức được Trình Nam lúc nãy có vào trong bệnh viện, hơn nữa còn nhìn thấy gì đó, lườm cậu: “Cậu đánh tôi còn ít sao?”
Trình Nam cau mày, thanh minh: “Đánh là thương, mắng là yêu.”
Hướng Nam nghe xong lại lườm cậu: “Vậy cậu tối nay có muốn tôi lấy chổi lông gà ra “yêu thương” cậu một chút không?”
“Hung hãn rồi, lại hung hãn rồi. Làm cha rồi sao lại hung dữ hơn lúc trước nhiều như vậy chứ?” Trình Nam giả bộ than phiền, cười xấu xa nói thầm một câu bên tai Hướng Nam. Mặt Hướng Nam đỏ rực, quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Hai người lại lặng im một lúc lâu. Hướng Nam đột nhiên nhớ ra lời dặn dò của mẹ Hướng, nhân tiện Trình Nam bây giờ có xe, liền muốn Trình Nam đưa y đi tạ lễ.
“Có hơi xa đấy.”
“Nên tôi mới định nhân lúc bây giờ cậu có xe thì chở tôi đi một chuyến.”
Trình Nam gật đầu, nhìn Hướng Nam lại yên tĩnh ngắm cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng áng chừng, hỏi y: “Nếu… tôi ở bên ngoài cũng tìm người khác, có phải anh cũng sẽ không cần tôi không?”
“Phải.”
Hướng Nam không quay đầu lại, cũng chẳng cần nghĩ, đáp thẳng.
Trình Nam không nói gì nữa.
Hướng Nam cũng không nói gì nữa.
Trình Nam còn chưa quên sự việc nhỏ lúc trước kia.
Lời Hướng Nam nói lúc cậu phát hiện ra bức ảnh trên giấy đó.
Hướng Nam: Trên đời này không có bữa tiệc nào là không tàn…
Bộ dạng của Hướng Nam ngày hôm ấy, còn hiện rõ mồm một trước mắt.
Người đàn ông ngốc nghếch này đối với ai cũng tốt, chỉ là trước nay chưa từng nghĩ vì bản thân mà níu giữ ai lại cả.
Có lẽ, y vẫn luôn lặng lẽ chờ đợi, chờ một ngày kia mấy người bọn họ sẽ vì các loại lý do mà lần lượt rời đi.
Trình Nam mở miệng nửa ngày, nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không vậy đâu. Người khác không có sức hấp đãn đối với tôi như anh, tôi vừa thấy anh….”
Trình Nam quay ra nhìn y, cường điệu nói: “….. Liền cảm thấy rất đói rất đói….”
“Nói bậy.” Hướng Nam cuối cùng cũng bị chọc cho bật cười.
Tâm tình biến đổi, không khí âm u nặng nề trong xe theo đó mà biến mất.
Hướng Nam mua đồ cúng theo lời mẹ Hướng dặn dò, cùng Trình Nam đi tới đích đến.
Trình Nam không vào, tìm chỗ đỗ xe rồi mở cửa sổ, ở trong xe đợi y.
Hướng Nam vào cúng bái, theo lời mẹ Hướng mà niệm cầu, xin một quẻ rồi mang ra nhờ giải đáp. Người kia cầm lấy sách giải quẻ, đọc một lượt, xong hỏi y cầu gì.
Hướng Nam ngẫm nghĩ, xấu hổ nói: “Nhân duyên….”
Thực ra Hướng Nam cảm thấy rất túng quẫn.
Một tên đàn ông lớn tướng thế này, còn học người ta đi cúng bái.
Ôi
Còn học phụ nữ đi hỏi chuyện nhân duyên.
Người kia lấy làm lạ nhìn y, hỏi: “Hỏi chuyện nhân duyên của anh?”
Hướng Nam có phần ngồi không yên, gật đầu cười gượng.
Người kia lại lấy sách giải quẻ ra đọc một lượt, nói: “Anh bình thường suy nghĩ quá nhiều, nghĩ nhiều như vậy chẳng có tác dụng gì cả. Cứ chấp nhận mọi việc, rất nhanh sẽ có kết quả. Ông trời đã định sẵn cho anh, cứ theo tự nhiên là tốt nhất.”
Người kia giải thích rất đại khái, Hướng Nam không hỏi kỹ.
Hướng Nam gật gật đầu, thu quẻ lại, xin bảo thiệp, nhờ người viết hộ tâm nguyện rồi cầm lấy, đi ra khu nội viện phía sau.
Sân viện thanh tịnh, Hướng Nam ngước đầu nhìn cây cổ thụ cao vút treo đầy những tấm bảo thiệp cầu nguyện, tìm một cành cây có thể treo thiệp cầu của mình lên.
Hướng Nam nghểnh cổ đi một vòng quanh cây, quá chăm chú tìm kiếm nên không nhận ra có người, thoáng không cẩn thận liền đụng phải một người đàn ông cũng đang đứng dưới gốc cây.
“Xin lỗi.”
Hướng Nam dẫm lên chân người kia, còn đụng vào làm người đó lảo đảo. Y hoảng hốt, vội giữ cho người kia đứng vững rồi xin lỗi.
Người kia nhìn rõ Hướng Nam thì ngẩn ra.
“Cậu là…”
Hướng Nam nghe vậy thì hơi giật mình, nhìn người đàn ông trước mắt.
Tuổi trên năm mươi, ánh mắt sáng ngời, thân hình cao lớn, quần áo chỉnh tể, khí thế uy mà không lộ.
Hướng Nam không quen một người bất phàm như vậy.
Đối phương lúc thấy y có phản ứng như này, Hướng Nam không rõ là ông có phải đã đọc qua tờ báo lá cải nào rồi nhận ra mình hay không.
“Xin lỗi, tôi không cố ý. Tôi ngẩng cổ nhìn nên nhất thời không chú ý tới ông.” Hướng Nam cúi đầu, định che giấu bản thân, cười ngượng ngùng, vội bước vài bước, rồi lại tiếp tục tìm một nơi mình muốn.
Người kia đưa mắt nhìn theo, bước lại gần, thấy tấm bảo thiệp trên tay Hướng Nam viết chi chít toàn chữ, thuận miệng hỏi: “Nhiều ước nguyện như vậy?”
“Phải ha.”
Nghe đối phương hỏi, Hướng Nam lại nhìn về phía người kia.
“Con người mà.” Hướng Nam mỉm cười ấm áp, có chút tự giễu, nói: “Luôn có chút lòng tham.”
Người đàn ông kia nghe xong, hơi khinh thường, hừ nhẹ một tiếng.
Hướng Nam khẽ giật giật khóe miệng, tìm lấy một nơi thích hợp, dùng sức ném lên. Bảo thiếp treo trên cành cây, đè cành cây trĩu xuống. Hướng Nam chắp hai tay lại, nói nhỏ một câu gì đó rồi rời đi.
Người đàn ông kia đi tới chỗ y vừa đứng ném bảo thiệp, ngẩng đầu lên nhìn tấm bảo thiệp của y treo trên đó, rồi lại nhìn sang bóng lưng đang đi xa dần của y, nói: “Một kẻ tham lam như vậy, Ngụy Ông cư nhiên không xử lý được sao?”
“Cái gì không xử lý được?”
Ngô Tuệ Pháp cầm bảo thiệp từ một góc khác đi qua, mắt nhìn về phía người đàn ông kia đang nhìn, sau đó hỏi ông: “Sao vậy?”
“Không có gì.”
Ông ta lắc đầu, chỉ chỉ tấm bảo thiệp trên tay Ngô Tuệ Pháp: “Nhanh làm cho xong rồi chúng ta đi.”
“Anh vội cái gì?” Ngô Tuệ Pháp lườm ông một cái, ngẩng lên, vừa hay có một vị trí tốt.
Ngô Tuệ Pháp lùi ra sau cách thân cây hai bước, nhấc tay ném lên trên.
Bảo thiệp ngoắc trên cành cây không chắc, rung mạnh mấy lần, kéo theo mấy tấm vốn treo trước trên đó cùng rơi xuống.
Ngô Tuệ Pháp định tiếp tục kiên trì đi tới dưới tán cây nhặt bảo thiệp lên, nhìn thấy nội dung của một tấm bảo thiệp khác trên nền đất thì “ồ” một tiếng.
Ngô Tuệ Pháp cầm tấm bảo thiệp kia lên.
“Chí Hùng….” Bà đi lại, bảo người đàn ông kia: “Anh xem.”
Trên bảo thiệp có tên Trình Nam.
Trên ấy viết:
Một cầu cha mẹ sức khỏe an khang
Hai cầu đệ muội xuất nhập bình an
Ba cầu con cái hay ăn chóng lớn
Bốn cầu Mạc Dương sớm ngày bình phục
Năm cầu Thường Triết tai qua nạn khỏi
Sáu cầu Trình Nam gia đình đoàn viên
Bảy cầu Cao gia hòa hợp êm ấm
Chữ viết chi chít, nhưng lại chẳng có một chữ nhắc đến bản thân.
Con người mà, luôn có chút lòng tham
Nụ cười ấm áp của Hướng Nam hiện lên trong đầu người đàn ông kia.
Ông hơi ngạc nhiên, nhìn về phía Hướng Nam rời đi.
Nhìn bằng con mắt khác xưa, nhưng Hướng Nam lại sớm chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Bảo thiệp cầu nguyện: <ins
class="adsbygoogle"