Trình Nam không biết, Trình Chí Hùng bình thường bận rộn từ lúc rời khỏi khu đất thiêng kia, lấy lý do đưa Ngô Tuệ Pháp mà cái gì cũng không làm, bám theo Trình Nam cả một đường để quan sát cho tới tận bây giờ.
“Sao?” Trình Chí Hùng nghiêm nét mặt, lạnh lùng hỏi: “Lâu như vậy không gặp, con không có gì để nói với cha sao?”
Trình Nam không đáp lại, đưa bịch men tiêu hóa cho nhóc Diệc Hòa.
Diệc Hòa sung sướng nhận lấy, chớp chớp mắt, quay sang ngẩng đầu nhìn ông bác “có chút” hung tợn trước mặt, rồi cúi xuống huy động các ngón tay bụ bẫm, bắt đầu trộm bóc lớp ni-lông bóc ngoài bịch men tiêu hóa ra.
Trình Chí Hùng hạ mắt thấy hành động này của Diệc Hòa, nói với Trình Nam: “Cuộc sống của cậu ta phức tạp như vậy, con cho rằng cậu ta sẽ ở bên con cả đời sao?”
“Con chưa từng muốn anh ấy ở bên con, con ở bên anh ấy không được sao?”
Trình Nam đẩy xe rời đi, Trình Chí Hùng đột nhiên bảo: “Về nhà đi.”
Bước chân Trình Nam khựng lại.
Trình Chí Hùng nói tiếp: “Chúng ta cứ tiếp tục cứng đầu cứng cổ mãi thế này cũng không phải cách. Chỉ cần con hiện tại chịu nhường một bước, bố sẽ không so đo chuyện lúc trước nữa. Con trở về, sẽ vẫn là cậu chủ nhà họ Trình muốn gió được gió, muốn mưa được mưa như ngày trước.”
Trình Nam quay người lại.
Cậu nhìn chằm chằm Trình Chí Hùng một lúc lâu.
Trình Chí Hùng ngước cổ đón ánh mắt cậu, nghiêm túc dò hỏi: “Thế nào?”
“Ha ”
Trình Nam bỗng khẽ bật cười, Trình Chí Hùng ngây người.
Cậu đẩy xe rời đi.
“Không thể dạy dỗ được!” Trình Chí Hùng giận cậu ngang bướng, giận cậu sai không biết sửa, rống lên: “Mày cứ chịu đựng đi, mày cứ cố sức mà chịu đựng đi. Hôm nay mày vì nó mà sa sút đến bước đường này, không nỡ rời xa nó ngày mai nếu như có kẻ khác dùng thủ đoán dẫn nó chạy mất thì mày chẳng còn gì nữa, mày nhất định sẽ hối hận!”
Một người quát tháo ầm ĩ, một người ung dung bước đi. Mấy người khách hiếu kỳ bên cạnh không rõ đầu đuôi sự việc, ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn họ không biết, Hướng Nam vừa rồi lại khu này tìm Trình Nam, đứng ở ngay sau phía cạnh của kệ hàng lớn.
Y nghe thấy rõ cuộc trò chuyện của hai người.
Y chậm chạp bước ra, nhìn hai người quay lưng về phía mình không hề phát hiện thấy y, trong lòng trăm mối tơ vò, lặng lẽ đẩy xe hàng đi theo con đường phía sau.
Lúc thanh toán, Hướng Nam để đồ mình đã chọn lên quầy tính tiền, Trình Nam bế nhóc Diệc Thuận và nhóc Diệc Hòa ra khỏi xe.
Hướng Nam thấy Diệc Hòa ôm một bịch men tiêu hóa không buông, đưa tay ra lấy thì sửng sốt.
“Sao vậy?” Trình Nam thấy lạ, đưa tay ra cầm thử thì cũng bất ngờ.
Trọng lượng không đúng, Trình Nam xem kỹ lại thì wow nhóc Diệc Hòa nhân lúc cậu không để ý đã moi ống hút nhựa ra, chọc lỗ hút sạch cả một bịch men tiêu hóa còn chưa tính tiền.
“Sao cậu không trông nó.”
Hướng Nam cảm thấy con làm bậy quá mức, kiểm tra xem còn món đồ nào chưa tính tiền đã bị bóc ra không, hơi tức giận.
Nếu đổi là nhóc Diệc Thuận bị bắt quả tang thì nhất định sẽ không nhận sai mà cười khanh khách.
Thế nhưng Diệc Hòa nhát gan, đang vui vẻ lập tức thành buồn bã, sợ hãi trốn phía sau Hướng Nam, ôm chân y, nước mắt lưng tròng nhìn Trình Nam đang trừng nó, trong lòng chột dạ.
Hướng Nam và Trình Nam túi to túi nhỏ dẫn theo hai đứa bé về nhà trọ, rất bất ngờ nhìn thấy Cao Hách.
Hướng Nam không chào hỏi hắn.
Trình Nam cũng không nói gì.
Cao Hách thì lại rất tự nhiên, thấy Hướng Nam mở cửa vào nhà cũng theo bước chui vào.
Trình Nam tắm rửa cho hai đứa nhỏ, Hướng Nam nấu cơm trong phòng bếp. Cao Hách không có việc gì để làm, ngồi ngoài phòng khách, hàng lông mi dài đưa lên hạ xuống, cầm điều khiển không ngừng chuyển kênh trên TV.
Một bản tin vắn khiến ngón tay Cao Hách khựng lại.
Hướng Nam nghe thấy tên Thường Triết cũng vội vàng để đồ trên tay xuống chạy ra.
Thời sự đưa tin, Thường Triết lần thứ ba trong mấy ngày liên tiếp được mời tới “hỗ trợ điều tra”, sau khi bị giam giữ hai ngày lại được thả ra.
Chỉ thấy Thường Triết bộ dạng mệt mỏi, ở trong vòng bảo vệ của vệ sĩ không để ý tới những ánh đèn chớp lóa mà đi thẳng vào trong chiếc xe Van màu đen.
Nhân viên đi theo sau khi y an toàn lên xe rồi liền dồn dập đẩy lui đám người, sau tản ra, leo lên một chiếc xe giống thế và rời đi.
“Đã là lần thứ ba rồi, rõ ràng không tìm thấy chứng cứ nào, sao lại cứ mãi chẳng xong chuyện như vậy?”
Sau khi tên trộm bọn họ lần trước bắt được chịu thẩm vấn liền nói với cảnh sát rằng gã là người làm thuê, từng đi theo dõi Thường Triết. Gã khai lúc Thường Triết cầm súng đôi co với Mạc Dương đã bắn một phát khiêu khích Mạc Dương.
Nói cách khác, Thường Triết lúc ấy dùng súng phi pháp, tuy không thành công nhưng cũng là có ý đồ mưu sát.
Cảnh sát nhận được tin lập tức tới lục tung nhà Thường Triết.
Không tìm thấy được khẩu súng tên phạm nhân kia nhắc tới, lúc này họ tra hỏi Hướng Nam, Hướng Nam kiên trì nói không hề có chuyện đó xảy ra.
Thường Triết được thả ra lại ngay lập tức được “mời” tới. Hai lần ba lượt, Hướng Nam thấp thỏm lo lắng, không biết phải làm sao mới giải quyết được mọi chuyện, càng chờ đợi thì trong lòng càng loạn, ngày ngày lo âu.
“Anh yên tâm đi.” Cao Hách đưa mắt nhìn về phía Hướng Nam: “Chuyện này giải quyết xong chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Cậu ta cũng chưa thật sự làm gì cả, sẽ không sao đâu.”
Hướng Nam nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm TV, lo lắng nói nhỏ: “Mong là vậy…..”
Thường Triết phía bên này, lúc về tới nhà đã rất mệt mỏi.
Y tắm rửa một cái, liếc mắt nhìn mấy món điểm tâm trên bàn thì không thấy thèm ăn nên lật chăn, định trực tiếp lên giường ngủ.
Thế nhưng không ngờ, đột nhiên một thứ cứng cứng đè lên ót y khiến y ngỡ ngàng.
Thường Triết không hiểu chuyện gì quay đầu lại, thấy nòng súng đen tuyền cùng khuôn mặt lạnh tanh của Nhị quản gia, ngây người, khó hiểu gọi: “Linda?”
“No!” Nhị quản gia lắc đầu, khóe miệng khẽ nhếch, cằm hất lên, nhướn mày khẽ nói: “Cậu nên gọi tôi là…. mẹ.”
Thường Triết trợn tròn mắt, tiếng súng nổ đoàng.
Ba người vệ sĩ đang ngồi nghỉ ở sofa dưới tầng hoảng hốt nhảy dựng, biết là có biến liền vội vã phóng thẳng lên tầng. <ins
class="adsbygoogle"