Hai bên nhà Ngụy, Cao đều đang luống cuống tay chân.
Trình Nam bên này, lòng không cam dạ không nguyện ngồi dưới ánh đèn pha, bày ra khuôn mặt giống như mọi người ở đây đều đang nợ cậu hàng đống tiền vậy.
Phóng viên ngồi hàng đầu tiên hỏi đều là mấy cấu người khác đã chuẩn bị để cậu trả lời theo.
Mặt cậu lạnh tanh, trả lời như đang đọc sách. Đột nhiên có người ở hàng sau hỏi chuyện cậu với Hướng Nam, cậu ngước lên, trừng mắt về phía người kia.
Đây là điều nhà họ Trình đã sớm tính tới.
Thế nên Trình Nam không có phản ứng gì đặc biệt.
Cậu không lảng tránh, đáp lại bằng câu trả lời hoàn mỹ sớm đã được chuẩn bị, ý là muốn xây dựng lại hình tượng của mình trước công chúng.
Người kia dường như không hài lòng với câu trả lời máy móc của cậu, hỏi: “Cậu ra sức thanh minh rằng cậu với anh ta không có quan hệ như bên ngoài phỏng đoán, vậy cậu vì sao lại muốn đại luật sư William Chan tới nhận vụ kiện của em trai anh ta? Là báo đáp anh ta từng thu nhận và giúp đỡ cậu sao?”
“Đúng vậy.” Một người phóng viên mặc đồ đen bên cạnh người kia chất vấn: “Cậu quan tâm chuyện anh ta như vậy, hiện tại mọi oan ức của em trai anh ta đã được tẩy sạch, liệu cậu có gọi điện tới chúc mừng anh ta không?”
Trình Nam đã có chút không kiên nhẫn cùng Trình Chí Hùng định kêu thư ký lên tiếng chuyển chủ đề nghe được tin về Hướng Bắc thì cùng ngây người.
“Anh vừa nói cái gì?”
Trình Nam có phản ứng mạnh mẽ, giọng điệu hung dữ. Hai người phóng viên kia nhìn nhau, người hỏi trước lên tiếng nhắc lại, Trình Nam cau mày, chỉ tay: “Không phải anh! Anh ta cơ!”
Người phóng viên bị chỉ kia thì sửng sốt.
Anh ta nhắc lại một lần nữa. Trình Nam hỏi: “Chuyện xảy ra lúc nào?”
“Tôi….” Người phóng viên nhìn đồng nghiệp xung quanh, miễn cưỡng nhấc điện thoại mình lên: “Vừa nhận được tin nhắn của đồng nghiệp bên chỗ nhà họ Cao gửi cho…”
Trình Nam lập tức bật dậy.
Trình Chí Hùng cau mày cũng đứng phắt dậy, giận dữ nói với Trình Nam: “Con có nhớ đã đồng ý gì với bố không?”
“Bố đừng giả ngu nữa!”
Cởi chiếc áo vest thẳng thớm ném lên trên bàn, Trình Nam đầu không ngoảnh lại, rời đi.
Hướng Nam bên này nhận được điện thoại Trình Nam gọi tới.
Về chuyện Hướng Bắc, Hướng Nam xác nhận là Hướng Bắc vừa rồi có gọi điện cho y. Trình Nam trong lòng thả lỏng, nói tối sẽ tới tìm Hướng Nam. Vừa hay nhóm Hướng Bắc cũng nói vậy, Hướng Nam định tối làm chút gì đó (cơm tối) nên đồng ý.
Vừa ngắt điện thoại, chuông cửa lại vang lên.
Hướng Nam đi ra mở cửa, thấy Thường Lạc, George cùng hai người vệ sĩ đứng bên ngoài thì mỉm cười hiền hòa.
Vào trong phòng, Thường Lạc khách khí nói với Hướng Nam: “Vậy, hai ngày tới George phải nhờ cả vào cậu.”
Hướng Nam gật đầu: “Ông yên tâm.”
Bác sĩ tâm lý điều trị chính cho Thường Triết lúc còn bé sau khi nghỉ hưu đã cùng vợ đi du lịch thế giới được một thời gian khá dài rồi.
Sau khi Thường Triết xảy ra chuyện, Thường Lạc vẫn luôn cho người đi tìm kiếm, muốn liên lạc với ông ấy. Mấy hôm trước, mấy người kia báo tin về, nói bác sĩ đã trả lời E-mail, cũng cho biết mình hiện đang ở đâu. Thường Lạc cảm thấy đây là một tia hi vọng, quyết định đưa Thường Triết bay sang đó một chuyến.
Thường Lạc phải đi hai ngày, như vậy George tất nhiên sẽ không có người chăm sóc. Chỉ có độc người hầu trông coi thì ông không yên tâm, thế nên ông thương lượng với Hướng Nam, quyết định trong khoảng thời gian ông rời đi, George sẽ gửi tạm bên nhà Hướng Nam.
Trước lúc đi, Hướng Nam cẩn thận dặn dò Thường Triết, nhìn y lên xe.
Thường Triết vẫn như cũ tự chơi một mình, chẳng để ý ai rồi tự động tự giác chiếm lấy vị trí phó lái, vẫn chẳng để ý ai mà đóng cửa lại.
Hướng Nam đưa mắt tiễn xe đi xa, thở dài quay người vào nhà, không hề biết rằng Thường Triết đã nhìn y một lúc lâu qua mặt gương bên ngoài.
“Không nỡ sao?”
Thường Lạc ngồi đằng sau hỏi một câu, ánh mắt Thường Triết lại quay về nhìn thẳng phía trước.
Thường Triết không đáp lời cũng không phản ứng lại, liếc ông một cái qua gương chiếu hậu, không nói gì.
Thường Lạc thấy y như vậy, cũng không trêu y nữa.
Xe tốn gần ba tiếng đồng hồ để đi tới sân bay. Thường Triết ngồi thừ người trên ghế trong phòng đợi, không biết vì sao mà tâm trạng bất an.
Y suy nghĩ một lúc, lấy điện thoại ra, nhấn số nhà (nơi hiện tại đang ở cùng Hướng Nam).
“Alo?”
George như con rối gỗ ngồi bên cạnh điện thoại, chẳng có phản ứng gì.
Hướng Nam chạy tới, nghe thấy bên kia chỉ có tiếng ồn xung quanh, cảm thấy kỳ lạ nên dập máy.
Thường Triết lập tức lại gọi lại.
Lần thứ hai nhấc máy, Hướng Nam cho rằng có ai đó trêu mình, không để ý, trực tiếp ngắt máy.
Lần thứ ba, Hướng Nam đoán được là ai.
“Thường Triết hả?”
Đầu bên kia không nói.
Hướng Nam biết nhất định là y.
“Nếu cậu không nói thì tôi dập máy đây.”
Hướng Nam vẫn chẳng nói gì.
Hướng Nam cảm thấy kỳ lạ, lại cúp máy.
Lần này Thường Triết không gọi lại nữa, trừng mắt nhìn chiếc di động trong tay. Rất lâu sau, y quay sang, nói với Thường Lạc đang đọc báo bên cạnh: “…. Con muốn về.”
“Không được.”
Thường Lạc đang chú tâm đọc báo, thuận miệng đáp một câu, mãi sau, mới đột nhiên hạ tờ báo xuống, nhìn Thường Triết bỗng lên tiếng, sửng sốt.
QQ: Đột nhiên cảm thấy 2 chương cuối post cùng với nhau sẽ đỡ sốc hơn nên tạm dừng ở đây nhé. Hẹn mọi người vào ngày 30/11:))) <ins
class="adsbygoogle"