Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 4

Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh hai người con trai ôm hôn nhau lúc trước thấy, Hướng Nam sửng sốt.

Cao Hách không phải là….

Trong lúc hoảng loạn, tay Cao Hách đã luồn vào trong áo xoa thắt lưng y, y kinh hãi đẩy hắn ra. Cảm giác tay Cao Hách tiến sâu vào trong quần ngủ càng khiến Hướng Nam kinh hãi.

Tuy Hướng Nam có mặc đồ ngủ, nhưng phía trong thì không có gì.

Không thể. Sao có thể như vậy.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng động nho nhỏ, Hướng Nam và Cao Hách đang giằng co cùng nhìn qua, Hướng Nam ngẩn người.

Hướng Nam rõ ràng rồi. Lena đứng ngoài cửa phòng, hóa ra Cao Hách làm như vậy là muốn kích thích Lena.

Cao Hách quay đầu lại tay vuốt ve bụng Hướng Nam, tay hắn đã muốn xuống thật sâu, Hướng Nam cuống quít nắm lấy tay hắn đẩy ra, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng!”

“Tôi… Tôi kêu là được.”

Thái độ Cao Hách rất kiên quyết, chính là muốn cho người bên ngoài nghe, Hướng Nam nghĩ nếu để hắn làm bậy thì thà tự mình hiến dâng.

Trong bóng tối nhìn không thấy gì, mặt Hướng Nam đỏ đến mức cơ hồ có thể nhỏ ra máu.

Tuy trong phòng không bật đèn, nhưng Hướng Nam cảm thấy được ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm mình của Cao Hách, y cố gắng kêu hai tiếng, Cao Hách nghe xong liền nhíu mày.

Đây là tiếng rên rỉ sao? Tiếng kêu lúc bị người ta đánh đau có khi còn hay hơn âm thanh này.

Kỳ thực Cao Hách không biết, Hướng Nam đại thúc không biết rên rỉ.

Y là một người bảo thủ, cho dù là lúc trước nhà cùng vợ mình hành phòng (từ ngữ thông dụng mang ý XXX) cũng là vội vàng lên hấp tấp xuống, nếu không như vậy thì sao có chuyện vợ chạy theo người khác.

Cao Hách có chút không kiên nhẫn. Hắn đè Hướng Nam ngoảnh mặt sang rồi liếm lên cổ y, cả người Hướng Nam khẽ run.

“Ô….”

Một tiếng kêu ẩn nhẫn, như lửa châm ngòi pháo, một luồng nhiệt nhanh chóng tập trung tại thân dưới của Cao Hách, đầu Cao Hách trống rỗng trong 0.01 giây, rồi ngay sau đó như đạn xẹt mà nhảy dựng lên.

Làm sao vậy?

Hướng Nam thấy kỳ quái, nhưng việc Cao Hách lùi ra vẫn khiến y thở phào một hơi.

Y ngồi dậy. Trong bóng tối cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Cao Hách, sự trầm mặc của Cao Hách khiến y rất bất an.

“Không có gì.”

Qua một lúc lâu, Cao Hách mới mở miệng nói.

Hắn một lần nữa leo lại lên giường kéo chăn rồi nằm quay lưng về phía Hướng Nam, Hướng Nam thấy hắn như vậy, cảm giác bất an càng lớn.

Hướng Nam không biết mình ngủ từ lúc nào. Cảm giác được ánh nắng chiếu vào, y mở mắt ra, trời đã sáng.

Y dụi dụi mắt muốn xoay người, phát hiện Cao Hách đang ngủ say vùi đầu vào lưng y áp sát y mà không khỏi ngây người.

Y nhớ lại chuyện tối qua tên nhóc này làm.

Mặt Hướng Nam không nhịn được đỏ ửng lên, thế nhưng lập tức lại nhíu mày.

Kỳ thật đêm qua Cao Hách cũng chưa làm gì cả, chỉ là sờ loạn người y một chút mà thôi. Làm như vậy, là để kích thích Lena ngủ ngoài phòng khách, không biết Lena lát nữa thấy mình sẽ có vẻ mặt gì.

Đối với loại hành vi tùy hứng cố ý này của Cao Hách, Hướng Nam thật sự không dám gật bừa.

Còn nói không phải người yêu.

Có lẽ lát nữa giúp hắn giải thích một chút.

Nếu như đến lúc đó đôi vợ chồng son giận dỗi này vì chuyện tối qua mà khiến hiểu lầm không thể sửa chữa thì không hay.

Hướng Nam xốc chăn lên, xuống giường rửa mặt chải đầu rồi đi vào bếp. Tuy Cao Hách là người không dậy sớm, nhưng bữa sáng của khách vẫn nên chuẩn bị.

Không ngờ, không lâu sau cục cưng tham ngủ Cao Hách cũng đứng trước cửa nhà bếp.

Cư nhiên dậy sớm, thực sự là việc hiếm có.

Cao Hách còn chưa tỉnh ngủ hẳn tóc lòa xòa trước trán, lộn xà lộn xộn, mắt còn lim dim, so với bình thường thì vẻ lạnh lùng cùng cự tuyệt đã bớt đi nhiều, lại lộ ra vài phần trẻ con.

Hướng Nam nhìn bộ dạng đứng bên phòng bếp của hắn mà không khỏi mỉm cười, một nụ cười ôn nhu ấm áp, Cao Hách nhìn thấy, có chút đờ đẫn.

“Vẫn nên về giường ngủ tiếp đi.”

Hướng Nam nói rồi đến trước tủ lạnh chuẩn bị lấy nguyên liệu ra làm bữa sáng. Không ngờ Cáo Hách thấp giọng đáp lại một tiếng rồi đung đưa người đến bên Hướng Nam ‘chụt’ một cái vào má y, sau đó bỏ lại Hướng Nam vẻ mặt kinh ngạc lung lay đi về phòng. Hướng Nam một lúc sau mới hồi phục tinh thần, y nhíu mày xoay người lại, rất ngoài y muốn, thấy Lena đang đứng trước phòng bếp.

Chuyện vừa rồi cô ấy có thấy không?

Hướng Nam có chút hoảng hốt.

Y nỗ lực tìm kiếm thông tin trên mặt Lena, nhưng Lena mặt không tỏ vẻ gì nhìn y, một chút tâm trạng cũng nhìn không ra.

Làm sao bây giờ?

Nên giải thích không?

Nhưng nếu cô ấy vừa rồi không thấy gì thì mình như vậy không phải vừa không giải thích được gì lại tự chuốc phiền phức sao?

Thế nhưng nếu cô ấy thấy thì nói gì giờ?

“Cái kia….”

Lena nhướn mi lên, khí thế của cô làm Hướng Nam có chút sợ hãi.

Người này y không nên trêu vào.

Hướng Nam cười gượng, hỏi: “Bữa sáng cô muốn ăn gì?”

“Không cần.”

“A….”

Tiếp đó lại lâm vào sự trầm mặc xấu hổ.

Đều không muốn ăn sáng, tủ lạnh kia Hướng Nam mở không được mà đóng cũng chẳng xong. Lena liếc y một cái, quay về phòng khách.

Chờ Hướng Nam chuẩn bị tốt những gì muốn giải thích thì Lena lại tỏ ý phải đi.

Lena gọi điện thoại, không lâu sau liền đi xuồng tầng, người tài xế đến đón vừa thấy cô liền vội vàng mở cửa.

Cô đến gần cửa xe, ngẩng đầu lên nhìn, Cao Hách đứng nơi ban công nâng ly vang đỏ trong tay lên hướng về phía cô.

Ánh mắt cô rất phức tạp, vừa thấy Hướng Nam mặc đồ ngủ của Cao Hách đi ra thu quần áo sắc mặt cô liền biến đổi, nhấc chân bước vào xe.

Người tài xế đóng cửa lại lái xe nghênh ngang đi ra. Cao Hách nhìn theo chiếc xe rời đi, cánh môi mỏng tinh tế cong lên cười nhạt ‘hừ’ một tiếng rồi đi vào phòng. Hướng Nam đứng ở ban công nhìn Cao Hách không rõ hắn vì sao lại cười nhạt. Đột nhiên, cảm thấy được có rất nhiều ánh mắt đánh giá khiến người khác khó chịu, y đưa mắt nhìn quanh, phát hiện có một vài người ở ban công xung quanh cùng đứng dưới tầng dùng ánh mắt rất không có thiện ý nhìn chằm chằm y. Y bị nhìn đến dựng tóc gáy, ôm đống quần áo, vội vã vào trong phòng.

Hướng Nam vừa bước vào, Cao Hách liền nói: “Bắt đầu từ ngày mai, liền cùng nhau làm bữa sáng.”

“Hả?”

Cao Hách ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt xinh đẹp ấy, Hướng Nam đành gật đầu: “Được….”

Hướng Nam về phòng thay quần áo rồi vào phòng bếp, thấy bên ngoài có tiếng chuông cửa, y đi ra được hai bước vừa lúc thấy Cao Hách đi mở cửa.

“Đại thúc đâu?”

Cửa vừa mở liền nghe thấy tiếng Trình Nam, Cao Hách cũng không tránh người để cậu đi vào.

“Đại thúc nào?”

“Thì là đại thúc làm bảo mẫu tạm thời cho cậu ý, hôm qua lúc tìm anh ta quên không hỏi tên.”

“Tôi không biết người cậu nói đến.” Cao Hách chậm rì rì đáp, phản ứng có chút lạnh lùng. Hắn không đợi Trình Nam nói tiếp liền thẳng tay đóng cửa lại.

Cũng không để ý tiếng chuông cửa tiếp tục réo bên ngoài, Cao Hách xoay lại bắt gặp ánh mắt của Hướng Nam, Hướng Nam hạ mi mắt đi vào phòng bếp.

Tôi không biết người cậu nói đến.

Hướng Nam lúc đó nghe xong, tâm tình rất hỗn loạn.

Bữa trưa hôm đó Hướng Nam luộc tôm, sau khi cho tôm ra đĩa xong y rửa chảo cho dầu vào định tiếp theo xào rau cải. Cao Hách bị mùi hương quyến rũ đi vào, miệng nói rất đói, mắt không ngừng nhìn chằm chằm đĩa tôm kia nhưng lại không muốn làm bẩn tay mình nên chỉ nhìn mà không động.

Hướng Nam thấy buồn cười.

Y tiện tay lấy một con tôm bỏ đầu lột vỏ đưa đến trước môi Cao Hách. Cao Hách khẽ ngẩn ra, ánh mắt di động, người lại không động.

“Sao vậy?”

Thấy Cao Hách không nhúc nhích làm Hướng Nam ban đầu thấy kỳ quái, sau lại nghĩ có thể là Cao Hách ngại y, trong lòng Hướng Nam oán giận chính mình sao lại lỗ mãng như vậy. Định thu tay lại, ai ngờ Cao Hách đột nhiên há miệng ngậm lấy cả con tôm lẫn ngón tay y. Cảm giác đầu ngón tay tiếp xúc với đầu lưỡi mềm mãi thực khiến Hướng Nam nhảy dựng lên, y mạnh mẽ rút tay lại, thấy trên mặt Cao Hách vẫn không có biểu tình gì, chỉ là thong thả nhai miếng thịt tôm trong miệng nhìn mình, Hướng Nam không khỏi vì sự kinh ngạc của mình mà thấy xấu hổ.

Y bối rối quay người lại cầm lấy rổ rau cho rau đã rửa sạch vào chảo dầu, dầu nóng gặp nước liền bắn tung tóe, Hướng Nam bị dầu bắn làm bỏng.

Cao Hách lôi y ra phòng khách sau đó đi lấy thuốc cho y, chuông cửa lại reo, Hướng Nam ra mở cửa.

“Đại thúc.”

Hướng Nam có chút ngoài ý muốn, y không nghĩ Trình Nam lại tới nữa.

Y tránh người để Trình Nam vào nhà, lúc Trình Nam đi vào rất tự nhiên ngồi lên sofa, tùy tiện như đang ở nhà mình.

Cao Hách từ trong đi ra thấy Trình Nam, ánh mắt đầu tiên là liếc về phía Hướng Nam, cũng không nói gì, chỉ đưa thuốc mỡ cho y rồi rời đi.

Hướng Nam cho rằng bản thân tùy tiện cho người vào làm Cao Hách mất hứng. Y không biết làm gì nhìn chằm chằm theo bóng lưng Cao Hách, định mở miệng nhưng nhìn nhìn Trình Nam lại thôi.

Hai người bọn họ không phải bạn bè sao?

Sao Cao Hách lại lạnh lùng với Trình Nam như vậy?

Trình Nam giống như không lấy làm lạ với thái độ của Cao Hách, cũng không hờn giận, ngược lại thấy thuốc chữa bỏng liền quan tâm Hướng Nam.

“Sao, anh bị bỏng ở đâu vậy?”

“Không sao, tôi….”

“Lửa trong bếp anh hình như còn chưa tắt đâu?”

Cao Hách đột nhiên chen vào một câu cắt ngang lời nói của cậu, Hướng Nam lúc này mới giật mình nhớ chảo vẫn còn đặt trên bếp.

Y nhét tuýp thuốc mỡ vào tay Trình Nam rồi chạy vội vào, Trình Nam liếc Cao Hách: “Cậu không phải vừa nói không biết anh ta sao?”

Cao Hách cho hai tay vào túi quần, mặt không tỏ vẻ gì nói: “Tôi lúc trước không biết người cậu nói là anh ta.”

Trình Nam châm chọc khẽ ‘hừ’ một tiếng, cũng không nói tiếp.

Đến lúc ăn cơm, Cao Hách muốn Hướng Nam lột vỏ tôm cho hắn, Hướng Nam cũng rất tự giác phục vụ. Mỗi con tôm Cao Hách đều ăn trực tiếp từ trên tay Hướng Nam. Cả bữa Hướng Nam chỉ bận lột vỏ tôm, bản thân thì không để tâm mà ăn qua loa vài miếng.

Trình Nam ngồi ăn bên cạnh cẩn thận thu hết tất cả bộ dạng của hai người vào tầm mắt, không nói tiếng nào.

Thẳng đến lúc cùng Hướng Nam ra khỏi ký túc xá của Cao Hách, ở trong thang máy, Trình Nam mới mở miệng.

“Đại thúc, anh ở chỗ Cao Hách thật sự chỉ đơn thuần là một bảo mẫu sao?”

Hướng Nam nghe vậy liền khẽ nhíu mày.

Đoán không ra ý tứ Trình Nam khi hỏi vậy, Hướng Nam ngẩng đầu nhìn cậu.

Phần giữa lông mày của Trình Nam cũng nhăn lại.

Trình Nam nói: “Nếu phải, sau này đừng làm những việc khác ngoài công việc của bảo mẫu.”

Hướng Nam không hiểu.

“Cái gì là việc khác ngoài công việc của bảo mẫu?”

Trình Nam một vẻ ‘Anh là đồ ngốc à?’ nhìn y, Hướng Nam bắt đầu thấy bất an.

“Lẽ nào cậu muốn nói chính là chuyện đêm qua…”

Hướng Nam đại thúc chưa đánh đã khai.

Ánh mắt Trình Nam đột nhiên thay đổi.

Cậu kéo mạnh Hướng Nam lại: “Đêm qua có chuyện gì?”

Hướng Nam bị dọa, cánh tay y bị nắm đến đau nhức, nhưng lại giẫy không được. Y biết mình là bảo mẫu, chuyện của chủ không nên nói lung tung, nhưng y muốn Trình Nam buông mình ra, đành dựa theo sự thực mà nói.

Đương nhiên, y tận lực bỏ qua một vài chi tiết, ví như chuyện Cao Hách sờ loạn y bắt y rên rỉ.(chỗ ‘rên rỉ’ là đoán vì trong bản raw nó đã bị biến thành ô trống =(( mà chữ rên rỉ lúc trước cũng bị ô trống một nửa)

Thứ nhất là không muốn nói, thứ hai là nhìn Trình Nam hung dữ như thế y không dám nói.

“Cũng chỉ có thế thôi sao?”

Hướng Nam nhìn vào mắt Trình Nam, gật đầu.

“Cậu ta lôi anh ra làm lá chắn rồi.” Sắc mặt Trình Nam dịu đi, thế nhưng vẫn nghiêm túc như trước, cậu nghiêm mặt nói với Trình Nam: “Đại thúc, quen biết một thời gian, tôi khuyên anh một câu, khi không cần thiết anh tốt nhất ít tiếp cận Cao Hách. Nếu không, anh nhất định sẽ mang phiền phức vào người.”

Hướng Nam ngẩn ra.

Đúng lúc này cửa thang máy mở, Trình Nam chỉ nhàn nhạt liếc y một cái, trực tiếp ra khỏi thang máy.

QQ: Theo tính toán của ta, vào tầm cuối tuần sau wordpress Trung Phong sẽ đạt mốc 200.000 view tung hoa

Ta sẽ canh để chụp cho bằng được thời khắc quan trọng đó Ta đã miss lần 100k rồi =((

Đến đúng hôm đó, ta sẽ post nốt 2 chương C2B2 + chương 5 ‘Đại thúc’ + <ins class="adsbygoogle"
Bình Luận (0)
Comment