Lúc Hướng Nam tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối đen.
Y phát hiện trên người mình cũng như trên người Mạc Dương đang áp sát vào y đều không một tấc vải, vô cùng kinh ngạc.
Ngây người một lúc rồi y lay Mạc Dương dậy.
Mạc Dương vừa tỉnh lập tức siết chặt cánh tay.
Gã vươn lên giữ lấy Hướng Nam, một chân chen vào giữa hai chân Hướng Nam, mắt nhắm nhẹ giọng hỏi: “Anh đói sao?”
Mạc Dương không hỏi thì Hướng Nam còn không có cảm giác gì. Y lúc này mới nhớ ra, mình từ trưa đến giờ vẫn chưa ăn gì.
“Ừm.” Hướng Nam gật đầu.
“Vậy chúng ta ăn gì nhỉ?” Mạc Dương lại hỏi.
Chân gã chen giữa hai chân Hướng Nam khẽ di chuyển.
Động tác nhẹ nhàng như có như không cọ vào đùi trong của Hướng Nam, còn như có như không chạm vào nơi yếu ớt của y.
Mặt Hướng Nam đỏ bừng, khẽ trốn, Mạc Dương bật cười.
Gã biết cơ thể Hướng Nam mẫn cảm. Gã thích Hướng Nam vì bất cứ động tác nào của gã mà có phản ứng.
Mạc Dương liếm lấy vành tai Hướng Nam làm y khẽ run lên, co người lại.
Hướng Nam nắm lấy bàn tay hư đốn dưới chăn của Hướng Nam.
“Chúng ta ăn mì đi. Ở chỗ cậu có, tôi nấu.”
Hướng Nam một là muốn nhanh ra khỏi giường, hai là y cũng thật sự rất đói.
Mạc Dương “ừm” một tiếng rồi nhấc người lên, Hướng Nam ngồi dậy, có chút lúng túng.
“Quần áo tôi đâu?”
Mạc Dương lấy tay nâng đầu lên nhìn chằm chằm lưng Hướng Nam.
Ánh nhìn nóng bỏng không chút tránh né lưu luyến trên làn da bánh mật. Hướng Nam hỏi gã mà không nhận được lời đáp liền quan đầu lại, thấy đường nhìn của Mạc Dương không chút suy chuyển. Y đưa tay che mắt gã lại, bị gã nắm lấy bàn tay.
Mạc Dương vươn đầu lưỡi liếm lấy ngón tay y.
“Cậu đừng đùa nữa!” Hướng Nam nhỏ giọng nói rút tay về: “Tôi thật sự đói lắm rồi.”
Mạc Dương nghe Hướng Nam nói vậy đành thỏa hiệp ngồi dậy.
Gã trần trụi bước xuống giường, mở tủ quần áo lấy cho Hướng Nam một bộ đồ ngủ.
Lúc gã đi lại đưa quần áo cho Hướng Nam, y mặt đỏ bừng không dám mở mắt nhìn.
Mạc Dương thấy vậy, khóe miệng cong lên.
Gã bước vào trong phòng tắm.
Hướng Nam mặc quần áo vào rồi đi ra phòng bếp nấu ăn.
Y rửa nồi, đổ nước vào, bật bêó.
Nhìn ánh lửa bùng lên nhanh chóng bao quanh đáy nồi, đại thúc đột nhiên nghĩ đến những lời bà chủ Hủy nói với ý.
Nói cái gì mà gây ra xung đột.
Nói cái gì mà tổn thương tình cảm.
Tại sao những chuyện đấy lại đổ lên đầu ý….
Mọi chuyện rõ ràng không như bà chủ Hủy nghĩ….
Y nhìn những bong bóng nước dần xuất hiện, thấy hối hận.
Hối hận mình lúc đầu đã nhầm bệnh chữa loạn, ra sai quyết định.
Y lúc này cảm thấy khi đó không nên tìm bà chủ Hủy hỏi việc làm, không nên ký vào bản hợp đồng kia.
Y cảm thấy những người cùng những chuyện bên mình đều không vứt bỏ được.
Nhất thời, y thấy mình thật vô dụng, không biết nên làm gì cho đúng.
Trong lúc y do dự, chìm đắm trong suy tư của chính mình, đột nhiên có người áp sát lại sau lưng y.
Mạc Dương vươn tay lướt qua eo y tắt nhỏ bếp đi.
Hướng Nam lúc này mới hồi thần, mới nhận ra vừa rồi bật bếp quá lớn.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Khuôn ngực của Mạc Dương dính chặt vào lưng Hướng Nam, vòng tay từ sau ôm lấy y.
Hướng Nam nhỏ giọng đáp: “Khi nào cậu mới đưa tôi đi gặp mọi người.”
Ý Hướng Nam là người nhà của y.
“Không phải đã muộn lắm rồi sao? Anh ngày mai chắc hẳn vẫn phải đi làm?”
Hướng Nam thấy Mạc Dương nói vậy, định bảo mình ngày mai sẽ xin nghỉ tiếp một hôm, có điều Mạc Dương dường như đọc được suy nghĩ của y, không cho y cơ hội: “Nếu không đợi hai ngày nữa em sẽ đưa dì Vi đến cửa hàng thăm anh.”
Dì Vi là cách gọi thường ngày của Mạc Dương dành cho mẹ Hướng Nam.
Mạc Dương nói: “Làm vậy dì có thể thật sự hiểu rõ anh làm việc ở đâu, môi trường thế nào. Như thế dì cũng sẽ không cần phải cả ngày lo lắng, rối lòng rối sạ nó anh không biết ở bên ngoài như thế nào. Anh thấy sao?”
Hướng Nam cảm thấy đề xuất của Mạc Dương rất có lý, y liền gật đầu.
“Vậy còn mì?”
Mạc Dương thấy trước mặt Hướng Nam không có một chút nguyên liệu nấu ăn nào cũng không cảm thấy có chút gì kỳ quái.
Hướng Nam lập tức bừng tỉnh, lúc này mới nhận ra mình hóa ra chỉ để ý đun nướng, tất cả những thứ khác đều quên chưa lấy ra.
“Tôi nhất thời lơ đãng, quên mất…”
Hướng Nam nói rồi quay người lại, phát hiện ra trên người Mạc Dương chỉ mang độc một chiếc quần lót, ngoài ra không có một thứ gì khác.
“Sao cậu không mặc quần áo vào rồi hẵng đi ra.” Hướng Nam ngây người/
“Mặc hay không cũng đâu có sao, đằng nào lát nữa lại phải cởi.”
Lời Mạc Dương làm mặt Hướng Nam khẽ phiếm hồng. Hướng Nam đẩy nhẹ gã ra, đi đến bên tủ lạnh lấy đồ ăn, nói: “Cậu mau mặc quần áo vào đi.”
“Vì sao? Nhẽ nào anh chê người tôi quá xấu nhìn ngứa mắt sao?” Mạc Dương bật cười nói.
Mạc Dương trời sinh có một khuôn người hoàn hảo, cộng thêm làn da đầy chất đàn ông cùng thứ khí chất thần bí bẩm sinh, khiến người ta thoạt nhìn đã cảm thấy vô cùng gợi cảm. Người như vậy chỉ cần thêm vài năm, trải qua rèn dũa, nhất định sẽ thành một người đàn ông cấp kim cương khiến phụ nữ mê đắm.
Hướng Nam không để ý y, cầm lấy thức ăn đi đến trước bếp. Y đun lại nước một lần nữa, không ngờ bếp lại bị Mạc Dương tắt đi.
Hướng Nam quay đầu lập tức môi bị ngậm lấy.
Y định tránh đi nhưng môi dưới lại bị day cắn.
Tay Mạc Dương luồn vào trong quần Hướng Nam xoa bóp cặp mông căng tròn mịn màng của y.
Ngón tay gã khẽ gãi gãi phần hậu đỉnh của Hướng Nam. Cả người Hướng Nam lập tức co cứng lại, tay nắm kệ bếp dùng hết sức đẩy ngược mình ra.
Y vốn nghĩ bị đẩy lùi về sau sẽ khiến Mạc Dương lảo đảo mà buông tay ra.
Không ngờ Mạc Dương lại thuận thế lúc rút tay lùi lại mà khom lưng bế bổng Hướng Nam lên.
“Cậu buông ra!”
Hướng Nam bị Mạc Dương đè xuống sofa ở phòng khách, sự cự tuyệt của y khiến gã không khỏi nhướn mày.
“Anh sao vậy?” Trán Mạc Dương tựa lên trán Hướng Nam, gã dịu dàng nói: “Chuyện lần trước em đã xin lỗi rồi, anh đừng giận nữa.”
Ý Mạc Dương là chuyện gã tính kế Hướng Nam ở tiệm bánh.
Hướng Nam quay đầu, Mạc Dương vươn lưỡi liếm mặt y.
Hướng Nam lại tiếp tục quay đầu đi nữa, mắt y nhắm lại.
“Mạc Dương, tôi không muốn làm.”
Tất cả mọi hành động của Mạc Dương đều dừng lại.
Hướng Nam biết gã đang nhìn chằm chằm mình nhưng y không sợ, vì y biết Mạc Dương sẽ không làm y khó xử.
Khóe môi Mạc Dương cong lên. Gã thơm lên má Hướng Nam một cái: “Vậy được rồi, chúng ta tiếp tục nấu mì.”
“Ừm.” Hướng Nam gật đầu.
Buổi tối hai người ăn mì xong liền ngồi xem TV nói chuyện hồi lâu.
Mạc Dương co chân ngồi trên một chiếc ghế dài trong bộ sofa. Hướng Nam bị Mạc Dương ôm sau lưng, duỗi thẳng hai chân, tựa vào lòng Mạc Dương.
Hai người vừa xem phim, Mạc Dương vừa nghe Hướng Nam nói.
Mạc Dương cười cười nói nói xong thi thoảng lại vạch cổ áo y ra mút lấy vai y. Cứ thế cả buổi tối, Hướng Nam bị gã ăn không biết bao nhiêu là đậu hủ, trên vai dần dần chỗ nào cũng có dấu vết gã để lại.
Hôm sau Mạc Dương đích thân đưa Hướng Nam đi làm.
Đến ngoài cửa tiệm, gã khăng khăng muốn đưa Hướng Nam vào trong.
Hướng Nam sợ gã nhìn thấy Trình Nam lại gây ra xung đột, nhưng không cự tuyệt được nên cảm thấy rất lo lắng.
Cuối cùng, vừa bước chân vào tiệm liền thấy Trình Nam đã đến, đang ngồi ở quầy bar nói chuyện cùng tiểu Lam, Hướng Nam có chút hoảng.
“Anh đến rồi.”
Hướng Nam định khuyên Mạc Dương rời đi trước khi Trình Nam nhìn thấy gã.
Mạc Dương cũng nhìn thấy Trình Nam, cười nói: “Sao anh cứ luôn muốn đuổi em đi vậy. Anh không thể coi em như một người khác bình thường được sao?”
“Đúng rồi, không phải là khách đến sao?”
Bà chủ Hủy đột nhiên xuất hiện làm sắc mặt Mạc Dương khẽ biến.
Gã rất nhanh trở lại trạng thái bình thường, nói: “Bà chủ Hủy, Hướng Nam liền giao cho cô vậy, cô không được làm hãi anh ấy.”
Lời Mạc Dương làm Hướng Nam cảm thấy kỳ quái mà nhìn nhìn hai người. Bà chủ Hủy thấy y như vậy thì đoán hẳn là y chưa biết Mạc Dương đã đến đây. Cô cười, nói với gã: “Tất nhiên rồi.”
Đưa Hướng Nam quay trở lại, Mạc Dương thực sự không muốn.
Nhưng gã sợ.
Gã sợ bà chủ Hủy sẽ thật sự nói với Ngụy lão thái thái những lời không lên nói.
Gã biết rõ, Ngụy lão thái thái không quan tâm gã như thế nào, nhưng lại rất để ý những gì gã có thể mang đến cho bà khi ở trong gia tộc.
Nếu để bà ta biết gã yêu một tên đàn ông, bà ta nhất định sẽ cho người trong gia tộc điều tra rõ mọi chuyện và sẽ trừ khử người đàn ông kia trước khi xảy ra bất cứ vấn đề gì không tốt.
Nếu bà chủ Hủy thật sự đi kể chuyện thì Hướng Nam sẽ lọt vào tầm mắt của Ngụy lão thái thái, như vậy y sẽ thật sự gặp nguy hiểm.
“Vậy em đi trước.” Mạc Dương nhỏ giọng nói với Hướng Nam một câu.
“Ừm.” Mạc Dương rời đi, Hướng Nam liền thở phào một hơi.
“Bà chủ Hủy, tôi đi trước.”
Mạc Dương chào bà chủ Hủy, cô cười nói: “Có thời gian nhờ ghé qua.”
“Nhất định rồi.” Mạc Dương nói rồi liếc mắt về phía Trình Nam. Trình Nam vừa hay quay mặt lại, hai người đối mắt, thấy Mạc Dương cong môi cười khiêu khích, lông mày Trình Nam liền nhíu lại.
Đưa mắt nhìn Mạc Dương rời đi, bà chủ Hủy quay lại nói với Hướng Nam: “Phòng ở của cậu đã sắp xếp xong rồi, đây là chìa khóa.”
Hướng Nam đưa tay quay định nhận lấy, ai ngờ bà chủ Hủy lại rút tay về, ôm lấy cánh tay y, trêu: “Anh nhiều hành lý như vậy, lát nữa chúng ta cùng mang đồ sang đi?”
Hướng Nam đổ mồ hôi
Y chỉ có một túi hành lý không to mà thôi, cần đến hai người “vác” đi sao?
“Không cần.” Hướng Nam ngượng cười, rút cánh tay ra rồi xóe một bàn tay khác đến trước mặt bà chủ Hủy. Bà chủ Hủy cũng không dây dưa mà lại rất thoải mái đưa chìa khóa cho y.
Đại thúc rút tay về, hỏi cô: “Vậy phòng của tôi ở đâu vậy?”
“Là phòng 305 nhà A.” Bà chủ Hủy lại ôm chầm lấy cánh tay y: “Có thể tìm một phòng kỳ túc gần như thế cho anh tôi đã phải tốn biết bao công sức đó. Người khác đừng mong nhận được đãi ngộ như thế, anh không cảm thấy anh nên…..”
“Anh ta cảm động muốn chết rồi!”
Hướng Nam đột nhiên bị một người kéo qua.
“Anh ta cảm động đến sắp chết rồi.” Trình Nam chen vào giữa hai người, nói với bà chủ Hủy: “Không cách nào lấy thân báo đáp cô đâu.”
Ý của Trình Nam là: Bà cô à cô tự kiểm điểm lại mình đi.
Trình Nam không đời bà chủ Hủy đáp lại, kéo Hường Nam vào phòng nghỉ của nhân viên.
“Anh cũng giỏi lắm, vì muốn trốn tôi mà xin nghỉ chạy ra ngoài.”
Trình Nam oán giận ngồi xuống băng ghế dài. Hướng Nam cũng không phủ nhận, không lên tiếng, đi đến trước tủ lấy quần áo.
Y không vội thay đồ. Y nhét mấy thứ đồ vừa lấy ra vào trong túi. Trình Nam thấy y làm vậy, trong lòng không vui.
“Anh thu dọn đồ đạc vội vàng như vậy làm gì?”
Hướng Nam ngẩng đầu: “Phòng ở của tôi đã được chuẩn bị xong hết rồi.”
Điều nay đương nhiên Trình Nam biết. Cậu vì biết nên mới cảm thấy không vui.
“Anh vội thế làm gì. Chỗ đấy vẫn chưa được dọn dẹp, chắc chắn không khác gì ổ lợn. Anh tối nay vẫn qua chỗ tôi ở tạm đi.”
“Không cần.” Hướng Nam vừa dọn đồ vừa nói: “Tôi tan ca rồi qua đấy, tùy tiện dọn dẹp một chút là được.”
Hướng Nam biết, tất cả các phòng ký túc đều đồng nhất, cách bày trí thuận tiện cho việc dọn dẹp, dù có bẩn có loạn hơn nữa cũng không quá mức.
Trình Nam cau mày: “Chỗ đó không chừng ngay cả chăn cũng không có, tối nay anh vẫn nên qua chỗ tôi ở tạm đi.”
“Không cần.”
Ý tốt của Trình Nam, Hướng Nam chỉ dám nhận trong lòng.
“Ở đây không phải có đủ chăn gối sao?” Hướng Nam nói: “Cực quá thì tôi mượn tạm ở đây vậy.”
Đột nhiên Trình Nam nói: “Tối nay tôi qua chỗ anh!”
Lời Trình Nam làm Hướng Nam ngẩn người.
Hướng Nam nói: “Chỗ đấy vẫn chưa được dọn dẹp, chắc chắn không khác gì ổ lợn.”
Trình Nam đáp: “Tan ca rồi qua đấy, tùy tiện dọn dẹp một chút là được.”
Hướng Nam nhíu mày: “Chỗ đó không chừng ngay cả chăn cũng không có.”
Trình Nam lại đáp: “Cực lắm thì tôi mang chăn gối sang.”
Hướng Nam không cam lòng.
“Cậu đừng qua.”
Hướng Nam cự tuyệt, dọn xong hết đồ, y nhét túi hành lý vào trong tủ.
Hướng Nam cầm bộ đồng phục định thay, bỗng nhớ ra thứ gì đó, hỏi Trình Nam: “Sao cậu vẫn còn ngồi đây, không ra ngoài phụ việc sao?”
“Vội cái gì? Không phải còn sớm sao?”
Bên ngoài căn bản chỉ có lèo tèo vài khách, không có cậu thì cũng chẳng sao.
Trán Hướng Nam nhăn lại.
Y không dám chắc, không muốn mạo hiểm, liền cầm quần áo đi vào trong.
Y đi vào phòng tắm kéo mành lại.
Hướng Nam treo bộ đồng phục lên, vừa cởi áo được một nửa, mành che đột nhiên bị kéo mở.
Cả hai đều ngây người.
Hường Nam vì Trình Nam đột nhiên kéo mành ra mà ngẩn người. Trình Nam lại vì nhìn thấy những dấu vết đậm nhạt trên vai Hướng Nam, ngớ người.
Cậu vừa rồi thấy Hướng Nam đi vào trong đã có chút nghi ngờ.
Thấy Hướng Nam chỉ vì thay quần áo mà ngượng ngượng ngùng ngùng đi vào phòng tắm, hơn nữa còn kéo mành che thì lại càng thấy kỳ quái.
Không ngờ cậu vừa kéo mành ra lại nhìn thấy cảnh này.
Hướng Nam nhìn thấy lửa giận trong mắt Trình Nam thì không khỏi hoảng sợ mà lùi một bước.
Y không chắc Trình Nam nhìn thấy những thứ này sẽ có phản ứng thế nào nên mới cố ý vào đây thay đồ.
Nhưng y không ngờ Trình Nam lại đến giật mành che của y.
Càng không ngờ đến Trình Nam còn giận dữ hơn trong tưởng tượng của y.
“Anh có phải bị Mạc Dương thượng rồi không?”
Trong mắt Trình Nam hiện lên vẻ hung tợn.
Hướng Nam rất hoảng.
Y hạ tầm mắt nhanh chóng kéo áo lại cầm đồ chạy ra ngoài.
Không ngờ y lập tức bị Trình Nam giữ lại.
“Tôi hỏi anh tối qua có phải bị Mạc Dương thượng rồi không?”
Trình Nam giận dữ gào to.
Hướng Nam thật sự đã làm với Mạc Dương, những, không phải vào tối qua.
Trình Nam thấy mắt Hướng Nam chợt lóe, lập tức lửa giận dâng cao.
Mệt cậu không thấy y còn nhớ cả một đêm.
Không ngờ lần này thì hay rồi.
Tối qua y câu dẫn người khác, mây mưa điên cuồng cả một đêm.
Trình Nam đẩy Hướng Nam vào trong phòng tắm.
Hướng Nam bị đẩy liền ngã xuống nền đất.
Nước lạnh được mở ở mức to nhất, đại thúc bị dòng nước mạnh ào ạt chảy xuống làm cho đau, y run lên vì lạnh sợ hãi kêu: “Cậu làm gì vậy?”
“Trừ độc!”
Cả người Hướng Nam ướt đẫm.
Y đưa tay nắm lấy tay áo Trình Nam chật vật cố gắng đứng lên nhưng lại bị Trình Nam dùng sức đè xuống.
“Cậu điên rồi! Cậu tránh ra1”
Toàn thân hai người đều ướt sũng. Hướng Nam kêu lên giãy dụa định cố đứng lên một lần nữa, miệng lập tức bị bao nhiêu nước chảy vào.
Sức của Trình Nam quá lớn, làm thêm dòng nước ào ạt chảy xuống, đại thúc căn bản chịu không nổi.
Trong lúc giãy dụa, một chân Hướng Nam đạp vào chân Trình Nam, cậu lập tức cong người ôm cái chân bị Hướng Nam lấy trọng lượng cơ thể đạp vào. Cậu ngã xuống nền đất, Hướng Nam nhân lúc này đứng lên đi ra khỏi phòng tắm.
Hướng Nam vừa đi ra lại bị Trình Nam giữ lấy áo ném vào nơi trong cùng của phòng nghỉ.
Hướng Nam bị ném qua không cẩn thận đụng vào giá để đồ của phòng tắm.
Y bị đụng đau mà khẽ hừ một tiếng, nhìn Trình Nam mắt đỏ lừ bước từng bước lại gần, y ôm nơi bị đau hoảng hốt lùi về sau một bước.
“Cậu đừng lại đây!”
Y lấy tất cả mọi thứ y với tới ném về phía TRình Nam.
Trình Nam bị Hướng Nam phản kháng tuyệt đối làm cho kích động.
Cậu gạt tất cả mọi thứ xong về phía Hướng Nam định kéo y trở lại phòng tắm. Hướng Nam bị ép quá mức, đưa tay phản khác, “bộp” một cái, bàn tay đập lên mặt Trình Nam.
Hướng Nam và Trình Nam đều đơ người.
Trình Nam điên thật rồi.
Lý trí không theo kịp hành động, não bộ còn chưa kịp phản ứng, cậu đã đưa tay tát vào mặt Hướng Nam.
Cái tát này thật sự quá hung dữ. Hướng Nam bị đánh đầu lật sang một bên, lập tức đập mạnh đầu vào giá đồ. Hướng Nam mắt hiện sao vàng, trước mặt tối sầm lại, cả người choáng váng tựa vào tường trượt ngồi xuống nền đất.
P/s: Xin lỗi mn vì lâu như vậy mới post được chương mới. Gần đây ta phát hiện bản raw bị lỗi rất nhiều, sau khi tìm kiếm thì ta phát hiện không chỉ bản raw ta đã down về mà tất cả các bản raw giản thể có trên mạng đều bị lỗi giống ta. Sau 1 hồi chật vật, ta đành ra hạ sách là ngồi gõ lại từng chỗ bị lỗi một. Vốn định sửa hết rồi mới quay lại edit truyện nhưng thật sự là quá nhiều lỗi: (( Hiện tại ta mới sửa hết được đến chương 70. Thấy mọi người giục nên ta đành quay lại dịch truyện đến hết chỗ ta sửa rồi lại sửa tiếp vậy.
Mong mọi người tha lỗi cho ta: (( <ins
class="adsbygoogle"