"Xin lỗi, không biết các cậu sẽ đến." Thư Diệu cậm rãi ở bên giường mặc quần, tùy tay khoác một chiếc áo lên người, ngồi ở bên giường cố ý che lại nam nhân phía sau.
Nam nhân tựa vào lưng Thư Diệu, nắm chặt vạt áo Thư Diệu, ai cũng có thể thấy được nam nhân đang sợ hãi, sợ hãi Nhiên Nghị.
"Tôi muốn mang anh ấy đi." Lâm Việt cau mày nói mục đích của mình, cậu không buồn nhìn Thư Diệu, không muốn ở nơi này lãng phí thời gian.
"Không được." Thư Diệu trả lời rất rõ ràng.
"Tôi đã đáp ứng Lâm Việt rồi, để Lâm Mộ Thiên cùng cậu ấy trở về." Nhiên Nghị kềm không được nói xen vào, y cũng không biết Thư Diệu nghĩ gì, Thư Diệu vậy mà lại không muốn rời xa nam nhân, xem ra ngày đó y đáng lẽ ra không nên đem nam nhân đến đây.
"Không được." Thư Diệu vẫn chỉ có một câu trả lời.
"Không được cũng phải đi." Lâm Việt cũng không phải là loại nói lý lẽ, tính nhẫn nại của cậu sắp hết rồi.
"Thư Diệu cậu đừng có u mê nữa, vì một thằng đàn ông mà trở mặt với anh em đồng sinh cộng tử? Làm vậy không đáng!" Lời nói của Nhiên Nghị là để Thư Diệu nghe, đồng thời cũng là để Lâm Việt nghe, y chỉ là kẻ đứng xem diễn, không muốn gánh lấy phiền não của kẻ khác.
Thư Diệu không ra tiếng, anh thay nam nhân che tấm chăn, nam nhân bắt lấy tay anh, trong ánh mắt chứa một sự phức tạp, Thư Diệu cười an ủi khiến nam nhân rất yên tâm.
Kỳ thật, Lâm Việt cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là Nhiên Nghị, đương nhiên, trong lòng nam nhân cũng là như thế, Lâm Việt là em trai hắn, có thế nào cũng không giết chết mình, cho dù Lâm Việt đối với hắn không tốt, đối hắn như vậy, hắn cũng vô pháp kháng cự, cũng không có tư cách phản kháng, hắn rất bất đắc dĩ vì còn bận tâm đến thân tình, tuy rằng quan hệ của hắn cùng Lâm Việt có chút dị dạng, nhưng dù sao cũng là anh em ruột thịt, nhưng Nhiên Nghị thì không như vậy, Nhiên Nghị so với kẻ khác còn ác độc hơn nhiều....
"Đều là loại yêu tinh hại người." Nhiên Nghị bắt đầu ngồi không yên, y đi qua kéo lấy tấm chăn đơn che thân nam nhân, Thư Diệu căn bản còn chưa kịp ngăn cản, nam nhân hoàn toàn sững sờ.
Thân thể trần trụi bại lộ trước mặt ba người, trong lúc đó, khuất nhục, cam chịu, thống khổ, xấu hổ, áy náy, vô năng... đủ loại vô lực bày ra trước mắt.
Tình cảnh này, khiến Nhiên Nghị nhớ đến một lần kia... đêm tân hôn của nam nhân, vì thế y tà ác nhướng mày, đỡ lấy cằm nam nhân, làm cho ánh mắt trốn tránh của nam nhân phải đối diện với đôi mắt sắc bén của y.
"Vừa rồi thực thích đi, có muốn càng thích không?" Nhiên Nghị lấy tay vuốt ve hàm dưới nam nhân, bắt đầu cởi bỏ dây lưng, y mặc kệ hai kẻ kia, y muốn làm thì làm, y nghĩ muốn chọc ghẹo nam nhân thì chọc ghẹo nam nhân, ai có thể quản được hắn!
Thư Diệu cùng Lâm Việt còn chưa kịp phản ứng lại, Nhiên Nghị rốt cục muốn làm cái gì, nhất thời có chút trở tay không kịp, nhìn thấy nam nhân hoảng sợ lui về phía sau, Thư Diệu lập tức tiến tới ngăn Nhiên Nghị lại, Lâm Việt cũng đứng dậy đi đến bên người nam nhân, cái nam nhân cảm thấy ngoài ý muốn chính là... Lâm Việt cởi áo khoác bọc lấy thân thể nam nhân, nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Lâm Việt, nam nhân cảm thấy sững sốt.
"Cậu không cần quá phận." Thư Diệu lãnh đạm cảnh cáo y.
"Tôi quá mức cái gì? Hiện tại làm cái gì? Hai người các người vì một thứ rác rưởi mà đối phó tôi?!" Nhiên Nghị phẫn hận trỏ vào nam nhân, khuôn mặt tinh xảo tràn ngập lửa giận, nhưng đã không còn ấn tượng anh tuấn, chỉ còn lại cơn nộ hỏa đang bốc lên.