Giữa trưa hôm nay, thời tiết thực oi bức, tổ làm phim quay ngoại cảnh, vì là phim cổ trang nên chuyến đi rất xa, hơn nữa phải ở lại vài ngày, Lâm Việt lo lắng cho sự an toàn của nam nhân liền phái hai vệ sĩ đi theo nam nhân, bởi vì cả Lâm Việt lẫn Thư Diệu đều bận việc, không ai có thể đi được, cho nên không thể không nghĩ ra biện pháp này bảo hộ nam nhân.
Nơi này không có quạt điện, dưới tán cây cất lên vài lều hóa trang, nam nữ diễn viên chính đều một mình một lều, thời gian nghỉ giữua trưa, nam nhân đi vào tấm lều nóng bức, cởi quần áo đã ướt đẫm ra, thay đổi một bộ mát nhẹ,
Lúc này, có người đưa cơm vào.
Người đưa cơm đội một mũ sụp, nam nhân nhìn thấy y tiến vào, sửng sốt một chút, nhìn thấy tấm lưng quen thuộc, trái tim nam nhân đập thình thịch.
"Cậu..." Yết hầu khô khốc mở miệng, nhưng không tiếp tục hỏi, ôm suy nghĩ bản thân đã nghĩ quá xa, nam nhân ngồi xuống, không nói nữa.
Một đôi tay thon dài từ phía sau tiến lên, gắt gao ôm lấy thân thể nam nhân, trong nháy mắt, hơi thở bên tai phả vào, truyền đến tiếng cười quen thuộc: "Đừng la, là tôi đây."
Hai má nam nhân bị người phía sau hôn một cái, nam nhân nghe thấy tiếng cười xấu xa đó, lập tứng biết người phía sau đang ôm lấy mình là Vĩnh Trình.
Hắn còn tưởng rằng bản thân đoán sai, không nghĩ đến thật là Vĩnh Trình....
Nam nhân không biết phải nói gì, hắn còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý đi đối mặt Vĩnh Trình, hắn hẳn là mở miệng hỏi "Cậu mấy ngày nay đi đâu, sống thế nào" hay là phải nói "Cậu vì sao lại cướp vợ của tôi" hay phải phẫn nộ hét lên "Ngươi muốn làm ta còn không đủ, vì cái gì còn muốn cả vợ ta", hết thảy đều thực mâu thuẫn, khiến nam nhân không có cách nào mở miệng.
"Làm sao vậy?" Vĩnh Trình nhận thấy nam nhân không nói chuyện, anh chuyển đến trước mặt nam nhân, nâng nâng mũ, khiến cho gương mặt tinh xảo của mình rơi vào tầm mắt nam nhân, anh cúi người đến gần để nhìn nam nhân, "Anh không vui khi gặp tôi sao?" Không khó nghe ra trong giọng nói của anh có chút thất vọng.
Nam nhân chậm rãi lắc đầu, cũng không khó phát hiện hắn cố ý tránh né ánh mắt truy vấn của Vĩnh Trình.
"Tôi nhớ anh muốn chết, anh có biết trong thời gian này tôi sống khó khăn đến mức nào không." Vĩnh Trình khôi phục nhiệt tình ban đầu, cởi mũ ra ôm nam nhân vào trong ngực, khiến cho nam nhân bất an ngồi trên đùi mình, anh không cho nam nhân cơ hội trốn tránh, anh thực sự rất muốn gặp nam nhân, trong thời gian này anh đều ở nhà thúc phụ chữa thương, lần trước Thư Diệu nổ súng vào đầu anh, may mắn là bắt trượt, anh lúc này mới xem như còn nửa cái mạng.
"Không biết..." Thanh âm của nam nhân rất nhỏ, nếu không cẩn thận nghe, căn bản là không nghe được.
Nhưng Vĩnh Trình lại nghe thấy, anh ôm chặt nam nhân, khiến cho thân thể ướt đẫm mồ hôi của nam nhân kề sát mình, mấy ngày nay anh không có lúc nào không tự hỏi bản thân cấp nam nhân một vị trí, nói thẳng là "danh phận", nam nhân cùng anh đã có quan hệ từ lâu, cảm tình của anh đối với người đàn ông này này từ ỷ lại cho đến bây giờ còn hơn cả "thích".
Nếu Lâm Mộ Thiên là nữ nhân, anh đã sớm cưới Lâm Mộ Thiên, đáng tiếc Lâm Mộ Thiên là nam nhân.
Vĩnh Trình đem chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này nói cho nam nhân, anh lúc này đều ở nhà thúc phụ nghỉ ngơi, mấy hôm trước vừa bình phục liền đi tìm nam nhân, anh thậm chí còn quay về nhà nam nhân, phát hiện trong nhà không có ai, cho đến mấy ngày trước xem tin tức mới biết được nam nhân đến khu sinh thái phía tây quay phim.
"Anh chẳng lẽ không nghĩ đến tôi sao? Một chút cũng không có sao?" Cằm Vĩnh Trình đặt trên lưng nam nhân, hơi thở nóng rẫy xuyên qua lớp áo kích thích làn da, anh kéo lấy tay nam nhân, đặt ở bên miệng hôn xuống, "Tôi nhớ anh muốn chết, mỗi đêm đều muốn."