Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 154

Nam nhân nhìn thấy Vĩnh Trình trở về, kéo ngăn tủ lấy ra cái thẻ đưa cho hắn: “Cái thẻ này là cho cậu, vốn tối hôm qua đã muốn đưa cho cậu, nhưng không có cơ hội.” Nghĩ tới hình ảnh nóng bỏng tối hôm qua, nam nhân nhịn không được đỏ mặt.

Vĩnh Trình vươn tay tiếp nhận thẻ, nhìn thoáng qua, tươi cười trên mặt nháy mắt biến mất: “Đây là ý gì?”

“Đây là mười triệu tôi thiếu cậu, đây là tiền lương và tiền thưởng mấy ngày nay của tôi, trả lại cho cậu. Vì hôm qua mới nhận được, vốn muốn đưa tối hôm qua nhưng …… Tóm lại……” Nam nhân có chút ngập ngừng, y ngẩng đầu nhìn về phía Vĩnh Trình, trong mắt có chút kiên định trước nay chưa từng có, tiếp tục nói: “Tóm lại tôi…… Tôi không nợ cậu ……”

“Có ý gì?” Vĩnh Trình mặt không chút thay đổi lặp lại.

“Tôi không muốn thiếu……”

Nam nhân còn chưa nói xong, đã bị Vĩnh Trình ngắt lời: “Tôi hỏi anh là có ý gì?!” Hắn cất cao âm lượng, trong giọng nói lộ ra nồng đậm tức giận.

“……” Nam nhân trầm mặc.

“Anh cho tôi là cái gì?!” Vĩnh Trình ném cái thẻ kia lại, “Xem tôi là trai bao?”

“Tôi không phải ý kia, cậu hiểu lầm rồi.”

“Vậy anh có ý gì? Tôi sẽ không lấy tiền của anh, tôi không phải vì tiền mới lên giường với anh, lại càng không phải vì tiền mới chạy tới tìm anh!” Vĩnh Trình rất tức giận, hiện tại hắn căn bản nghe không vào bất luận lời giải thích nào. Hắn ngàn dặm xa xôi như vậy chạy tới, tất cả đều vì gặp nam nhân Lâm Mộ Thiên này một cái, nhưng xong việc thì nam nhân này cư nhiên cho hắn tiền, muốn một phát đá hắn đi? Hay là muốn cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ?

Nam nhân nhặt cái thẻ lên, cất lại, y chỉ thản nhiên nói: “Tôi sẽ bảo người đại diện chuyển đến tài khoản của cậu, tôi không biết lần này cậu tìm đến tôi là vì cái gì, nhưng tôi đã ly hôn rồi, cậu vẫn nên đối tốt với Tâm Nghi đi.”

“Anh sẽ không vì nghĩ tôi muốn cho anh và Tâm Nghi ly hôn mới đối với anh tốt đi?” Vĩnh Trình bừng tỉnh đại ngộ, nhưng đồng thời lại cảm thấy buồn cười. Khóe miệng hắn khẽ nhếch, đáy mắt có tia sáng kỳ dị không rõ xẹt qua: “Lâm Mộ Thiên, anh đừng có ngốc nữa, nếu thật sự như vậy, tôi cần làm nhiều điều như vậy sao? Tôi cần sao?” Hắn quả thực bị chọc giận muốn điên rồi, nam nhân ngốc này trong đầu rốt cuộc suy nghĩ cái gì chứ! (=..= cầm búa nện vô cho bác thông minh chút)

Chẳng lẽ mình không chiếm được sự tín nhiệm của nam nhân như vậy?

Vĩnh Trình tiện tay kéo ghế qua ngồi xuống, ngồi ở bên cạnh nam nhân, sắc mặt hắn nhìn không tốt lắm. Nam nhân không nhìn hắn, chỉ lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, tựa hồ đang trốn tránh tầm mắt mãnh liệt của hắn.

Chỉ nghe, nam nhân chậm rãi nói:

“Cho nên, tôi mới đem tiền trả lại cho cậu, tôi thiếu các cậu nhiều tiền như vậy, nếu trả xong, bản thân tôi cũng an tâm, tôi cũng sẽ không nợ cậu……”

Khóe mắt nam nhân hơi run lên một chút, trong giọng nói lộ ra vài tia không xong. Vĩnh Trình nhìn nam nhân một lúc, duỗi tay đặt lên bả vai nam nhân, giống như thỏa hiệp nhẹ nhàng nói: “Chuyện tiền nong về sau hẵng nói, tôi đối với anh tốt, không phải bởi vì chút tiền ấy của anh.”

“Tiền của tôi là rất ít, nhưng…… Nhưng tôi an tâm.” Như vậy ít nhất có thể làm cho y yên tâm thoải mái, ít nhất khiến cho y bớt đi gánh nặng.

Vĩnh Trình không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với y, nam nhân tựa hồ cũng không muốn nhắc lại. Hai người giống như đạt thành ăn ý, sau khi cơm nước xong, nam nhân bắt đầu thu dọn hành lý, Vĩnh Trình muốn hỗ trợ lại bị nam nhân cự tuyệt. Hắn chỉ có thể ngồi ở trên sô pha nhìn nam nhân chậm rãi thu dọn, trong lòng lại hốt hoảng.

“Lần này không đoạt giải, anh có phải thấy không vui không? Tôi thấy trong khoảng thời gian này anh cũng không chịu nói gì.”

Nam nhân cười cười, một bên thu dọn quần áo, một bên trả lời: “Không có, không thể lấy được giải thưởng kỳ thật cũng không sao cả.” Y đối với danh lợi cũng không xem trọng, đương nhiên cũng thấy không quan trọng được mất.
Bình Luận (0)
Comment