Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 25

Động tác của Lâm Việt có chút thô lỗ, khiến đầu Lâm Mộ Thiên khẽ bị va vào.

"Đau quá, cậu muốn làm gì?" Lâm Mộ Thiên bị đụng đầu khiến thanh tỉnh ba phần, hắn mang theo vài tia sợ hãi nhìn về phía Lâm Việt, đối phượng lại híp hai tròng mắt đánh giá hắn.

"Tôi còn có thể làm gì? Đương nhiên là chơi anh rồi."

Lâm Việt đầu óc không thể khống chế được đưa mặt lên, dùng đôi môi mềm mại chặn lấy đôi môi mê sảng của Lâm Mộ Thiên.

"Cậu cắn tôi đau quá! Miệng... Miệng... Đau quá..." Đầu Lâm Mộ Thiên thực vô lực, hơn nữa cả thân thể như nhũn ra, hắn giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã xuống, Lâm Việt chỉ có thể đặt hắn lên tường, hai tay sờ soạng thắt lưng mềm dẻo.

"Còn có tâm tình bận tâm miệng đau hay không, nếu gọi bậy, tôi liền ăn miệng của anh." Lâm Việt một ngụm cắn lên mặt hắn, nhìn hắn còn dám gọi bậy hay không. 

Nhất thời, Lâm Mộ Thiên im lặng, ánh mắt lóe lóe, tựa hồ là do sợ hãi miệng sẽ bị Lâm Việt ăn luôn.

Lâm Việt thật đúng là không nghĩ tới sau khi Lâm Mộ Thiên say rượu, còn có thể lộ ra gương mặt trẻ con như vậy, Lâm Mộ Thiên bình thường chính là "nghiêm túc trinh liệt" như cái quỷ gì đó, Lâm Việt càng nhìn càng bực!

Nguyên bản Lâm Việt thầm nghĩ muốn dù họa hắn, làm cho hắn có được một ngày cưới khó quên, đây cũng là "quà tặng" duy nhất mà Lâm Việt em trai này đưa lên, đồng thời cũng là một giáo huấn, khi Lâm Việt thấy hắn im lặng nhìn miềng, bộ dạng sắp khóc đi ra, Lâm Việt cảm thấy một trận phiền táo.

Tên Lâm Mộ Thiên này, có phải cố ý quyến rũ Lâm Việt sao?

Vì sao Lâm Mộ Thiên lại dùng đôi mắt ướt át này nhìn Lâm Việt, làm hại Lâm Việt miệng khô lưỡi khô, trong thân thể, giống như có một cỗ dục hỏa bốc lên tán loạn, Lâm Mộ Thiên là đang cầu xin tha thứ sao? Lâm Mộ Thiên ánh mắt này bảy phần men say, ba phần thanh tỉnh, ở trong mắt Lâm Việt lại thật đúng là con mẹ nó rù quến người khác!

Đứa con của tiện nhân chính là như vậy!

"Cậu buông ra đi, tôi muốn đi uống rượu!" Lâm Mộ Thiên cúi đầu, thanh âm nhỏ đến đáng thương.

Lâm Việt nhìn hắn một chốc, thấy hắn say khướt, liền chủ động tránh ra, nhìn hắn cước bộ liêu xiêu, phải gác tay vào tường đi ra ngoài.

"Lâm Mộ Thiên, anh tốt nhất tránh xa Vĩnh Trình một chút."

Lâm Mộ Thiên nghe thấy tiếng nhắc nhở từ phía sau của Lâm Việt, hắn hỗn loạn đi được vài bước, dưới chân mềm nhũn, cả người như muốn trượt trên mặt đất.

Lâm Việt đau đầu nhìn Lâm Mộ Thiên té xỉu trên mặt đất, muốn đi qua đá hai chân, nhưng khi Lâm Việt đi đến bên người Lâm Mộ Thiên, lại âm thầm nâng Lâm Mộ Thiên từ mặt đất dậy.

"Uống như heo chết, còn uống cái rắm gì." Lâm Việt nhịn không được chửi thề một câu.

Lâm Việt đỡ nam nhân trở lạc tiệc, Nhiên Nghị cùng Thư Diệu lập tức đi đến.

"Đại thúc sao vậy?"

"Xỉu rồi." Lâm Việt đơn giản nói một câu, đưa tay ném nam nhân say xỉn cho Thư Diệu.

"Uống tới ngất mà thôi, chúng ta trước vẫn đưa anh ấy trở về đi." Thư Diệu đỡ lấy nam nhân đi ra ngòai, Nhiên Nghị ấy áo khoác đi theo, hai người đêm nay cũng uống nhiều, cũng đến lúc này cũng chẳng thấy nửa điểm say.

Lâm Việt không chút hoang mang theo sát hai người ra khỏi khách sạn.

Bốn người lên xe chạy đi.

"Cô dâu đâu?" Lâm Việt nhìn ra phong cảnh đang chạy như bay bên ngòai, vừa rồi có nhìn qua không thấy cô dâu.

"Vĩnh Trình đưa ả về trước rồi, người nhiều, có vẻ không thoải mái, nói gì thì nói, Tâm Nghi không uống ở lại cũng vô dụng." Nhiên Nghị tìm một tư thế thoải mái trên ghế ngồi, nam nhân say rượu liền cứ thế nằm trên đùi y.

"Trước đem Mộ Thiên trở về rồi nói sau." Thư Diệu lái xe, tăng tốc hướng về nhà Tâm Nghi.
Bình Luận (0)
Comment