Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 316

Nam nhân bị đỉnh đến mức đứng không vững, dưới tiến công không ngừng của Nhiên Nghị, tiếng hắn mút vào cũng trở nên càng lúc càng không ổn. Y chỉ cảm thấy giữa hai chân không ngừng có nhiệt dịch rỉ ra, địa phương trướng đầy bị dục vọng của Nhiên Nghị mở ra giống như sắp bị thiêu đốt. Trong tiếng thở dốc bất ổn của nam nhân xen lẫn vài tiếng rên rỉ yếu ớt khó có thể phát hiện.

Cho dù Nhiên Nghị không dùng tay âu yếm dục vọng của nam nhân, dục vọng của nam nhân cũng run run chảy “nước mắt”, màu sắc đầy đặn ngay trước mắt nhìn qua phi thường mê người……

Hơn nữa nhũ tiêm hơi đứng thẳng của y dưới sự matxa của nước càng thêm trở nên ngon miệng, làm cho người ta rất muốn ngậm vào miệng để tinh tế nhấm nháp. Đùi phải nam nhân bị nâng lên, tư thế thay đổi, càng tiến sâu vào bên trong nam nhân……

Dục vọng ở trong cơ thể chuyển động, tiếp theo là một trận co rúm, ngay cả âm thanh yếu ớt kia của nam nhân cũng trở nên run run. Y hút khí thật sâu lại không thể khống chế khoái cảm ngày càng mãnh liệt tràn đầy trong cơ thể. Nhiên Nghị hôn bả vai ướt mồ hôi của nam nhân, tiến vào nam nhân, lắp đầy nam nhân, làm cho tiếng rên rỉ của nam nhân trở nên càng thêm yếu ớt hỗn loạn……

Thẳng đến khi tay nam nhân khẩn trương niết tay Nhiên Nghị, run run bắn ra nhiệt dịch, Nhiên Nghị hơi thở hỗn loạn cũng ôm sát nam nhân. Khi thân thể nam nhân chuyển mềm, hắn đại lực qua lại trừu đưa mấy cái liền phóng thích nhiệt dịch ở trong cơ thể nam nhân, nhân cơ hội nam nhân đang thở, hắn lật nam nhân qua.

Vốn những lúc như thế này Nhiên Nghị sẽ hôn nam nhân, nhưng hắn lại hỏi nam nhân: “Nếu tôi đi rồi không quay lại, không phải anh sẽ ngẫu nhiên nhớ tới tôi chứ?”

“……” Nam nhân mím môi nhìn Nhiên Nghị không trả lời bởi vì nam nhân không biết nên trả lời như thế nào.

Đèn trong phòng tắm rất mờ, hai người mặt đối mặt đứng nhìn nhau, nam nhân cũng không có trốn tránh ánh mắt Nhiên Nghị, cho dù khoảng cách hai người rất gần, lần này nam nhân cũng không trốn tránh.

Nhiên Nghị chậm rãi thúc giục nam nhân: “Anh trả lời tôi đi, tôi muốn biết.”

“……”

“Mấy ngày nữa tôi phải đi rồi, về sau cũng sẽ không có người cho anh thêm phiền toái.” Giọng Nhiên Nghị nhẹ đi rất nhiều, hai tay của hắn vuốt ve thân thể nam nhân, động tác của hắn coi như rất nhẹ.

“……”

“Anh nói đi.”

Nam nhân bàng hoàng trả lời: “Tôi…… Tôi không biết……”

Không biết……

Kỳ thật như vậy cũng đủ rồi, Nhiên Nghị không có tra hỏi nữa, ít nhất nam nhân không chối bỏ hắn.

Thân thể nam nhân bị Nhiên Nghị ôm ở trong lòng, cả người nam nhân đều cùng Nhiên Nghị dán một chỗ, dục vọng giữa hai chân như có như không đụng tới. Nam nhân ngượng ngùng muốn bước chân tách ra, lại bị Nhiên Nghị hôn trở tay không kịp.

Tiếng đầu lưỡi quấy đảo làm cho tim nam nhân lập tức mất đi cân bằng, y mở miệng ra muốn nói lại bị Nhiên Nghị hôn càng sâu, càng chặt, làm cho nước bọt y không kịp nuốt. Nước bọt theo khóe miệng chảy xuống, biết Nhiên Nghị hôn đủ mới buông y ra.

Một đêm này dị thường cuồng loạn, Nhiên Nghị đối với nam nhân làm điều mà trong thời gian này hắn vẫn muốn làm, từ phòng tắm tới trên giường, một khắc hắn cũng không buông nam nhân ra. Giường vốn không lớn phát ra tiếng vang kẽo kẹt, thân thể va chạm cùng tiếng thở dốc của hai người dây dưa cùng một chỗ. Nam nhân nắm chặt sàng đan, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Mấy lần nam nhân đều rên rỉ ra tiếng, Nhiên Nghị mỗi lần đều có thể tìm được điểm mẫn cảm của nam nhân, nam nhân ở trong cao trào liên tiếp trở nên càng ngày càng mê loạn. Y toàn thân vô lực ngã vào trên giường tùy ý Nhiên Nghị ôm y, khoái cảm làm cho tứ chi y đều thoát lực. Thẳng đến khi nam nhân không còn khí lực nữa, Nhiên Nghị mới chậm rãi nắm chặt lòng bàn tay nam nhân, làm cho mười ngón tay nam nhân và hắn đan vào nhau.

Trong phòng tối im lặng, Nhiên Nghị dán ở bên tai nam nhân, đối với nam nhân đang mệt mỏi thiếp ngủ bảy tỏ: “Nếu tôi còn mệnh trở về, tôi nhất định sẽ đối tốt với anh.” Giọng nói trầm thấp dễ nghe của hắn ở trong căn phòng u tĩnh chậm rãi lan ra, nam nhân đang ngủ say, nói mê ‘Ừ’ một tiếng.

Nhiên Nghị gắt gao ôm nam nhân, nhắm hai mắt lại……

※※※※※※※※※※

Ngày hôm sau lúc nam nhân rời giường, y không còn nhìn thấy Nhiên Nghị nữa. Y ngồi ở trên giường, lẳng lặng nhìn đống chăn nệm hỗn độn sửng sốt thật lâu, y mới nghĩ tới Nhiên Nghị đã rời đi.

Nhiên Nghị đi không hề báo trước, giống như một cơn gió, tới đột nhiên mà đi cũng thật nhanh……

Tháng thứ nhất sau khi Nhiên Nghị đi, nam nhân chính thức kết thúc hợp đồng với Phong Xa, Lâm Việt cũng chính thức đáp ứng không để nam nhân tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí. Hơn nữa công ty bắt đầu cật lực phủng A Nhạc, A Nhạc trở thành người nối nghiệp của Lâm Mộ Thiên……

Tháng thứ hai, nam nhân chuyển qua ở cùng Vĩnh Trình, nam nhân trải qua rất vui vẻ. Rốt cục y có thể thoải mái sống yên tĩnh, đương nhiên y mang theo tiền cùng bức tranh kia của Nhiên Nghị chuyển vào. Lúc Nhiên Nghị đi không có mang theo mấy thứ kia nên nam nhân tạm thời phải thay hắn bảo quản……

Tháng thứ ba nam nhân mới biết được vì sao Lâm Việt tìm đến người phụ nữ tên Tố Lan kia _ đó là người mang thai hộ mà Lâm Việt tìm tới, cũng không phải vị hôn thê của Lâm Việt, nam nhân cũng thấu hiểu việc làm của Lâm Việt……

Thán thứ tư, Thư Diệu kết thúc công việc hiện tại, hắn ở nước ngoài thử lập một công ty mới, cũng chính thức công khai, ở trong nước rất được chú ý. Lần này nam nhân biết, trước kia Thư Diệu thường xuyên mượn cớ đi Bắc Mỹ quay phim nhưng kỳ thật là đi thị sát công ty của hắn. Thư Diệu cũng tiếp nhận lời mời của Thanh Dương, gia nhập cổ đông khu phố giải trí, trở thành một trong mười ba đại cổ đông trong đó. Mà công ty Lâm Việt cũng bắt đầu thay máu, ngoài một vài diễn viên nổi tiếng không bị đổi, công ty còn có thêm một đám người mới thế lực hùng hậu, thắng được thành công rất lớn. Hơn nữa lĩnh vực khai thác của Vĩnh Trình cũng làm rất sinh động, chẳng những thanh danh lan truyền ở khu phố giải trí mà sự nghiệp còn mở rộng đến cả nước……

Tháng thứ năm, vì hạng mục khai thác trong khu phố giải trí phi thường thuận lợi nên Thanh Dương dành thời gian cùng nam nhân đi một chuyến “Tuần trăng mật” ngọt ngào, hơn nữa Thanh Dương cũng tỏ ý là có thể nhận tất cả của nam nhân……

Nhiên Nghị đi đến giờ đã được nửa năm, nam nhân không có từ miệng mấy người bọn họ nghe được nửa tin tức gì về hắn. Không biết do bọn họ cố ý hay như thế nào, tóm lại nam nhân cũng sẽ không chủ động hỏi.

Chỉ là, nam nhân mơ hồ nhớ tới buổi tối trước khi Nhiên Nghị rời đi, Nhiên Nghị hình như ghé vào tai y nói gì đó.. Y không xác định liệu có phải mình đang nằm mơ hay không, nhưng những lời đó y rõ ràng nghe được

※※※※※※※※

Một năm sau.

Lâm Mộ Thiên du lịch toàn cầu trở về, trước nhất phải trở về “Nhà” của bọn họ. Đúng vậy, trang viên xa hoa như mê cung trước mắt này là nhà của y và các nam nhân của y, nơi này cũng chính là tòa trang viên hoa lệ của Thanh Dương. Từ sau khi được Thanh Dương thừa nhận, bọn họ đều chuyển qua đây, bên này rất rộng lớn hơn nữa môi trường lại rất tốt.

Dễ dàng để mọi người…… (để mấy tên “lăn qua lộn lại” cho dễ =.,=)

Thanh Dương đối với việc bọn họ vào ở cũng tỏ vẻ hoan nghênh, dù sao nơi này của hắn cũng chẳng có ai, tóm lại sau khi đạt thành hiệp nghị hòa bình, bốn người bọn họ đã ở chung với nhau.

Đương nhiên mỗi đêm vất vả đều là nam nhân, chẳng qua ngày hôm sau bọn họ đều sẽ nấu các loại thuốc bổ cho y (=.,=). Nam nhân có chút dở khóc dở cười, nhưng trên thực tế quả thật càng sống càng dễ chịu.

Những ngày Lâm Mộ Thiên ở ngoài du lịch quả thật có chút tưởng niệm mấy người ở nhà. Y vừa xuống máy bay liền lưng đeo bao lớn bao nhỏ từ trong xe đi ra, lái xe nói muốn thay y cầm nhưng y ôn nhu cự tuyệt.

Người hầu trong trang viên nhìn thấy nam nhân về nhà lập tức ra mở cửa cho nam nhân. Nam nhân còn mang về chút quà tặng cho người trong trang viên, bảo họ cầm chia nhau, đều là chút quà kỷ niệm.

“Tôi đã trở về……” Nam nhân vừa mới tiến vào cửa liền ngây ngẩn cả người, bao túi trong tay y lập tức rơi đầy trên đất: “Cậu…… Cậu như thế nào……” Nam nhân ấp a ấp úng nói không rõ.

Trong phòng khách rộng lớn..

Thanh Dương lười biếng tựa vào ghế ngà voi uống trà, Lâm Việt không chút để ý khoanh tay nhìn chằm chằm Vĩnh Trình và Thư Diệu. Mà Vĩnh Trình đang cúi đầu cùng Thư Diệu ngồi ở đối diện hắn chơi cờ vua.

Có điều làm cho nam nhân cảm thấy ngoài ý muốn đó là…… Y thế nhưng từ trong đám bọn họ nhìn thấy người hồi lâu không gặp _ Nhiên Nghị.

Mấy người nghe được động tĩnh liền ngẩng đầu nhìn qua bên này, nhìn thấy nam nhân trở về, mấy người tự nhiên phi thường cao hứng, mà nam nhân lại nhìn chằm chằm Nhiên Nghị một thân ngăn nắp lộng lẫy.

Đã một thời gian không gặp, Nhiên Nghị lại càng phát triển, khuôn mặt hắn rất tinh xảo, vô luận mặc quần áo gì cũng không tồi. Hơn nữa tây trang hôm nay may rất vừa người, hoàn mỹ hiện ra dáng người cao ngạo.

Nhiên Nghị đứng lên đi về hướng nam nhân, hắn đứng ở trước mắt nam nhân, nhìn nam nhân một lát mới nói: “Tôi đã trở về, anh mất hứng sao?”

Nam nhân chậm rãi lắc đầu: “Không phải……” chỉ là quá đột nhiên, làm cho nam nhân có chút trở tay không kịp.

Nhiên Nghị thật sự đã trở lại……

Sau đó nam nhân mới biết được Nhiên Nghị sửa lại án xử sai, mấy lão nhân tham ô nhận hối lộ trong chính phủ đều mới vừa bị bắt. Nhiên Nghị chẳng những lập công lớn, lại được đất nước khen ngợi, khẳng định có thể thăng quan, hắn so với trước kia tiền đồ còn sáng lạn hơn. Y cũng không biết Nhiên Nghị dùng phương pháp gì để giải quyết tất cả vấn đề này nhưng Nhiên Nghị đúng là đã làm được.

Nam nhân cũng không biết phải nói gì, y cũng không xác định lần này Nhiên Nghị trở về là vì cái gì, cho nên y nhìn Nhiên Nghị cũng không làm ra hành động gì, cũng không nói gì.

“Lần này tôi trở về sẽ không đi nữa, về sau cũng ở tại chỗ này, ở lại bên cạnh anh.” Nhiên Nghị cũng không có chạm nam nhân, hắn liền đứng ở trước mặt nam nhân, còn rất chăm chú nhìn nam nhân.

“Ừ.”

Nam nhân nhẹ nhàng đáp ứng một tiếng, Nhiên Nghị cúi lưng xuống thay nam nhân nhặt lên bao túi rơi trên mặt đất. Nam nhân đem quà mang về phân cho bọn họ, nhưng không có phần của Nhiên Nghị, nhưng Nhiên Nghị tựa hồ không ngại.

“Tôi không biết cậu trở về nên không có chuẩn bị quà cho cậu……“

“Không sao.“

Nam nhân có chút ngoài ý muốn, Nhiên Nghị thế nhưng không ngại. Nếu là trước đây, Nhiên Nghị khẳng định sẽ đi cướp (=.,=), y cảm giác hình như Nhiên Nghị có chút khang khác, biết lo nghĩ đến tâm tình của y, không khiến y khó xử……

Vào ban đêm.. (<18t thận nhập =.,=)

Nhiên Nghị không biết nói gì đó với Thanh Dương, Thanh Dương liền trực tiếp đáp ứng để cho hắn ở lại. Nam nhân đang ở bể tắm rửa, Lâm Việt đã mặc áo ngủ tiến vào.

Nam nhân nhìn thấy hắn liền chạy ra xa nhưng Lâm Việt lại cười bắt lấy nam nhân: “Không cần trốn, em đều sắp nghẹn ra hỏa đây, nếu anh không để cho em ôm em sẽ đi tìm người khác.”

“Cậu……”

“Em đùa đấy, sao em lại đem anh đưa cho người khác.” Lâm Việt ôm nam nhân lại hôn lại ôm, một đôi tay ở trên đùi nam nhân sờ tới sờ lui. Môi hắn dừng ở trên người nam nhân, đầu lưỡi ở trên da thịt nam nhân chạy tới chạy lui. Sườn mặt hắn rất tinh xảo làm cho nam nhân có chút thất thần.

Trong bể tắm to như vậy, hai người thân thể giao quấn cùng một chỗ. Lâm Việt một bên hôn nam nhân, một bên đem dục vọng lửa nóng chôn vào trong cơ thể nam nhân. Không bao lâu trong bể truyền ra tiếng rên rỉ yếu ớt của nam nhân……

Nam nhân thần trí hỗn loạn, không nhớ rõ Vĩnh Trình và Thư Diệu đi vào lúc nào. Hai người chờ Lâm Việt làm xong thì trước sau ôm y, đem y kéo lên bờ.

“Mở chân ra……” Vĩnh Trình ngậm vành tai nam nhân, thấp giọng chỉ huy nam nhân: “Mở ra một chút, lại mở thêm chút nữa……” Hắn một bên dụ dỗ nam nhân chủ động tách chân ra, một bên hôn cổ nam nhân.

“Ngồi lên đây……” Thư Diệu buông chân nam nhân ra, giữ thắt lưng nam nhân. Hắn vuốt ve song mông nam nhân, để cho nam nhân khóa ngồi ở trên người hắn. Hắn kề mặt hôn nam nhân, ngậm vào đầu lưỡi run run của nam nhân rồi ôn nhu liếm hôn, cũng chậm rãi mút vào.

Hai người đồng thời tiến vào làm cho nam nhân phát ra tiếng rên rỉ khó có thể khống chế, bụng dưới đang không ngừng phát trướng, dục vọng của hai người luân phiên tiến vào y, đem y nhồi đầy. Lửa nóng ma sát làm cho nội vách tường của nam nhân mẫn cảm co rút chặt, giống như gắt gao ngậm vào hai người, không cho hai người rời đi. Động tác vô tình này làm cho hai người càng thêm xâm nhập yêu thương nam nhân.

Thẳng đến khi nam nhân nhìn thấy Thanh Dương và Nhiên Nghị tiến vào, y mới có một chút thanh tỉnh. Lâm Việt ngồi ở bên cạnh ao nghỉ ngơi, mà Vĩnh Trình và Thư Diệu sau khi làm xong liền ôm nam nhân hôn hít một phen rồi mới buông nam nhân ra.

Nam nhân ngồi ở bên cạnh ao nghỉ ngơi trong chốc lát, y đang chuẩn bị đứng dậy đi mặc quần áo, lại bị Thanh Dương ôm lấy. Thanh Dương hôn hôn khóe miệng nam nhân, hắn một bên trấn an tâm tình nam nhân, một bên đeo bịt mắt cho nam nhân.

Bóng tối nháy mắt bao phủ nam nhân, nam nhân không có kháng cự vì Thanh Dương đang âu yếm ôm y. Tiếp theo đó y liền cảm giác được mấy cái tay đang vuốt ve thân thể y, khuôn ngực trần trụi của Thanh Dương dán vào lưng y, rồi có người ngăn y, tách chân y ra, hôn lên môi y……

Khi môi cùng môi chạm vào làm cho y sửng sốt một lúc, xúc cảm mềm mại kia, đầu lưỡi nóng ướt cùng kỹ thuật hôn thành thạo kia, nam nhân thấy rất quen thuộc. Chóp mũi nam nhân đụng tới mũi của đối phương, hơn nữa mùi nước hoa cao cấp trên người đối phương kia.. nam nhân lập tức biết người đang tiến vào y là…… Nhiên Nghị……

Chờ sau khi dục vọng của Thanh Dương cũng xâm nhập vào, Nhiên Nghị mới làm cho chân nam nhân vờn quanh ở eo hắn, hai người đem nam nhân kẹp ở bên trong, sàn gỗ cao cấp bị khiến cho tràn đầy nước. Xúc cảm trên da thịt màu mật ong của nam nhân thực kỳ diệu. Hai tay Nhiên Nghị ổn định thắt lưng nam nhân, chậm rãi cử động eo tiến vào trong cơ thể co rúm của y. Thanh Dương dừng ở bên trong nam nhân không có động, dục vọng của hắn lại dừng ở chỗ sâu trong cơ thể nam nhân. Dục vọng Nhiên Nghị như có như không ma sát nội vách tường nóng ướt của nam nhân.

Thanh Dương lo lắng nam nhân thẹn thùng nên mới đeo bịt mắt cho nam nhân. Một bàn tay của Thanh Dương thong thả trấn an nhũ thủ bên ngực trái của nam nhân, một bàn tay phủ lên dục vọng giữa hai chân nam nhân. Mà ngón tay Nhiên Nghị cũng đang vuốt ve nhũ thủ của nam nhân, tay kia thì nắm lấy cái mông cánh hoa của y dùng sức chậm rãi nhu niết, làm cho con đường bên trong nam nhân bị đè ép, ngậm bọn họ càng sâu, càng chặt……

Nam nhân bi hôn nói không được, y vô lực bị kẹp ở giữa hai người, điểm mẫn cảm bị luân phiên ma sát, thân thể nam nhân đều như sắp nhũn ra. Y chỉ có thể run run môi, phát ra âm thanh khó có thể áp chế, chỉ là âm thanh trầm thấp, rất nhỏ, cũng không khoa trương, nhưng chính vì tiếng rên rỉ yếu ớt, áp lực này, nghe vào lỗ tai mấy người cũng tràn ngập vô hạn mê hoặc.

“Đừng…… Các cậu chậm một chút……” Trong cơ thể tốc độ càng lúc càng nhanh, dục vọng lửa nóng kia ma sát nội vách tường mẫn cảm, phát ra tiếng nước “phốc phốc”. Nam nhân không nhớ rõ mình đã phóng thích qua bao nhiêu lần, y cảm giác được hạ thể nóng ướt cùng khoái cảm đang luân phiên. Cuối cùng nam nhân thần trí không rõ cảm giác được có người hút ra, nhưng giây tiếp theo, trước sau lại bị nhồi.

Đổi người?

Nam nhân trong đầu bắt đầu sinh ra ý tưởng không biết nên khóc hay cười, nhưng rất nhanh y liền chứng thực ý tưởng này _ Đúng là sự thật, hai tay nam nhân phân biệt phủ lên dục vọng nóng bỏng của đối phương, trong thân thể y còn có hai lửa nóng đang gấp gáp xâm nhập. Vốn cái miệng đang bị hôn cũng bị dục vọng của Lâm Việt nhồi, trong không khí tràn ngập hơi thở dâm mỹ.

Đèn ở phòng tắm cũng không biết đã tắt tự khi nào, phòng rất lớn, khoảng hơn một trăm mét vuông, bốn phía được làm bằng gỗ, ở giữa có một bể tắm lớn rộng năm mươi mét vuông.

Đáy bể có đèn phát sáng, mơ hồ chiếu sáng phòng tắm, ánh sáng có vẻ hơi u ám. Sau khi trải qua một hồi luân phiên âu yếm và yêu thương nam nhân, nam nhân chỉ còn nằm ở trên sàn thở hồng hộc …… (=.,=)

Sau đó, Thư Diệu thay nam nhân tắm rửa xong thì Lâm Việt mới đem nam nhân ôm về phòng. Khi nam nhân tỉnh lại, bịt mắt trên mặt đã bị lấy ra, y liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Nhiên Nghị ngay trước mắt y……

Lúc này.

Nhiên Nghị cũng đã tỉnh: “Anh đã tỉnh, ngủ ngon không?” Hắn ôm nam nhân, hàm hàm hồ hồ hỏi nam nhân. Hắn mệt mỏi dựa vào nam nhân, nửa mộng nửa tỉnh ngủ bù.

Trong thời gian Nhiên Nghị ở nước ngoài cũng chưa từng được ngủ ngon, chỉ có ở bên cạnh nam nhân hắn mới có thể im lặng ngủ. Những ngày ở nước ngoài, hắn thế nhưng nhớ lại những ngày cùng nam nhân ở chung.

Cho nên, hắn quyết tuyệt xử lý toàn bộ vấn đề sau, liền lập tức trở về. Cho dù không có Thanh Dương hỗ trợ, hắn cũng có thể quật khởi, hắn chỉ có dựa vào chính mình mới có thể bảo vệ nam nhân.

Bất quá, trước mắt mà nói, bọn họ đã là đối tác làm ăn. Thanh Dương cần nhờ mối quan hệ của hắn đả thông con đường ở các giới, mà hắn nương vào Thanh Dương để kiếm tiền, như vậy kỳ thật cũng không tồi.

“Trong khoảng thời gian tôi rời đi, anh có nhớ tới tôi không?” Nhiên Nghị đè nặng nam nhân, gần trong gang tấc nhìn chăm chú y.

“……” Nam nhân không có trốn tránh, nhưng lại không trả lời.

Ngón tay Nhiên Nghị vuốt ve môi nam nhân, hắn thấp giọng bày tỏ: “Nếu anh không nói lời nào, tôi đây coi như anh cam chịu. Kỳ thật anh rất nhớ tôi, chẳng qua anh không chịu thừa nhận mà thôi.” (=.,= ba tự kỷ vừa thôi)

“……”

Nam nhân không dấu vết chớp mắt một cái.

Ngón tay Nhiên Nghị nâng cằm nam nhân lên, hắn nghiêng đầu cho nam nhân một nụ hôn ướt át nồng nhiệt. Kỳ thật hắn muốn nói, về sau so với bọn họ, hắn sẽ càng yêu nam nhân hơn ……

Nhưng nam nhân không thích lời ngon tiếng ngọt, vậy về sau trong cuộc sống hắn sẽ dùng hành động để chứng minh, thời gian sẽ chứng minh tất cả. Hắn thật vất vả mới quật khởi được, để có thể cùng một chỗ với nam nhân, dù bọn họ phải thắt lưng buộc bụng, cùng nhau cộng đồng có được nam nhân, hắn cũng tuyệt đối không buông tay. Nhiên Nghị hạ thấp tư thái ngạo mạn, hôn sâu nam nhân mà hắn ái mộ.

Sau đó không lâu, khu phố giải trí cũng làm xong hoàn mỹ, Thanh Dương cũng có nhiều thời gian bồi nam nhân hơn, tóm lại quan hệ của năm người phát triển vững vàng. Vì nam nhân, mọi người cùng hòa thuận ở chung, ai có thời gian người đó liền bồi nam nhân. Nếu mọi người đều bận rộn nhiều việc, nam nhân sẽ hẹn A Nhạc hoặc Lê Lê đi du lịch. (A Nhạc & Lê Lê thành bạn tốt của đại thúc:v)

Nam nhân sống tự do lại thoải mái, hắn tuyệt không cảm thấy nhàm chán, vì mấy người kia luôn có thể tìm ra biện pháp làm cho nam nhân không có cách nào rảnh rỗi. Mà vận động trên giường, đương nhiên không thể thiếu…

Đời người quan trọng nhất chính là phải biết quý trọng, trân trọng người mình yêu, cho nên dù bận trăm công ngàn việc, bọn họ cũng sẽ rút ra thời gian rảnh để bồi nam nhân.

Đương nhiên công tác là công tác, cuộc sống là cuộc sống, điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng nhau, bọn họ sẽ an bài hợp lý. Tóm lại sẽ không khiến nam nhân cảm thấy bị bỏ mặc, hoặc sinh ra cảm giác cô đơn.

Từ nay về sau

Bọn họ sẽ không làm cho nam nhân thương tâm nữa, cũng sẽ không khiến cho nam nhân thấy tịch mịch nữa, bọn họ đều sẽ hảo hảo yêu nam nhân……

Mà nam nhân cũng biết, cũng cảm giác được sâu sắc những ngày sau này của y khẳng định sẽ trải qua vô cùng ngọt ngào, dễ chịu lại phong phú……

HOÀN CHÍNH VĂN
Bình Luận (0)
Comment