Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 36

Giật mình, hắn phát hiện trong không gian hắc ám, có một đôi mắt sáng như tuyết lẳng lặng theo dõi hắn.

"Lâm.... Lâm Việt...."

Lâm Việt rốt cục khi nào đã tỉnh lại, hắn hoàn toàn không phát hiện, hắn vừa rồi chỉ lo tìm di động, không để ý đến kẻ trên giường.

"Cậu tỉnh lại khi nào thế?" Lâm Mộ Thiên lo lắng nhìn thanh niên trên giường, hắn vừa rồi kêu to, không biết có thể gặp chuyện không may hay không.

Lâm Việt tựa hồ không nghe hắn nói chuyện, nhắm lại hai mắt.

"Này, tôi đang hỏi cậu, cậu...." Lâm Mộ Thiên còn chưa nói xogn, lại bị một lực đạo mạnh mẽ bất ngờ túm lên giường.

Trong nháy mắt, thân thể đã bị kềm chặt, không thể động đậy....

"Hư!" Lâm Việt say khướt đưa hai tay vào.

Hư cái gì mà hư!

Mau thả tôi ra. Lâm Mộ Thiên sắp bị điên rồi.

"Cậu buông ra! Cậu đang làm cái gì! Cậu đang làm gì vậy! Cậu.... Cậu dừng.... dừng tay!" Lâm Mộ Thiên giãy dụa đảy Lâm Việt ra, dù sao hắn cũng là nam nhân, đương nhiên khí lực cũng không nhỏ, Lâm Việt say khướt bị hắn đẩy ngã ra giường.

Lâm Việt té trên mặt đất, vẫn không động đậy.

"Cậu làm sao vậy?" Lâm Mộ Thiên sốt ruột, hắn nhìn Lâm Việt không nhúc nhịch, bản thân lại không dám đi đến.

Lâm Việt bị thương sao?

"Cậu không cần làm tôi sợ, tôi sẽ không bị lừa đâu, cậu mau đứng lên!" Lâm Mộ Thiên sốt ruột nhìn Lâm Việt, Lâm Việt như thế nào cũng không nhúc nhịch, do dự của hắn sẽ mang đến cho hắn một nỗi bất hạnh.

Chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện!

Lâm Mộ Thiên không kềm được sợ hãi trong lòng, nghĩ muốn đem Lâm Việt lên giường, hắn đỡ Lâm Việt, Lâm Việt cũng không tỉnh lại, thật vất vả mới dìu Lâm Việt lại trên giường.

Hắn ngồi bên giường nghỉ ngơi, nhưng, hắn không có nhìn đến thanh niên "uống rượu" kia, đang chẫm rãi mở hai mắt.

Trong đôi đồng tử tràn ngập hàn ý.

Lâm Mộ Thiên cư nhiên dám đẩy cậu! Cậu đã cho Lâm Mộ Thiên cơ hội, là Lâm Mộ Thiên tự mình không trốn, vậy cũng cdừng...

Lâm Việt níu lấy quần áo Lâm Mộ Thiên, dùng sức lôi kéo, áp lấy hắn, không để ý đến giãy dụa của hắn, trực tiếp xé mở quần áo, bắt đầu gặm lấy cổ hắn.

Lâm Mộ Thiên sợ đến mức thất kinh, ký ức lần trước vẫn còn rất mới mẻ, hắn cũng không muốn lại phát sinh ra chuyện vậy, muốn giãy dụa, lại bị Lâm Việt gắt gao kềm chẳt, hắn biết Lâm Việt thật sự, hoàn toàn không đùa chút nào.

"Tao đã cho mày cơ hội, tao đã muốn cho mày cơ hội, tao thật sự đã cho mày cơ hội, ha ha." Lâm Việt phát ra tiếng cười quỷ dị, cậu không để ý đến giãy dụa của Lâm Mộ Thiên, thô lỗ trói chặt Lâm Mộ Thiên, cùng hai tay của hắn, khiến cho Lâm Mộ Thiên không thể giãy dụa thêm.

Lâm Mộ Thiên cảm giác được nhũ tiêm của mình bị hàm trụ, đầu lưỡi của Lâm Việt lay động trên hai khỏa lạp của hắn, tinh tế nhấm nháp, đầu lưỡi cuốn trên nhũ tiêm, dưới loại kích thích này, hắn chỉ có thể phát ra tiếng hít không khí mãnh liệt.

"Cậu đang nói cái gì? Mau thả tôi ra! Buông!" Lâm Mộ Thiên ngẩng đầu, tay chân cùng sửa dụng phản kích Lâm Việt, lần này hắn không giống như lần trước bị còng tay trói lấy.

Lâm Việt càu nhàu vài tiếng, không để ý đến kêu gào của hắn, Lâm Việt hung hăng đánh một quyền lên bụng hắn, hắn thống khổ rên rỉ, Lâm Việt lần này lại đánh vào bụng hắn.

Hai người lại quần nhau, hắn hợp lại toàn lực phản kháng, sau một phen giãy dụa, hắn bị Lâm Việt kềm chặt, cả người bủn rủn tê liệt ngã xuống giường, bị Lâm Việt đánh đến lợi hại, trải qua nửa giờ toàn lực giãy dụa, hắn đã muốn hết toàn lực, hắn không biết là Lâm Việt lấy đâu ra sức mạnh như vậy, chỉ có thể gắt gao ngăn cản Lâm Việt.

"Mày dám chạy! Tao cho mày chạy! Thứ tiện phôi, hôm nay không giáo huấn mày, lão tử không phải họ Lâm!

Lâm Việt phẫn nộ níu lấy tóc hắn, nâng tay đánh mấy quyền, đánh đến mức mặt mũi hắn bầm dập.
Bình Luận (0)
Comment