Ăn cơm xong, Lăng Vũ muốn giúp đỡ mẹ thu dọn bàn. Mẹ Lăng chết sống không cho Lăng Vũ đụng chạm những chén đũa dơ, luôn miệng nói:
"Đi đi đi, nhanh đi tắm rửa, đem những bụi bậm trên người tẩy cho sạch. Nhìn xem, con dơ hề hề, tắm rửa xong liền đi nghỉ ngơi. Đã trở về một ngày mà không có thực sự nghỉ ngơi một chút nào, có chuyện gì chúng ta ngày mai lại nói!"
Vừa nói mẹ Lăng vừa đẩy Lăng Vũ hướng về phòng, sau đó quay lại nói ba Lăng hỗ trợ mình thu dọn bàn ăn.
Nhìn ba mẹ bận rộn, trong lòng Lăng Vũ có chút chua xót.
Ba mẹ vì ta mà luôn vất vả. Ta lại mất tích nhiều năm làm cho bọn họ thương tâm muốn chết. Một lần nữa trở về, cái gì cũng đều suy nghĩ cho ta không kể lể hay oán trách. Người có thể trả giá vô hạn cho mình cũng chỉ có ba mẹ của mình mà thôi. Về sau ta không thể lại khiến cho hai người lao khổ cả đời vì mình thương tâm. Ta cũng nên hiếu thuận với ba mẹ!
Nghĩ vậy, Lăng Vũ trong lòng thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định phải khiến ba mẹ có cuộc sống an ổn vui vẻ.
Trở lại phòng, Lăng Vũ cầm lấy bộ đồ ngủ do chính tay mẹ chuẩn bị, đi đến phòng tắm bắt đầu tắm rửa.
Mà đứng ở cửa phòng mình nhìn chằm chằm vào biểu tình của Lăng Vũ, Bách Tiêu cũng hiểu lúc này Lăng Vũ nghĩ cái gì, trong lòng hắn rất là vui mừng.
Nhưng nghĩ sâu xa hơn, trong lòng Bách Tiêu lại bắt đầu làm ầm ĩ.
Xem biểu tình vừa rồi của anh họ, hình như là về sau phải sống chung cậu mợ để báo hiếu, phải luôn chăm sóc bọn họ. Nếu nói như vậy lời đề nghị kia của hắn, anh họ sẽ đồng ý sao?
Rốt cuộc hắn đã thi đậu đại học, phải dời đến nơi khác ở. Nếu anh họ muốn chăm sóc cậu mợ, vậy khẳng định sẽ không muốn rời xa ngôi nhà này.
Nghĩ vậy, Bách Tiêu bực bội gãi gãi đầu, làm cho mái tóc ngắn có chút hỗn độn, hất hất đầu, sau đó đi vào phòng lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa.
Ở bên ngoài, ba Lăng cùng mẹ Lăng đang tán gẫu. Họ đang xem lại những album hình ảnh với tâm trạng vui vẻ pha lẫn ấm áp.
Sau một lát, thấy cửa phòng tắm mở, mẹ Lăng liền lớn tiếng gọi Bách Tiêu đi tắm rửa.
Lăng Vũ đi ra, mang theo đầu tóc ướt đứng ở cửa phòng tắm thúc giục Bách Tiêu nhanh vào tắm rửa.
Khi nhìn thấy Lăng Vũ đứng ở cửa, bị hơi nước phòng tắm làm cho khuôn mặt đỏ ửng. Đôi mắt đen lóng lánh chớp chớp. Chiếc cổ mảnh khảnh còn có chút bọt nước chưa lau khô. Xương quai xanh tinh xảo lấp ló theo động tác chà lau tóc của Lăng Vũ. Làn da trắng như sữa cũng lộ ra một mảng nơi cổ áo.
Hình ảnh trước mắt thật dụ dỗ người, khiến cho người xem Bách Tiêu không tự giác nuốt nước bọt, hầu kết cũng trượt lên xuống, bụng dưới cũng đột nhiên có một trận xôn xao. Bách Tiêu lập tức xấu hổ quay đầu, không dám xem hình ảnh khiến mình tâm hoảng ý loạn nữa.
Đây là lần thứ mấy trong hôm nay hắn bị anh họ dụ dỗ. Hay nói đúng hơn mọi thứ liên quan tới anh họ đều làm định lực của hắn trở nên không tốt.
Lăng Vũ nghi hoặc nhìn biểu tình dị thường của Bách Tiêu, nhưng vẫn là mở miệng thúc giục:
"Tiêu Tiêu, nhanh vào tắm rửa đi! Em cũng mệt mỏi một ngày, trên người mồ hôi nhớp nháp, tắm xong thì đi nghỉ ngơi!"
Nghe được lời Lăng Vũ nói, Bách Tiêu nhanh đáp ứng.
"Dạ, được! Em lập tức đi ngay!"
Nói xong liền cầm lấy quần áo đã chuẩn bị sẵn bước vào phòng tắm.
Đóng lại cửa phòng tắm, Bách Tiêu liền thầm mắng chính mình quá không biết kiềm chế cảm xúc. Nếu hiện tại bị anh họ phát hiện bản thân dị thường, về sau sẽ rời xa mình thật thì làm sao đây!?
Đứng ở dưới vòi hoa sen, vặn chốt mở, sau đó ngẩng đầu nhận những tia nước xối xả trên thân thể, Bách Tiêu tự nhắc nhở bản thân mình. Lần sau phải nhớ rõ bảo trì tỉnh táo, không được tái phạm ngây ngốc, đến lúc đó anh họ không để ý tới mình vậy thì mệt lắm!
Không thể hiểu được nhìn Bách Tiêu chạy tới phòng tắm, Lăng Vũ chỉ là bất đắc dĩ cười cười, sau đó tiếp tục động tác lau tóc.
Khi đến phòng khách thấy ba Lăng và mẹ Lăng đang cầm một quyển album xem, Lăng Vũ cũng tò mò thò đi qua. Phát hiện thế nhưng đều là toàn bộ ảnh chụp khi mình còn nhỏ đến năm mười chín tuổi.
Tuy rằng ảnh có chút ố vàng, nhưng ba mẹ Lăng vẫn xem một cách thích thú.
Trong chốc lát mẹ Lăng chỉ vào một tấm ảnh Lăng Vũ ăn bánh kem làm cho mặt đều bẩn, rồi cười to. Rồi một hồi, ba Lăng chỉ vào tấm ảnh Lăng Vũ chơi đánh đu lần đầu, khi đó Lăng Vũ đã sợ tới mức kêu to vì sợ hãi, cười thích thú.
Lăng Vũ cũng gia nhập vào đội hình xem album của ba mẹ Lăng, cũng bắt đầu bình luận này bình luận kia đối với những ảnh chụp.
Ba người đều cười đến thực thoải mái.
Lăng Vũ trong lòng càng vui vẻ.
Thì ra ta đã có những kỷ niệm tuyệt đẹp như vậy cùng ba mẹ. Hiện tại lại được cùng ba mẹ hồi ức về ngày xưa. Cái loại cảm giác này thật sự rất ngọt ngào, thực hạnh phúc!
Tắm rửa xong đi ra tới, Bách Tiêu nhìn tình cảnh nồng đậm tình yêu ở phòng khách cũng nở nụ cười, mà buồn bực vừa rồi cũng hoàn toàn bị dứt bỏ hết.
Cả bốn người cùng vui vẻ trò chuyện thêm một hồi, thấy sắp khuya, Bách Tiêu nghĩ mình còn có việc muốn thương lượng cùng anh họ, vì thế liền cùng Lăng Vũ nói:
"Anh họ, đi vào phòng đi, em có chuyện muốn thương lượng cùng anh!"
Nghe được Tiêu Tiêu nói có việc muốn cùng mình thương lượng, Lăng Vũ lập tức gật đầu đáp ứng. Sau khi chúc ba mẹ Lăng ngủ ngon, cũng nói hai người sớm nghỉ ngơi, liền đi theo Bách Tiêu về phòng.
Lúc này trong lòng Bách Tiêu không ngừng thôi miên chính mình. Lát nữa không thể tái phạm ngây ngốc, phải nói chuyện nên nói.
Nhìn Lăng Vũ đi vào phòng, Bách Tiêu trong lòng lại bắt đầu khẩn trương, bất quá so với lúc trước tốt hơn một chút. Có lẽ vừa rồi tự thôi miên có chút hiệu quả đi.<HunhHn786>
"Tiêu Tiêu, có chuyện gì muốn cùng anh thương lượng? Nói đi!"
Nghe được Lăng Vũ hỏi chuyện, Bách Tiêu nhanh chóng thai đổi thái độ, bắt đầu tiến vào trạng thái nói chuyện nghiêm túc.
"Chuyện là thế này, anh họ, em có một ý tưởng, chính là về việc anh muốn vào trường đại học đó!"
Nghe được Bách Tiêu nói về chuyện của mình, hơn nữa lại là chuyện mình muốn làm nhất, khiến Lăng Vũ có chút kinh ngạc, ngực cũng có chút rung lên.
Bất quá nghĩ đến mình đã lớn tuổi như vậy rồi, không có nhiều hy vọng thi đậu vào đại học, vì thế Lăng Vũ có chút bất đắc dĩ nói với Bách Tiêu.
"Vào trường đại học, chuyện này thôi bỏ đi, hiện tại cũng không có khả năng. Dù sao anh cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, không thể cạnh tranh cùng những người trẻ tuổi như tụi em. Cho nên cũng chỉ có thể từ bỏ, tiếc nuối thì tiếc nuối, nhưng hiện thực dù sao cũng là hiện thực, cho nên cũng không có gì đáng bận tâm cho lắm!"
Nghe được ngữ khí Lăng Vũ tự coi nhẹ chính mình, làm Bách Tiêu trong lòng có chút không thoải mái, cũng kiên định ý tưởng nhất định phải cho anh họ vào trường đại học, để anh họ cảm nhận được bầu không khí đại học, như vậy cũng coi như thỏa mãn một phần tâm nguyện cho anh họ.
"Anh họ, kỳ thật em nói chính là chuyện này. Em có biện pháp có thể cho anh thực hiện ước mơ tha thiết vào trường đại học, chỉ là sẽ có chút sắp xếp khác mà thôi. Nếu anh họ đồng ý, em liền đem cái phương pháp kia nói cho anh nghe, được không?"
Ánh mắt Bách Tiêu nhìn Lăng Vũ tràn đầy chờ mong, hy vọng Lăng Vũ có thể đáp ứng. Nếu được như vậy thì hắn càng có nhiều thời giờ tiếp xúc cùng anh họ.
Không biết chừng, nhờ chuyện này ấn tượng của hắn trong lòng anh họ sẽ lưu lại càng tốt.
Bách Tiêu trong lòng tính toán.
Nghe xong Bách Tiêu nói, Lăng Vũ cúi đầu trầm tư, trong lòng có chút phân vân cùng nóng lòng muốn thử. Dù sao có thể vào trường đại học là điều mà Lăng Vũ rất muốn làm. Nhưng mà hiện tại Tiêu Tiêu nói có phương pháp có thể vào trường đại học, vì cái gì không thử xem sao?
Vì thế Lăng Vũ ngẩng đầu nhìn người em họ có khuôn mặt còn vươn nét trẻ con trước mắt nói:
"Đó là phương pháp gì, em nói đi! Chỉ cần có thể, anh sẽ thử!"