Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 207

Minh Hiên sau khi điều trị khỏi bệnh xuất viện liền đến ở cùng Lăng Vũ. Lăng Vũ mỗi ngày đều nấu canh đại bổ cho Minh Hiên uống, tựa hồ muốn bù đắp thiếu hụt mấy năm nay. Ngay từ đầu Minh Hiên còn rất vui lòng hưởng thụ Lăng Vũ chiếu cố, nhưng thời gian lâu, Minh Hiên liền có chút chống đỡ không được.

Tỷ như hiện tại……

"Bảo bối, hôm nay anh đã ăn no rồi, không tin em sờ bụng anh xem, đã tròn vo, lại uống tiếp bụng sẽ nứt ra luôn!"

Minh Hiên đáng thương hề hề nhìn Lăng Vũ, cầu xin Lăng Vũ tha cho hắn một con đường sống HunhHn786.

"Này sao được, trên người anh cũng không mấy lượng thịt, không bồi dưỡng cho tốt em sẽ không bỏ qua! Nào uống đi, ngoan nha!"

"Không cần đâu, lần này anh kiên quyết sẽ không uống canh bổ nữa!"

Minh Hiên lập tức cho thấy thái độ, sau đó nhìn sang một bên, chính là không uống canh bổ đặt ở trước mặt.

Nhìn thấy Minh Hiên như vậy, Lăng Vũ lập tức cúi đầu, nhỏ giọng khụt khịt nói.

"Hiên không yêu Tiểu Vũ, Tiểu Vũ nói cũng không nghe! Híc híc……"

"Thôi!"

Nói xong, Minh Hiên lập tức bưng lên canh đại bổ, hít sâu một hơi, uống sạch. Khi Minh Hiên bất đắc dĩ ợ một cái, Lăng Vũ mới cười lên, đi ra phía sau lưng Minh Hiên, lấy lòng đấm bả vai.

"Em biết Hiên thương em! Hì hì…"

Nghe được Lăng Vũ cười hì hì nói, Minh Hiên lộ ra vẻ thỏa mãn.

Ai! Chỉ cần bảo bối vui, cái gì cũng nguyện ý làm!

"Rầm rầm rầm!"

Một trận tiếng đập cửa dồn dập làm hai người trong nhà đồng thời đều nhìn về phía cửa, nghi hoặc là ai tới. Lăng Vũ không chút do dự đứng dậy đi đến cửa.

Khi cửa mở ra, bên ngoài liền vọt vào hai thân ảnh, rồi sau đó Lăng Vũ đã bị ôm lấy.

"Vũ ca ca, em tới!"

"Đáng ghét tránh ra!"

"Mới không tránh đâu! Là tôi ôm lấy Vũ ca ca trước! Hừ!"

"Cậu còn không biết xấu hổ nói như vậy, rõ ràng giao hẹn ba năm, lại không tuân thủ, thế nhưng liền chạy tới!"

"Cho rằng anh giữ chữ tín chắc! Không phải cũng là chạy tới sao, Lam quỷ! Hừ!"

"Cái thằng nhóc này biết cái gì! Tôi đây là… Đây là… tới nhìn một cái, giám thị một chút xem đám người không an phận có lén lút chạy tới hay không mà thôi!"

Lam Phi chột dạ nói.

"Quỷ mới tin! Trong ngoài không đồng nhất, ngu đần mới tin!"

Âu Dương Hạo khinh thường trừng mắt nhìn Lam Phi.

"Cậu..."

Lam Phi cứng miệng.

Nhìn hai người vào cửa liền ầm ĩ không ngừng, Lăng Vũ bật cười.

Mấy người này rốt cuộc đã xuất hiện, còn tưởng rằng bọn họ muốn trốn tránh mình thật lâu!

"Vũ ca ca, nhìn thấy em có phải thực vui hay không?"

Âu Dương Hạo đôi mắt nai con lóe sáng nhìn Lăng Vũ, vui vẻ hỏi.

"Ừ, thực vui!"

"Còn tôi, Lăng Vũ!"

Lam Phi không cam lòng yếu thế hỏi Lăng Vũ.

""Cũng thực vui!"

Được đáp án mình muốn, hai người mới thỏa mãn cười, sau đó đi vào phòng khách. Mà Lăng Vũ lại không có theo bọn họ đi vào, bởi vì ở cửa còn một người.

"Tiêu Tiêu!"

Loading...

"Vâng! Vũ, em đã trở về!"

Lời nói đơn giản cũng đã cho đối phương biết mình có bao nhiêu nhớ nhung, sau đó hai người liền ôm nhau.

Vào phòng khách, nhìn thấy Minh Hiên ngồi ở trên sô pha, Âu Dương Hạo vọt lên.

"Hiên ca ca, anh rốt đã khỏe!"

Nghe được Âu Dương Hạo hưng phấn, Minh Hiên hơi cong lên khóe môi, sau đó nói.

"Ừ, đã xuất viện một tuần! Tiểu Hạo vẫn là nghịch ngợm a!"

"Nào có!"

Âu Dương Hạo ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói.

Mà Lam Phi không có tỏ ra thân thiết như Âu Dương Hạo. Tuy rằng trước đây hắn có nhìn thấy Minh Hiên, nhưng Minh Hiên khi đó ngủ say. Lần này xem như hai người lần đầu chính thức gặp mặt.

"Xin chào, tôi là Lam Phi!"

"Xin chào, tôi là Mộ Dung Minh Hiên!"

Hai người đơn giản giới thiệu về mình, rồi sau đó lại nhìn nhau cười.

Về sau bọn họ sẽ sống cùng nhau, vì Lăng Vũ, cho nên bọn họ cần thân thiết ở chung.

"Vũ, chúng ta cũng vào đi thôi! Bọn họ đều ở trong chờ đó!"

"A! Cái đó... Em đi vào trước đi!"

Lăng Vũ do dự nói. Bởi vì còn có một người chưa có xuất hiện, Lăng Vũ muốn chờ một chút. Có lẽ trong chốc lát người kia liền sẽ xuất hiện.

Biết Lăng Vũ nghĩ gì, Bách Tiêu không có kiên trì, mang hành lý đi vào. Đi vào trong, Bách Tiêu liền cùng ba người kia chào hỏi.

A Giác sao không có xuất hiện chứ?

Đứng ở cửa, Lăng Vũ có chút mất mát.

Đợi một hồi, Lãnh Giác vẫn không có xuất hiện, Lăng Vũ liền thất vọng rũ xuống mi mắt, đóng cửa đi vào.

Nhìn biểu tình Lăng Vũ, Minh Hiên đau lòng mở miệng trấn an.

"Giác khẳng định là có việc, cho nên mới chưa về tới mà thôi! Tiểu Vũ không cần lo lắng biết không?"

Nghe được Minh Hiên trấn an, Lăng Vũ ngẩng đầu, sau đó nỗ lực tươi cười nói:

"Vâng! Rất có khả năng! A Giác sẽ xuất hiện!"

A giác sẽ xuất hiện, Lăng Vũ dưới đáy lòng chờ mong. Nhưng mà, vài ngày trôi qua, Lãnh Giác vẫn không có xuất hiện, cái này làm cho Lăng Vũ có chút khó chịu.

Chẳng lẽ, A Giác đã tìm được hạnh phúc rồi sao? Đối với mình bất quá là nhất thời mê luyến sao?

Lăng Vũ trong lòng suy đoán.

Lăng Vũ như vậy làm mấy người bên cạnh đều phi thường lo lắng, trong lòng cũng mắng Lãnh Giác sao còn chưa xuất hiện.

Nhìn người bên cạnh vì mình lo lắng, Lăng Vũ lập tức lộ ra một nụ cười trấn an.

"Tôi không có việc gì, các người không cần lo lắng! Tôi… về phòng nghỉ ngơi! Các người bữa trưa muốn ăn cái gì liền tự mình làm đi! Tôi không có ăn, không cần kêu tôi!"

Nói xong Lăng Vũ liền đứng dậy về phòng.

Nhìn Lăng Vũ miễn cưỡng cười, bốn người đều biết Lăng Vũ cũng không phải giống lời nói, không có việc gì. Nhưng bọ họ không biết làm như thế nào đi an ủi, dù sao bọn họ cũng không biết Lãnh Giác đi đâu? Vì sao còn chưa xuất hiện?

"Đinh đong!"

Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, làm mọi người đồng loạt hướng về phía cửa, mà Lăng Vũ nhất thời khẩn trương.

Là Lãnh Giác sao? Là Lãnh Giác đã trở về sao?

Bốn người suy nghĩ giống nhau.

Khi chuông cửa vẫn luôn liên tục kêu vang, Lăng Vũ nhanh hướng đi đến cửa, sau đó vội vàng đem cửa mở ra.

Bên ngoài đứng một người cao lớn mặc đồng phục nhân viên chuyển phát nhanh, đầu mũ lưỡi trai kéo xuống che khuất mặt. Cái này làm cho Lăng Vũ lập tức lộ ra biểu tình thất vọng.

Nhân viên chuyển phát nhanh kéo mũ che mặt, Lăng Vũ không thấy rõ diện mạo. Mà mấy người trong nhà cũng tò mò nhìn nhân viên chuyển phát nhanh kia. Chỉ có Minh Hiên cười cười.

Lăng Vũ nhàn nhạt hỏi.

"Xin hỏi có chuyện gì sao?"

Nghe được Lăng Vũ hỏi, nhân viên chuyển phát nhanh đưa một đồ vật, dùng giọng trầm thấp nói.

"Đây là chuyển phát nhanh của quý khách!"

Lăng Vũ nghi hoặc nhìn phong bì trước mắt. Nhìn phần người nhận viết tên của mình, Lăng Vũ cầm bút ký tên xác nhận, sau đó ôm cái phong bì đi vào trong, đem cửa đóng lại.

Tò mò nhìn phong bì trong tay, Lăng Vũ nhanh chóng mở ra xem. Đồ vật bên trong khiến Lăng Vũ choáng váng.

Bên trong toàn bộ đều là ảnh chụp, hơn nữa là Lãnh Giác ở các quốc gia khác nhau, mặt trên đều ghi chú rõ tên quốc gia.

Nhìn ảnh chụp, Lăng Vũ lập tức kích động lại cửa mở, muốn chạy theo hỏi nhân viên chuyển phát nhanh là từ đâu giao tới. Bởi vì không có nhìn thấy tên cùng địa chỉ người gửi.

Khi cửa mở, thế nhưng nhân viên chuyển phát nhanh còn đứng tại chỗ, cũng không có rời đi. Cái này làm cho Lăng Vũ tức khắc kinh hỉ, sau đó cầm phong bì hỏi nhân viên chuyển phát nhanh.

"Xin hỏi, anh có biết cái này là từ đâu gửi tới không?"

Lăng Vũ hỏi, rồi sau đó lại phi thường chờ mong nhìn người trước mặt.

"Từ trong lòng tôi gửi đi ra ngoài!"

Người kia nhẹ nhàng trả lời, sau đó ở dưới ánh mắt nghi hoặc của Lăng Vũ giơ tay lấy mũ ra.

Khi diện mạo người trước mặt lộ ra, Lăng Vũ tức khắc sợ ngây người, phong bì trên tay nháy mắt rơi xuống đất.

"A… A… A Giác! A Giác… Đã trở lại!"

Lăng Vũ run rẩy đôi môi, nhìn Lãnh Giác nói.

"Đúng vậy, tôi đã trở về! Xin lỗi, đã về trễ. Khi Hiên lão đại tỉnh, tôi còn đang ở Ai Cập xa xôi, cho nên không kịp trở về! Xin lỗi, để Tiểu Vũ đợi lâu!"

Lãnh Giác ngữ khí nhu hòa mang theo xin lỗi nói với Lăng Vũ. Nhưng mà Lăng Vũ chỉ là lắc đầu. Lãnh Giác nói xong, Lăng Vũ liền ôm chầm lấy hắn.

"Tôi cho rằng……"

"Đó là việc không có khả năng phát sinh! Cho nên không cần loạn tưởng! Biết không?"

Lãnh Giác trấn an, Lăng Vũ hung hăng gật gật đầu.

"Biết tôi đưa những ảnh chụp đó có ý nghĩa gì không?"

Lăng Vũ lắc lắc đầu.

"Đó là những nơi mấy năm nay tôi đã đi qua! Tôi biết Tiểu Vũ muốn đi du lịch vòng quanh thế giới, cho nên liền lợi dụng thời gian này đi rất nhiều quốc gia. Mỗi khi đến một nước, tôi liền chụp ảnh nơi tốt nhất để chơi, nơi có cảnh sắc đẹp nhất để xem. HunhHn786 Chờ thời điểm mang Tiểu Vũ đi du lịch sẽ không bởi vì không biết gì mà đi loạn khắp nơi!"

Lãnh Giác nhàn nhạt giải thích, lại làm người trong lồng ngực hắn cảm động muốn khóc.

A Giác chính là như vậy, luôn là vì mình suy nghĩ. Ngay cả mấy năm nay, A Giác đều vẫn là vì mình mới đi đến các quốc gia thăm dò.

"Ngu ngốc, không thể chờ tôi cùng đi sao? Dù lạc đường, cũng không quan trọng a. Ai bảo A Giác ngu ngốc một mình chạy xa như vậy! Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc……"

Lăng Vũ vẫn luôn nói Lãnh Giác ngu ngốc, trong lòng lại bởi vì hành động của Lãnh Giác mà tràn đầy hạnh phúc.

"Đúng, tôi là ngu ngốc, được chưa! Nếu tôi là ngu ngốc, vậy Tiểu Vũ sẽ ghét bỏ người ngu ngốc này sao?"

Lãnh Giác trêu đùa Lăng Vũ đã khóc rối tinh rối.

"Sao lại ghét bỏ, thích còn không kịp!"

Lăng Vũ ngượng ngùng nói, sau đó đẩy Lãnh Giác một cái.

"Ai nha! Vào đi! Đứng ở bên ngoài cảm giác thật ngốc!"

Nói xong, Lăng Vũ liền đi vào trong, không cho Lãnh Giác nhìn thấy mặt mình đỏ bừng. Biết Lăng Vũ thẹn thùng, Lãnh Giác cũng không đi chọc Lăng Vũ, mà là theo Lăng Vũ đi vào trong.

"Hoan nghênh trở về!"

Minh Hiên là người đầu tiên đứng lên chào đón Lãnh Giác.

Nghe được Minh Hiên nói, Lãnh Giác hơi hơi cong lên khóe môi.

"Cảm ơn!"

Sáu người nhìn nhau cười, hết thảy đều không cần từ ngữ quá hoa mỹ trau chuốt đi biểu đạt, chỉ cần người có suy nghĩ đều sẽ thấu hiểu.

Ngày mùa hè nóng bức, sáu người trong phòng cũng không cảm giác được. Trên mặt mỗi người đều nhàn nhạt tươi cười, liền giống như có một dòng nước mát lướt qua đáy lòng mỗi người, làm sảng khoái vô cùng……

Vì có thể ở cùng Lăng Vũ, năm người đàn ông tụ họp thương lượng mua nhà.

Căn hộ Lăng Vũ thuê căn bản không ở đủ, bất đắc dĩ bọn họ chỉ có thể thay phiên ở vài ngày. Nhưng như vậy sao được, một ngày không thấy bảo bối, bọn họ cũng không tâm tình làm việc, cả người đều hốt hoảng.

Giằng co nửa tháng, thật sự chịu không nổi, vì thế mấy người liền tụ lại thương thảo chuyện mua nhà. Cuối cùng, bọn họ nhìn trúng một biệt thự. Biệt thự cực kỳ rộng, ở nơi cảnh sắc cũng đẹp, giao thông thuận tiện, nhưng lại chỉ có năm phòng ngủ. Cái này làm cho Lăng Vũ lập tức lắc đầu không đồng ý.

Vậy sao được, đến cuối cùng vẫn có người phải ngủ phòng khách sao?!

Dù chỗ này tốt, mua cũng không thể cho sáu người ở, cho nên Lăng Vũ kiên quyết không mua căn biệt thự này.

Nhìn ra Lăng Vũ lo lắng, Minh Hiên duỗi tay đem Lăng Vũ ôm ở trong lòng, ôn nhu nói:

"Không cần lo lắng, phòng đủ, sẽ không có ai ngủ phòng khách!"

Minh Hiên nhẹ giọng trấn an, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười xấu xa. Lăng Vũ sống lưng lạnh căm căm.

"Như thế nào sẽ đủ, chúng ta là sáu người nga!"

Lăng Vũ vừa nói, còn lộ ra biểu tình "anh ngu ngốc".

Mà khi Lăng Vũ nói xong, bốn người đứng ở bên cạnh đều lộ ra biểu tình giống Minh Hiên, làm Lăng Vũ có một loại dự cảm không tốt. Trong đầu lướt qua ý niệm nào đó, làm Lăng Vũ tức khắc run rẩy không thôi.

Mấy tên này chẳng lẽ là nghĩ chuyện đó? Không được, sao có thể? Xem ra, mấy tên này rõ ràng sớm có dự mưu! Không cần, không muốn mỗi ngày ngủ cùng sói đói, bằng không khẳng định sẽ bị ép khô cho đến tinh tẫn thân vong a!

Chỉ là nghĩ như vậy, Lăng Vũ cảm thấy cuộc sống về sau là một mảnh u ám.

Hu hu hu không cần như vậy, phải rời khỏi đây, phải đi tìm Đường Đường, thuận tiện ở nơi đó tránh một thời gian!

Từ khi cùng Minh Hiên giải trừ hiểu lầm, Lăng Vũ thường xuyên gặp Hàn Mẫn cùng Đường Đường.

Khi biết chuyện tình Hàn Mẫn cùng Đường Đường, trong lòng Lăng Vũ cũng phi thường bội phục. Mà Đường Đường và Lăng Vũ tình cảnh cũng giống nhau. Bên cạnh Đường Đường trừ Hàn Mẫn, còn có mấy "ông chồng" khác. Cái này khiến cho Lăng Vũ cùng Đường Đường càng thêm tri kỷ, tiện đà mỗi ngày đều sẽ gặp mặt trò chuyện.

Hai người bọn họ còn thường xuyên cùng nhau đi mua sắm đi dạo phố, gặp mặt liền nói chuyện không hết đề tài. Khiến cho mấy ông chồng hàm răng nghiến kẽo kẹt, trên mặt đều tái xanh. Rồi lại không thể đem tức giận hướng người yêu phát tiết, vì thế hai nhóm ông chồng chỉ có thể trừng mắt nhìn đối phương.

Mấy ông chồng của Đường Đường ánh mắt không lương thiện nhìn về phía mấ ông chồng của Lăng Vũ, ánh mắt kia tựa hồ muốn nói:

"Mấy người giữ kỹ vợ mình đi, đừng luôn bám lấy Đường Đường nhà chúng tôi!"

Đương nhiên mấy người bên này cũng không cam lòng yếu thế, đồng thời trừng trở về.

"Là các người không quản nổi vợ nhà mình, thế cho nên luôn làm phiền bảo bối nhà chúng tôi!"

Thoáng chốc, hai đội hình giằng co hùng hổ nổi gió lốc.

Có lẽ là cảm nhận được những ông chồng không vui, Lăng Vũ cùng Đường Đường còn không tự giác, đạm nhiên quay đầu lại nhìn những người đó, sau đó nhún vai ra hiệu.

Đi thôi!

Khỏi phải hỏi, nhìn một màn này, mấy người đàn ông đang giằng co tức khắc đem lực chú ý chuyển dời đến hai người đi ra cửa, trên mặt biểu tình tất cả đều là đen nhánh một mảnh.

Chính là bởi vì như vậy, cho nên đám đàn ông kia hạn chế Lăng Vũ cùng Đường Đường gặp mặt, không đến dạng bất đắc dĩ sẽ không cho bọn họ gặp mặt.

Chạy đến cửa, Lăng Vũ tựa hồ cũng nghĩ đến vấn đề này. Vốn dĩ sắp ra ngoài, Lăng Vũ lại ép buộc mình dừng bước chân, uể oải xoay người nhìn về mấy người phía sau, nói:

"Có thể không cần mua nhà quá xa hoa, yêu cầu của tôi rất đơn giản, cũng chỉ là thêm một cái phòng, được không?"

Cơ hồ là cầu xin không có được đáp lại.

Lúc này, Âu Dương Hạo đột nhiên vọt vào lòng Lăng Vũ, sau đó ôm eo Lăng Vũ nói:

"Vũ ca ca, như vậy không tốt sao? Từ nay về sau, Tiểu Hạo mỗi ngày đều có thể hầu hạ Vũ ca ca. Tiểu Hạo khẳng định sẽ đem Vũ ca ca hầu hạ thực thoải mái!"

Âu Dương Hạo vui vẻ nói. Trong đó từ "hầu hạ" nội dung cụ thể là cái gì mỗi người ở đây đều rõ ràng.

Nghe được Âu Dương Hạo nói, Lăng Vũ mặt thoáng chốc trở nên rất khó coi. Khóe miệng mấp máy, lại nói không ra một câu, mà đáy lòng vẫn rên rỉ:

Không cần a! Không cần mỗi ngày cùng này mấy sói đói này ngủ chung!

Nhưng mà Lăng Vũ kêu rên cũng không ai để ý tới. Bởi vì bọn họ vốn dĩ chính là tính toán như vậy, bằng không cũng không cần yêu cầu người thiết kế lại biệt thự. Đem biệt thự vốn mười mấy phòng sửa lại chỉ còn 5 phòng ngủ siêu rộng, có cả phòng giải trí cùng phòng tập thể thao.

Đáng thương cho Lăng Vũ sắp phải bước vào cuộc sống đầy vất vả cũng tràn ngập hạnh phúc.

Vào một buổi sáng, Âu Dương Hạo nằm ở so pha phòng khách chơi máy tính, liền thấy Bách Tiêu mang một đôi mắt quầng thâm từ trên lầu đi xuống.

Xem ra tối hôm qua hắn cũng bị tra tấn đủ thảm a!

Nghĩ như vậy, Âu Dương Hạo trong lòng cân bằng hơn rất nhiều.

Đêm qua không phải đến phiên Lam Phi ngủ cùng Vũ ca ca sao. Hắn đúng là cố ý khuếch đại âm thanh. Cả đêm đều ồn muốn chết, trong phòng có động tĩnh gì mọi người đều biết. Là muốn khoe khoang đi! Hừ! Chờ đến phiên mình, mình cũng muốn làm cho âm thanh lớn hơn hắn mới được, tức chết mà! Nhưng tựa hồ, Vũ ca ca sẽ rất mệt đi!

Âu Dương Hạo rối rắm nghĩ, cũng khó xử.

"Chào buổi sáng ……"

Bách Tiêu ngáp dài chào hỏi Âu Dương Hạo.

"Chào! Cũng bị tra tấn đủ thảm ha!"

Nghe được Bách Tiêu nói chào buổi sáng, Âu Dương Hạo thu hồi suy nghĩ, sau đó mỉm cười hài hước nói.

Không để ý đến lời Âu Dương Hạo nói, Bách Tiêu lười nhác thả mình thật mạnh lên một đầu của ghế sô pha.

"Lam Phi đáng chết!"

Nằm ở trên sô pha, Bách Tiêu nghiến răng nghiến lợi nói, đôi mắt mỏi mệt nhắm lại.

"Đúng rồi, to con, anh hôm nay tựa hồ phải về nhà một chuyến. Vũ ca ca có phải không cần đi theo hay không?"

Âu Dương Hạo vừa nhìn màn hình máy tính, vừa nói chuyện với Bách Tiêu.

"Tôi chính là muốn mang theo Vũ trở về, bằng không tôi trở về làm gì?"

Bách Tiêu lười biếng trả lời, trong giọng nói có chứa một tia lo lắng.

"Làm gì muốn mang Vũ ca ca cùng trở về? Anh đã thu phục ba mẹ mình rồi chưa, sao để Vũ ca ca đi chịu ba mẹ anh trút giận?"

Nghe được Bách Tiêu nói muốn đưa Lăng Vũ cùng nhau trở về nhà, Âu Dương Hạo lập tức dời tầm mắt khỏi màn hình máy tính, ngữ khí thực không vui nói với Bách Tiêu.

Hắn chịu không nổi chính là mỗi lần Vũ ca ca tiếp điện thoại bị ba mẹ to con chửi bới khinh miệt. Lời nói luôn hung hăng lạnh nhạt. Tuy rằng không có gặp mặt, nhưng nghe ngữ khí vẫn làm cho bọn họ cảm thụ được sự tức giận.

Cho nên, trong khoảng thời gian này, bọn họ đối với to con đều không khách khí. Ai kêu người này đến bây giờ còn chưa có giải quyết xong phiền toái, làm cho bảo bối vẫn luôn bị người mắng chửi, khiến bọn họ vừa lo lắng vừa đau lòng.

"Việc này không cần cậu nhọc lòng, dù sao tôi sẽ đem sự tình giải quyết!"

Bách Tiêu thực không kiên nhẫn đáp lại Âu Dương Hạo, mà trong lòng cũng là lo lắng không thôi.

Bách Tiêu không chút khách khí, làm Âu Dương Hạo không vui. Lại nhìn thấy Bách Tiêu nhắm chặt hai mắt, lo lắng nhíu mày, Âu Dương Hạo muốn mắng lại nhịn đi xuống. Hắn hừ một tiếng liền quay đầu nhìn về phía màn hình máy tính.

Kỳ thật Bách Tiêu gần đây sống cũng không tốt. Mỗi ngày đều phải tiếp điện thoại của người trong nhà, nội dung đơn giản chính là sẽ không đồng ý quan hệ của hắn cùng Lăng Vũ. Nếu chỉ là nhằm vào hắn cũng không sao cả, hắn có thể mở một con mắt nhắm một con mắt. Nhưng bọn họ lại không chê phiền lụy, liên tục gọi điện thoại chửi bới xỉ nhục Lăng Vũ. Mỗi khi tiếp xong điện thoại, Lăng Vũ sẽ ủ rũ ngồi ở ban công, thực bi thương nhìn chỗ nào đó, gần như mất hồn, làm hắn đau lòng muốn chết.

Hắn chịu không nổi người yêu lộ ra biểu tình như vậy, nhưng hắn cái gì cũng không thể làm.

Hôm nay hắn sẽ mang theo Lăng Vũ về nhà, cũng muốn để cha mẹ thấy sự kiên định của chính mình trong mối quan hệ cùng Vũ.

Hắn đương nhiên biết, Vũ cùng mình trở về nhà khẳng định cha mẹ sẽ không gặp. Nhưng trước sau gì cũng phải đối mặt việc này, lại tránh né đối với ai cũng không tốt.

Hơn nữa hiện tại, hắn đã không phải đứa nhỏ non nớt lúc trước, cái gì cũng không có. Bằng vào năng lực bản thân, cùng hỗ trợ của "anh em" hắn sắp lập một công ty, thực lực không thể khinh thường. Hắn tự tin có khả năng bảo hộ người yêu, hoàn toàn có thể không màng ngăn cản của cha mẹ.

Nhưng mà Lăng Vũ trong lòng có gánh nặng. Mỗi lần hai người ở bên nhau, Lăng Vũ đều sẽ lộ ra áy náy, làm lòng hắn co rút đau đớn không thôi. Cho nên lần này trở về nhà, hắn hy vọng có thể thuyết phục cha mẹ thừa nhận quan hệ của hắn và Vũ.

Nếu cha mẹ tán thành, Vũ mới không có gánh nặng tâm lý, cũng liền có thể mở rộng lòng thoải mái với tình yêu này.

Chỉ là kết quả sẽ là thế nào, Bách Tiêu cũng không đoán trước được. Đây mới là lo lắng nhất trong lòng Bách Tiêu.

Hy vọng kết quả không quá xấu...

- ----Hết-------
Bình Luận (0)
Comment