Nắng sớm xuyên thấu qua cửa kính hướng về phía người ngủ say nằm trên giường. Dưới ánh nắng chiếu xuống, gương mặt người kia bởi vì ngủ say mà có chút hồng nhuận. Cánh môi đẹp như quả mọng nước làm người nhìn có xúc động muốn cắn một cái. Hàng mi dài rậm bởi vì ánh nắng chiếu xuống tạo ra bóng mờ cong cong vùng mi mắt dưới. Những sợi tóc hỗn độn rải rác ở trên gối đầu. Đôi tay nắm chặt cái chăn mỏng màu xanh nhạt ở trên người.
Có lẽ bị ánh mặt trời kích thích, làm người nằm trên giường "hừ" một tiếng, rồi sau đó lật người qua, lưng quay về phía ánh nắng.
Qua một hồi, đôi hàng mi dài của người nằm trên giường bắt đầu khẽ run run, là dấu hiệu sắp tỉnh lại.
Lăng Vũ mở hai mắt, mê mang nhìn nhìn. Bộ dạng còn buồn ngủ kia đúng là khiến người ta muốn yêu thương một phen.
Đập vào mắt chính là căn phòng xa lạ, Lăng Vũ tức khắc cảnh giới ngồi bật dậy. Thời điểm ý thức được mình đang ở khách sạn, Lăng Vũ mới chậm rãi thả lỏng, sau đó lại ngả người nằm xuống giường.
Nhìn hoa văn trang trí đen trắng giao nhau trên trần nhà, Lăng Vũ nhớ đến tối hôm qua là một đêm mình ngủ an ổn nhất trong mười năm qua. Nhiều năm sống cuộc đời của một sát thủ, Lăng Vũ luôn phải ở trong trạng thái khẩn trương đề phòng. Mà hiện tại có thể không cần phòng bị toàn thân thả lỏng đi vào giấc ngủ dễ dàng, khóe môi Lăng Vũ chậm rãi cong lên.
Kỳ thật trước khi bị bắt làm sát thủ, ta chính là heo lười thích ngủ nướng. Mỗi ngày ta đều ngủ đến mặt trời lên cao mới bằng lòng rời giường. Ba mẹ khi đó luôn nhẫn nại gọi ta rời giường, mà ta thì luôn làm nũng không muốn dậy. Mỗi khi như vậy, ba mẹ liền sẽ cưng chiều vỗ vỗ lưng, sờ sờ đầu ta. Sau đó họ còn dùng món ăn ta yêu nhất để dụ dỗ. Mà mỗi lần ta đều không thể chống lại mỹ thực, tức khắc xoay người rời giường. Bởi vì mẹ làm bánh gạo thật sự ăn rất ngon!
Nghĩ đến những ký ức vui vẻ nho nhỏ đó, trên mặt Lăng Vũ chậm rãi nhu hòa hơn, con ngươi có chút ướt át lóe sáng.
Thật rất nhớ những yêu thương ba mẹ dành cho ta. Thật rất nhớ bánh gạo mẹ làm. Thật rất nhớ hết thảy những việc nhỏ nhặt trước kia!
Những ý niệm này làm Lăng Vũ có chút gấp không chờ nổi muốn nhanh chóng trở lại gia đình ấm áp kia. Ký ức về tình yêu thương và những cưng chiều của ba mẹ chính là động lực sống những năm qua của Lăng Vũ. Có động lực mới khiến cho bản thân Lăng Vũ chịu đựng nổi những huấn luyện gian nan như rơi vào địa ngục, ép buộc mình hoàn thành những nhiệm vụ đặc cấp.
Bởi vì nghĩ sẽ được trở về gia đình ấm áp, gặp lại ba mẹ thân yêu của mình, sống bên cạnh họ, sau đó bù đắp mấy năm bất hiếu.
Nghĩ vậy Lăng Vũ nhanh chóng từ trên giường bò dậy, sau đó đi vào phòng tắm, tính toán tắm rửa một cái. Từ tổ chức đi ra, Lăng Vũ không có mang bất cứ hành lý gì, trừ bộ quần áo trên người thì không còn bộ đồ nào khác. Nhưng trên người có cảm giác dơ bẩn làm Lăng Vũ cảm thấy thực không thoải mái, thế nên cởi sạch quần áo đem đặt ở trên giường, toàn thân trần trụi đi vào phòng tắm.
Lăng Vũ đứng dưới vòi sen, để những tia nước xối xuống người mình. Vẩy nước lên rửa mặt, nước chậm rãi chảy dọc theo đường nét tinh xảo của khuôn mặt xuống đến chiếc cổ mảnh khảnh, xương quai xanh gợi cảm, vùng ngực săn chắc trắng nõn. Những chỗ dòng nước lướt qua để lại một vệt nước dài làm người ta có xúc động muốn tiến lên hủy diệt.
Cũng không mất quá nhiều thời gian tắm rửa, Lăng Vũ nhanh chóng cọ rửa thân thể, sau đó lại mặc vào quần áo lúc nãy vừa cởi ra.
Vừa rồi trong quá trình tắm rửa, Lăng Vũ liền tính toán có nên tìm quản lý khách sạn hỏi thăm đường hay không. Cho nên khi đi xuống dưới lầu, Lăng Vũ liền bắt đầu tìm quản lý khách sạn dò hỏi đường tới nhà cũ trước kia của mình.<HunhHn786>
Nhìn thấy người thanh niên trẻ tuổi trước mắt, quản lý tức khắc ngẩn người. Trong lòng ông ta lại đang thắc mắc.
Người thanh niên đẹp trai này tối hôm qua vào đây lúc nào? Ta sao không biết vậy. Chẳng lẽ là từ trên trời rơi xuống?
Thấy vị quản lý nhìn mình sững sờ, Lăng Vũ mất tự nhiên tằng hắng hai tiếng cắt đứt ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của ông ta.
Ý thức được chính mình thất thố, gương mặt già đỏ lên, xấu hổ cười cười. Bỗng nhiên ý thức được vừa rồi người trẻ tuổi này hình như hướng mình hỏi thăm, bản thân mình chỉ lo đánh giá người ta, căn bản không có nghe được người trẻ tuổi kia nói cái gì, vị quản lý ngượng ngùng nói.
"A, ngượng ngùng quá, vừa rồi không nghe được quý khách nói cái gì? Có thể lặp lại lần nữa không?"
Quản lý xấu hổ nói, trong lòng cũng không ngừng phỉ nhổ năng lực nhận diện của mình quá kém. Xem ra thật đúng là già rồi, sự trấn định khi tuổi trẻ đã không còn.
Lăng Vũ cũng không có để ý thái độ vừa rồi của quản lý, vì thế lại đem vấn đề của mình nói một lần.
Nghe được người trẻ tuổi hỏi thăm đường đi, quản lý liền dứt bỏ xấu hổ vừa rồi, bắt đầu nhiệt tình trả lời vấn đề của người trẻ tuổi.
Khi Lăng Vũ có được đáp án mình muốn, vui vẻ hướng vị quản lý nói lời cảm tạ, sau đó trả phòng rời đi.
Vị quản lý bị nụ cười rạng rỡ của Lăng Vũ làm kinh sợ. Sau khi Lăng Vũ đã đi thật lâu, ông ta mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, trong miệng cứ lẩm nhẩm.
"Lần đầu tiên gặp được một đứa con trai còn xinh đẹp hơn cả con gái. Xem ra ta thật đúng là già rồi, có điểm không chịu nổi thị giác bị đả kích mạnh!"
Nói xong ông ta liền lắc lắc đầu, sau đó lại tiếp tục công việc của mình.