Đại Thúc Phải Gả

Chương 100

Biểu tình trên mặt Cổ Nhạc rõ ràng biến hóa.

Hắn nguyên bản muốn hôn lên Nhất Hạ động tác hoàn toàn dừng lại.

Nhất Hạ thấy Cổ Nhạc vẫn luôn quan sát mình, có điểm không hiểu ra sao, hỏi: “Làm sao vậy?”

Khóe miệng Cổ Nhạc giơ lên.

Hắn hỏi: “Ngươi có biết Lỗ Công là ai hay không?”

Nhất Hạ đôi mắt chớp chớp, không có trả lời.

Cổ Nhạc thấy y như vậy, cái trán đặt lên trán y, lại hỏi: “Vậy ngươi có biết KING là ai hay không?”

Nhất Hạ vẫn không có trả lời.

Nhất Hạ không biết hắn đây là có ý tứ gì, nghi hoặc, đề phòng nhìn hắn.

Khóe miệng Cổ Nhạc kéo ra, đứng dậy bước ra khỏi bể tắm, lấy khăn lông quấn quanh eo mình, đi ra ngoài.

Nhất Hạ khó hiểu.

Nhất Hạ nhìn theo hắn đi ra ngoài, thả lỏng xuống, mềm oặt dựa vào bên cạnh ao.

Nhất Hạ đột nhiên cảm thấy rất mệt.

Y bò lại gần chỗ cửa sổ sát đất, xoay người lại, hai tay ghé vào bên cạnh bể tắm.

Nơi này treo mành. Nằm bên cạnh tấm mành bể tắm, chỉ để lại độ cao cỡ một cánh tay.

Y nhìn ngoài cửa sổ, nhìn bên ngoài lặng im, cuối cùng, nhắm hai mắt lại.

Y muốn ở tranh thủ trước khi Cổ Nhạc trở về thoáng nghỉ ngơi một chút.

Y muốn dưỡng dưỡng thần, bởi vì trong khoảng thời gian này y thật sự rất mệt.

Nhất Hạ không dự đoán được mình ngủ mất.

Y sau đó có một giấc mơ thực hỗn loạn, mơ thấy rất nhiều đứ trẻ đang chơi, mơ thấy mình đang ngồi ở trường ghế trong công viên nhỏ.

“Ký chỗ này.” Bàn tay nhỏ tròn chỉ vào tờ giấy tác nghiệp.

Nhất Hạ mơ thấy mình ký xuống một chữ Hạ.

Nhất Hạ nhìn thấy tiểu hài tử đang cười, cười đến thực vui vẻ, còn “Ba” y một cái.

Lập tức, hoàn cảnh lại trở nên không giống nhau, trở nên tái nhợt, trước mắt đan xen biến hóa, tiếng thở dài, hết thảy đều trở nên thực bất đắc dĩ.

Nhất Hạ ôm tiểu Kỷ Hạo trong lòng ngực.

Mẹ Nhất Hạ rơi lệ.

Mẹ Nhất Hạ đón lấy tiểu Kỷ Hạo.

Nhất Hạ dự kiến có chuyện gì, không muốn đem tiểu Kỷ Hạo giao cho bà, nhưng là y lắc đầu như thế nào, y đều nói không nên lời.

Không thể.

Nhất Hạ gấp đến độ rơi nước mắt.

Không thể.

Y lớn tiếng kêu to, muốn ngăn cản, cảnh tượng biến hóa, Nhất Hạ đã ở ngoài cửa phòng bệnh.

Tiểu Kỷ Hạo vẫn luôn ở trong phòng bệnh khóc lớn.

Nhất Hạ muốn gõ cửa, một cái phong bao màu đỏ lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình.

Nhất Hạ liều mạng lắc đầu.

Y nghe không được người nọ nói với y cái gì, chỉ biết là vai mình bị người khác giữ lại.

Tiểu Kỷ Hạo bị người từ phòng bệnh ôm ra ngoài, càng chạy càng xa.

Tiểu Kỷ Hạo khóc đến rất thảm, rất đáng thương.

Nhất Hạ muốn đi đuổi theo, lại mơ hồ nghe được một thanh âm kêu quen thuộc lên: “Anh……”

Là Kỷ Hạo?!

“Anh……”

Kỷ Hạo?

“Anh……”

Kỷ Hạo!

Nhất Hạ đột nhiên vừa tỉnh vừa quay đầu lại, nhìn đến Cổ Nhạc vẻ mặt hài hước mà nhìn mình, sửng sốt.

“Như thế nào phản ứng lớn như vậy a?”

Cổ Nhạc đôi tay sờ lên y, tiến lại.

Cổ Nhạc miệng nhẹ nhàng mà nhấp nhấp môi Nhất Hạ, bởi vì đột nhiên tỉnh lại nên đau đầu, Nhất Hạ hơi hơi nhíu mày, sắc mặt có điểm khó coi.

“Cậu vừa rồi có gọi tôi hay không?”

Nhất Hạ tay để ở trên ngực Cổ Nhạc.

Cổ Nhạc xấu xa cười, hỏi y: “Kêu anh cái gì?”

Nhất Hạ rũ mắt.

Nhất Hạ nghe Cổ Nhạc nói như vậy, đoán rằng thanh âm mình nghe được đơn thuần chỉ là mộng.

“Anh bị bệnh luyến đệ đúng không……” Cổ Nhạc tay du tẩu bừa bãi ở trên người Nhất Hạ, ôn nhu dỗ dành, thấp thấp mà: “…… Ca?”

Nhất Hạ sửng sốt.

Nhất Hạ đột nhiên đem Cổ Nhạc đẩy ra.

Cổ Nhạc sắc mặt biến đổi.

Nhưng là thực mau, hắn lại tươi cười, một lần nữa dính lên người Nhất Hạ.

“Làm gì?” Cổ Nhạc trêu chọc: “Kêu một tiếng ‘ca’ liền xù lông sao?”

Nhất Hạ liếc hắn.

Cổ Nhạc cười, cúi đầu đôi môi in lên bả vai Nhất Hạ.

Chỉ là nhẹ nhàng hôn một cái, Nhất Hạ không có tránh đi, thấy hắn ngẩng đầu lên, mở miệng: “Tôi hôm nay rất mệt……”

Hơn nữa cũng bị thương.

Chỗ bị đánh ấn xuống rất đau, Nhất Hạ thật sự là không có tâm tình làm, đành phải cầu xin Cổ Nhạc giơ cao đánh khẽ, buông tha cho y.

“Tôi cũng rất mệt a. Nhưng là……” Cổ Nhạc ghé sát vào môi y, nhiệt nhiệt hơi thở, nhu nhu, nói: “…… Tôi hiện tại rất có tâm tình, làm sao bây giờ?”

Nhất Hạ hít sâu một hơi, không muốn cầu xin hắn.

Y mở ra hai chân, đối Cổ Nhạc: “Vậy nhanh lên.”

Nhất Hạ bộ dáng nhẫn nại ủy khuất đem Cổ Nhạc chọc cười.

Cổ Nhạc muốn hôn lên cổ y, Nhất Hạ nhắm mắt, người co rụt lại, cảm giác được y thân thể căng chặt, Cổ Nhạc cười nhạo, nói: “Ngủ.”

Ách?!

Nhất Hạ sửng sốt.

Cổ Nhạc đứng dậy đi về phía vòi hoa sen.

Hắn tắm vòi sen, tắm rửa thân mình, thấy Nhất Hạ còn ngâm mình ở đó, hỏi: “Còn không muốn ngủ sao?”

“Không phải……”

Nhất Hạ vội vàng từ trong nước đi ra.

Nhất Hạ đi đến dưới vòi hoa sen, tùy tiện đem mùi hương trên người rửa đi, thấy Cổ Nhạc giống sói nhìn mình, y có điểm hoảng hốt, hỏi: “Cậu không phải không muốn sao?”

“Ai nói?” Cổ Nhạc nói làm Nhất Hạ cả kinh.

Cổ Nhạc đem Nhất Hạ đẩy dựa vào tường.

Hắn tùy ý hôn sâu Nhất Hạ, bắt được tay Nhất Hạ, “Dạy dỗ” y như thế nào vì hai người “Phục vụ”.

Chỉ cần là dùng tay, bằng “Công lực”Cổ Nhạc, liền đủ để cho Nhất Hạ chật vật xấu hổ chết.

Xong việc, Nhất Hạ toàn thân đỏ hồng, dựa lên vai Cổ Nhạc ho suyễn, Cổ Nhạc nhìn, đột nhiên: “Tôi còn rất đói bụng.”

Nhất Hạ kinh hoàng, co rụt lại.

Cổ Nhạc nhìn, trong lòng rất vui a, dán lại đem y áp trở lại trên tường, cười xấu xa, thấp giọng: “Thật sự rất đói bụng nga……”

Đó là nói giỡn.

Cho nên rất nhanh Nhất Hạ từ trong phòng tắm ra ngoài.

Nhất Hạ sắc mặt không tốt.

Y trên người chỉ ăn mặc một kiện áo tắm dài siêu ngắn, đi đường, che che dấu dấu, đối Cổ Nhạc chơi đùa tràn đầy oán khí.

Trái lại Cổ Nhạc, vẻ mặt cười.

Hắn đi theo phía sau Nhất Hạ giống như sắc lang xem xét, tâm tình thật tốt.

Tâm tình tốt như vậy, tới khi ra đến phòng, liền tan thành mây khói.

Cổ Nhạc cùng Nhất Hạ nhìn đến Thi Viêm nửa lõa thể nằm cuộn tròn trên giường lớn, đầu tiên là ngẩn ra, cuối cùng, Cổ Nhạc đứng ở trước mặt Nhất Hạ, chắn đi tầm mắt Thi Viêm, nói: “Ta kháo! Ngươi làm gì vậy?”

“Ngươi không phải kêu ta rửa sạch sẽ nằm trên giường chờ ngươi sao?” Thi Viêm đem thuốc lá hút một cái, thở ra khói, liếc mắt nhìn Nhất Hạ một cái, đối Cổ Nhạc:

“Cho nên liền tới đây.”

Tiểu tử thúi!

Cổ Nhạc hết chỗ nói rồi.

Nhất Hạ thấy Cổ Nhạc trừng mắt nhìn Thi Viêm, mà Thi Viêm vẫn luôn ở kia hút thuốc trầm mặc, không khí ái muội, Nhất Hạ nhìn bên này, lại nhìn nhìn bên kia, đột nhiên: “Tôi có phải hay không…… Gây trở ngại các ngươi?”

“Ha?” Cổ Nhạc chớp mắt, phản ứng rất lớn, liếc về phía Nhất Hạ.

Thi Viêm cũng liếc về phía Nhất Hạ.

Nhưng là, hắn lại không có phản ứng gì lớn, mà là thực khẳng định đối Nhất Hạ nói: “Phải!”
Bình Luận (0)
Comment