Đường lên núi, đèn đường mờ nhạt, Nhất Hạ đứng bên cạnh xe dưới sườn dốc, nhìn xem chung quanh, hơi hơi cảm thấy có chút bất an.
Y là được King đặc biệt bảo tài xế xe tới đón. Không biết vì sao lại chọn một nơi như vậy, xe hoàn thành nhiệm vụ sau liền bỏ Nhất Hạ ở đó, quay đầu xe, chạy xuống núi.
Nhất Hạ giật mình. Một mình mình dư lại, y bắt đầu trở nên thấp thỏm. Y liếc mắt quét chung quanh một cái.
Sương mù, khiến cho đèn đường có chút mông lung. Bởi vì đã là đêm, hơn nữa không lâu trước đây mới tạnh mưa, nơi này hơi ẩm hơi nước.
Đang nhìn không được bất luận chỗ nào, không biết là thứ gì đang kêu, từng trận từng trận, người đứng ở chỗ này nghe, không khỏi có điểm không rét mà run.
Nhất Hạ nhìn qua con đường lên núi. Một sườn dốc khá lớn. Nhất Hạ do dự trong chốc lát, thấy chung quanh không hề có nhân khí, cảm thấy nơi đây không nên ở lâu, đành phải đi lên trên.
Từng bước một, chỉ nghe được tiếng bước chân chính mình. Nhất Hạ ở trong hoàn cảnh như vậy, hơi chút nghe được một ít tiếng vang bất đồng với mình, liền sẽ thực cảnh giác mà quay đầu lại.
Lúc này nơi đây, y sợ không phải sợ cái gì đó kỳ quái. Là người. Y tổng cảm thấy, một nơi giống như vậy, cơ hội gặp phải nguy hiểm sẽ rất lớn.
Trong lòng y không ngừng đánh trống. Y biết King liền ở phía trên, y không khỏi nhanh bước chân hơn.
Sườn dốc đi được một nửa, đầu đường lên núi trên đột nhiên tỏa sáng.
Ánh sáng chiếu khắp lại đây, Nhất Hạ giật mình ngẩng đầu, nhìn đến một người cầm một cái đèn pin, chiếu về phía mình, Nhất Hạ bị hắn chiếu vào mắt, đưa tay lên chắn, mày hơi hơi nhíu lại.
Y đương nhiên biết người kia là ai. Dáng người cao lớn, gương mặt tuấn mỹ, sửa soạn đơn giản hưu nhàn, Nhất Hạ càng bước càng gần, nhìn đến King, đột nhiên có loại ảo giác trên đường đi gặp ác ma.
“Tới đây.” King nhìn thấy y, cũng không có loại nhiệt tình như bình thường luôn thể hiện.
Nhất Hạ mơ hồ cảm thấy cậu không thích hợp, bởi vậy sau khi đi lên còn liếc mắt đánh giá cậu một cái, nhưng Nhất Hạ lại không nhìn ra chút gì trên mặt cậu.
“Cậu kêu tôi tới chỗ như thế này làm cái gì?”
Cái đỉnh núi này rốt cuộc là quá tĩnh. Đi xuống nhìn ra cảnh đêm xa xa tuy mỹ lệ, nhưng nói đến dân cư, thật đúng là một người cũng không có.
Nếu chỉ như vậy, Nhất Hạ khả năng sẽ không bất an như vậy.
Bởi vì, có “Kỷ Hạo” ở đây.
Nhưng là hiện tại……
Nhất Hạ lại lại nhìn chằm chằm King.
Y tổng cảm thấy hiện tại King nhìn qua thật sự so với bình thường có điểm không giống nhau.
Đến nỗi chỗ nào không giống nhau……
Phỏng đoán mục đích King kêu y tới chỗ này, y hy vọng cậu có nói thì nói ngắn gọn, đi về phía đình hóng gió.
Đình hóng gió, gió đêm phơ phất, buổi đêm sau cơn mưa có điểm lạnh, ngắm nhìn ngũ quang thập sắc đô thị nghê hồng dưới chân núi, Nhất Hạ thật sự không có tâm tình thưởng thức nổi, cảm thấy có điểm lãnh, còn không kịp nhấc tay, đã bị King từ sau lưng ôm chặt lấy.
“Anh……”
Nhất Hạ nháy mắt cứng đờ.
King thanh âm tràn đầy từ tính, từ phía sau ôm chặt y, đem y nạp vào trong lòng ngực, tham lam mà hút hơi thở ấm áp thuộc về y.
King cảm giác được rất rõ ràng y đang biến hóa.
Làn da mà hắn quá mức quen thuộc, hắn thậm chí có chút tham luyến, khóe miệng hơi hơi nhẹ dương, đôi môi dán lên hai lỗi tai Nhất Hạ, mị hoặc thấp thấp: “Thật sự rất muốn ôm ngươi chặt lấy ngươi mãi không rời……”
Nhất Hạ cả kinh. Nhất Hạ đột nhiên liền đẩy hắn ra.
Phản ứng quá mức kịch liệt, King vẻ mặt ngoài ý muốn nhìn y, Nhất Hạ thực xấu hổ, ngước mắt thấy hắn lại muốn tiến sát lại, lại lui một bước.
Sắc mặc ngoài ý muốn nhanh chóng biến mất, King thử kêu: “Anh?”
“Cậu còn muốn mê hoặc tôi tới khi nào?”
Nhất Hạ sắc mặt rất khó xem, có xấu hổ, lại thẹn phẫn, càng nhiều, là oán.
Biểu tình trên mặt King biến hóa.
Cơ hồ trong một cái chớp mắt hai tay cắm vào túi quần, hắn cùng với một mặt dĩ vãng hoàn toàn bất đồng.
“Vì cái gì muốn gạt tôi?” Nhất Hạ chất vấn: “Cậu ngay từ đầu đã có tâm gạt tôi!”
Nếu là ngày thường, King nhất định lại ra đòn sát thủ, mắt lưng tròng mà dỗ dành y. Nhưng hôm nay ngay lúc này, King cái gì cũng không làm, thậm chí không có trả lời.
Nhất Hạ muốn chạy. Nhưng lại bị King đưa tay kéo trở về, đẩy trở lại chỗ cũ.
Nhất Hạ hoảng sợ, chỉ thấy King trực tiếp chặn đường đi của mình, hỏi: “Có biết hay không ta kêu ngươi tới đây làm cái gì?”
King thấy Nhất Hạ nhìn hắn, khóe miệng giương lên: “Ta hôm nay lấy được một phần đồ vật.”
King tựa như biến ra ma thuật, lấy ra một cái túi giấy.
Nhất Hạ sửng sốt.
“Nhìn xem này, thế nhưng là đồ phổ DNA Cổ Nhạc nga.” King nói lời này rất đắc ý.
Đắc ý tựa như tiểu hài tử đoạt được trứng màu bản giới hạn.
Nhất Hạ không biết hắn như thế nào mà lấy được.
Y phản ứng đầu tiên chính là thân thủ đoạt lấy, nhưng King lại chỉ tay về phía cái xe đỗ đằng kia, Nhất Hạ nhìn đến đứng ở bên kia là hai bảo tiêu cao lớn, Nhất Hạ biết, mình cho dù có cướp được, muốn mang đi, chỉ sợ không có bổn sự này.
“Bội dì nói là Liền Tử giao cho bà ta.” King nói lời này, vẻ mặt nghiêm túc: “Bà nói bà muốn Lộc mama làm ơn giao cho bà nội, rất quan trọng, bởi vì Cổ Nhạc có thể là hài tử nhà Williams chúng ta.”
Hắn không cần tốn nhiều sức liền cầm được món đồ này. Chỉ bằng gương mặt vẫn còn đầy nét trẻ con, nói rằng mình vừa lúc muốn đi tìm bà nội.
“…… Cậu rốt cuộc muốn thế nào?”
Lực chú ý của Nhất Hạ hoàn toàn để vào món đồ kia. Trước mắt chính là biện pháp duy nhất có thể cứu Cổ Nhạc.
“Cậu rốt cuộc muốn thế nào?”
“Anh cũng cảm thấy…… Cổ Nhạc thật sự là hài tử nhà chúng ta sao?” King lúc nói lời này càng giống một tiểu hài tử.
Hắn vốn dĩ vẫn chỉ là tiểu hài tử. Khuôn mặt vẫn chưa thoát được nét trẻ con, hai mắt chớp chớp lưng tròng như đại khuyển thuần, có vẻ mặt không thể tưởng tượng. Nhưng khóe miệng nhẹ dương lên, như là đang châm chọc, lộ ra một chút tà ác giống như tiểu ác ma đang chơi xấu.
Nhất Hạ bị khiêu khích. Nhất Hạ chớp mắt, rống: “Ta hỏi ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
“Đương nhiên là……”
Nhất Hạ đột nhiên nhào lên.
King đang nói chuyện chưa kịp chuẩn bị, túi giấy bị đoạt đi.
King nao nao, thấy Nhất Hạ lùi về sau muốn chạy trốn, hắn lại hoàn toàn không có ý tứ muốn cướp trở về, Nhất Hạ bởi vậy, trong lòng “Lộp bộp” một chút.
Y vội vàng cởi dây thừng đem tập giấy bên trong rút ra. Tất cả chỉ là giấy trắng, Nhất Hạ mắt trợn trừng, vô cùng ngạc nhiên, ngẩng đầu: “Đồ phổ đâu?”
“Thiêu hủy.”
“…… Cái gì?!”
“Bằng không thì thế nào? Chờ ngươi tới đoạt sao?”
“…… Vì cái gì?”
Đây chính là hy vọng duy nhất cứu Cổ Nhạc.
“…… Vì cái gì ngươi muốn như vậy?” Nhất Hạ thực tuyệt vọng. Nhất Hạ bàng hoàng, y thực phẫn nộ. Này liên quan đến mạng người, là một mạng người!
Y liền đem tập giấy ném mạnh vào người Kinh, gào lên thật lớn: “Vì cái gì? Vì cái gì? Vì……”
“Bởi vì năm đó bức đi hai mẹ con bọn họ đi chính là mẹ ta!”
Cái gì?!
Nhất Hạ kinh ngạc.
“Ta cùng hắn sinh ra nhất định phải tranh! Trước kia như vậy, hiện tại cũng vậy!” King chớp mắt, rít gào, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi cảm thấy ta sẽ để thứ đó chạm được đến tay bà nội ta sao? Ngươi cho rằng ta sẽ tùy ý để bà nội biết được chân tướng sau đó điều tra sự việc trước kia, tùy ý để hắn trở lại căn nhà này, sau đó vận dụng hết thảy mọi thứ có được tới cùng ta tranh sao?”
“Hắn xảy ra chuyện, là trời cao ban cho ta cơ hội, không, hẳn là ban cho chúng ta (đám người Thi Viêm) cơ hội!” King nói thẳng: “Ngư ông thủ lợi, vì ngươi, chúng ta đều sẽ ngồi chờ……”
Vì cái gì muốn như vậy……
Nhất Hạ rất thống khổ. Y lo âu, y hỏng mất. Y ôm đầu, dày vò, ngồi xổm xuống đất.
“Anh……”
“Ngươi không cần kêu ta! Ta không phải anh ngươi!” Nhất Hạ cuồng loạn.
Y không biết hết thảy nên kết thúc như thế nào. Giết chóc tàn nhẫn, hôm nay chết một Cổ Nhạc, vậy tiếp theo là ai?
“Ta không phải anh ngươi…… Ta không phải anh ngươi! Ta không phải anh ngươi!” Nhất Hạ phát điên.
Y cảm xúc mất đi khống chế, nước mắt dàn giụa, rống lớn: “Em tải ta đã chết…… Ta và các ngươi một chút quan hệ đều không có! Vì cái gì các ngươi muốn bức ta! Vì cái gì muốn như vậy! Các ngươi vì cái gì từng bước từng bước…… Đều phải như vậy……”
Sự tình không nên như thế này.
Y rõ ràng chính là một người bình phàm như vậy. Một kẻ tình nguyện vượt qua quãng đời còn lại thật bình phàm.
Vì cái gì lại bị người kéo vào địa ngục, rơi vào lốc xoáy, không có lựa chọn, không được xoay người……
Nhất Hạ được King ôm lấy. Nhất Hạ ở trong lòng ngực King khóc rống.
Sống ở trên thế giới này, một người thân y đều không có. Y còn thành loại yêu tinh hại người, không có đường ra, không có hy vọng. Vì cái gì tàn nhẫn như vậy, vì cái gì phải chịu đối đãi như vậy!
Nhất Hạ đột nhiên như phát cuồng mà đẩy King ra.
King lắp bắp kinh hãi, thấy y chạy như điên xuống núi, tâm căng thẳng, vội vàng xông lên đi, đem y lấp kín.
Giữa cơn giãy dụa điên loạn, cực độ phẫn nộ Nhất Hạ giơ tay, một quyền quăng lên mặt King.
King lảo đảo về sau, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Kẻ động thủ, cùng kẻ bị đánh đều sửng sốt.
Trong mắt King, độ ấm dần dần mất đi.
Nhất Hạ thấy hắn như vậy, tâm hoảng sợ lui một bước.
Y chưa bào giờ nhìn thấy King từng có biểu tình như vậy.
Giống như loại oán hận đến độ hận không thể nghiền hắn ra tro, trước kia bất luận từng không thoải mái như thế nào, King đều chưa từng như vậy.
“Kỳ thật ngươi có từng thích ta hay không?” King tới gần Nhất Hạ.
Hắn vươn hai tay tỏ ý, chất vấn: “Một chút có hay không?”
Nhất Hạ bị hắn bức lui.
Nhất Hạ bàng hoàng, vô thố, thậm chí, có điểm mờ mịt.
“Không có.” Nhất Hạ thanh âm thấp không thể nghe thấy.
Nói ra như vậy, tâm y rất đau, vô cùng.
Y là bị người ta lừa một lần cảm tình a.
Vì cái gì…… Ánh mắt King lại oán độc như thế?
“Ngươi rất tốt với ta, là bởi vì ta là em trai ngươi?”
Nhất Hạ vô thố.
“Hữu cầu tất ứng, cũng là vì ngươi cảm thấy ngươi thua thiệt em trai đáng yêu của ngươi?”
Nhất Hạ lắc đầu. Nước mắt y vẫn luôn không ngừng rơi.
Y ngước mắt, đầy ngập nước mắt, thanh âm cơ hồ phát không ra, đối King: “…… Cổ Nhạc thắng……”
King ngẩn ra.
“…… Các ngươi không cần thiết lại tiếp tục đấu đá……” Nhất Hạ thanh âm nghẹn ngào, hai mắt đẫm lệ rũ mắt dao động, đối King: “…… Hết thảy đều Game over……”
Nhất Hạ ngước mắt: “……OK?”
Nhất Hạ nói xong, vòng qua hắn, đi mất.
Lần này King không có cản. Thậm chí không hề có phản ứng.
Nhất Hạ dọc theo con dốc đen ngòm một mình đi xuống, nước mắt xôn xao rơi không ngừng.
Cho dù không nhận được câu trả lời, nhưng y đã tinh tường biết, đáp án lần này……Của…. King.