Thi Viêm nhìn tấm ảnh chụp, mày nhăn chặt lại.
Y ngồi trên ghế giám đốc, ngón trỏ đặt giữa trán, nhìn chằm chằm ảnh chụp, nhìn thật lâu.
Người nhặt được cũng không xác định được Kỷ Hạo lúc ấy có phải tìm tấm ảnh chụp này hay không.
Nhưng tấm ảnh chụp này, xuất hiện ở nơi đó, tuyệt đối không thể là việc ngẫu nhiên.
Thi Viêm một thân vận trang phục đen, hơi thở trầm tĩnh, làm cho mọi người ngồi ở sô pha kế bên cảm thấy không khí sặc mùi áp lực.
Mọi người trong tay đều cầm văn kiện, im ắng, quan sát hắn, Lưu bí thư thấy hắn đột nhiên có phản ứng, lập tức nhẹ nhàng mỉm cười, định nói mọi người có thể tiếp tục họp, không ngờ, người nên tiến tới chủ trì đại cục Thi Viêm lại lấy áo khoác vắt ở lưng ghế g đi ra ngoài.
Hai bảo tiêu đứng hai bên cửa giúp Thi Viêm đẩy cửa ra.
Sau đó cùng rời đi.
Lưu bí thư thấy Thi Viêm quăng kế hoạch quan trọng như vậy bỏ đi, vội vã muốn đứng lên há miệng kêu hắn, không ngờ, bị người bên cạnh đưa tay giữ lại.
Lưu bí thư mày nhíu chặt, dừng động tác, quay đầu nhìn về phía bí thư Trường.
Bí thư Trường đạm cười, đối mọi người nói: “Tiếp tục.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng, gật đầu.
Lưu bí thư thấy như vậy, đành phải lại sô pha, đem folder mở ra.
Thi Viêm đi tới một tiệm cơm Tây hạng nhất.
Hắn đi tới đó, liền có người dẫn đường.
Hắn lập tức đi theo, đi qua khu phục vụ, đi lên trên lầu, xuyên qua một phục vụ cung kính mở cửa, ở ngay bên cạnh Cổ Nhạc đang ăn uống trêu đùa mỹ nhân ngồi xuống.
Cổ Nhạc nhìn thấy Thi Viêm có điểm ngoài ý muốn.
Hắn tươi cười hoãn xuống, sau đó, chậm rãi nhai đồ ăn trong miệng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, mang theo ý cười, nhìn Thi Viêm.
“Tìm ngươi có chút việc.”
Thi Viêm nhìn mỹ nhân kia, đối Cổ Nhạc mở miệng, mỹ nhân nguyên bản đang treo tươi cười ở trên khuôn mặt sáng lạn nháy mắt cứng đờ.
Mỹ nhân nhìn về phía Cổ Nhạc.
Cô là đang do dự mình có phải đi ra ngoài hay không, tay trái liền bị tay phải Cổ Nhạc nắm lấy.
“Chuyện gì?”
Cổ Nhạc vẻ mặt nhẹ nhàng.
Mỹ nhân thấy Cổ Nhạc tỏ thái độ, liền phóng khoáng, ngồi ở đó.
Nguyên bản cô muốn tự mình cứ ngồi ăn uống, mặc cho bọn hắn bàn công việc, nhưng là cảm giác được có ánh mắt nhìn, cô ngẩng đầu thì thấy Thi Viêm đang trầm mặc nhìn cô, cô trong lòng hơi hơi khẩn trương.
Cô biết, cô hẳn là phải đi.
Nhưng mà nếu đi, cũng không phải ý của Cổ Nhạc.
Cô mím môi, lấy khăn ăn ấn ấn môi, ghé sát vào Cổ Nhạc, nhỏ giọng: “Em muốn đi toilet một chút ……”
Cổ Nhạc buông tay cô ra.
Cô thực khẩn trương liếc Thi Viêm, cầm lấy khăn ăn, đứng lên nhỏ giọng: “Excuse me……”
Cô hướng phòng WC đi mất.
Cổ Nhạc nhìn theo, cuối cùng, thấy cửa đóng lại, ở kia cười cười.
“Ngươi khiến bạn gái ta sợ hãi.”
“Đau lòng sao?”
Thi Viêm vẫn cứ bình tĩnh ngồi đó.
Cổ Nhạc nghe xong, cười càng lớn.
Thi Viêm trên môi nhấp thuốc lá, không tỏ thái độ, cứ như vậy phun ra một ngụm khói, từ túi áo tây trang lấy ra một món đồ để trong bao nilon trong suốt, quăng trên bàn, chuyển qua trước mặt Cổ Nhạc.
Cổ Nhạc nguyên bản còn đang vui vẻ đùa cợt, rũ mắt nhìn xuống, nhìn đến tấm ảnh, tươi cười trên mặt liền biến mất.
Cổ Nhạc trong mắt hiện lên một tia cảm xúc.
Nhưng mà hắn cũng chưa tỏ thái độ gì, chỉ là không cười, lấy một miếng thịt nướng bỏ miệng.
Thi Viêm không nói chuyện, ngậm thuốc, quan sát biểu tình Cổ Nhạc.
Cổ Nhạc thấy hắn vẫn luôn nhìn mình, không tiếng động nhai, cùng hắn ánh mắt đối diện, vẫn không nói chuyện.
Thi Viêm đợi trong chốc lát, khóe miệng giương lên, mở miệng.
“Cái này……” Thi Viêm ngón tay thực nhẹ mà gõ gõ lên tiểu nam hài mặc tây trang màu trắng bị người gắt gao nắm tay trên tấm ảnh chụp: “…… Là ngươi, không sai đi?”
Cổ Nhạc lại đem một miếng thịt bỏ vào trong miệng.
Hắn chậm rãi nhai, rũ mắt nhìn chỗ Thi Viêm đang chỉ, ánh mắt nhàn nhạt, giống như thể Thi Viêm nói cái kia căn bản không phải là hắn.
“Cái này……” Thi Viêm lại nhẹ nhàng mà gõ gõ nam hài bị sờ đầu, vẻ mặt khó chịu, thực khẳng định: “…… Là tôn tử của A Lỗ công.”
(cháu đích tôn)“Cái này……” Thi Viêm điểm điểm hài tử đáng yêu vuốt đầu người khác cười khanh khách, ngẩng đầu nhìn Cổ Nhạc, hỏi: “Là ai?”