Đại Thúc Phải Gả

Chương 47

Nhất Hạ đột nhiên sờ được đồ liền cầm lấy đập đầu Cố Gia.

Cố Gia “Ai!” một tiếng, Nhất Hạ nhìn trong tay là điều khiển từ xa, không chết được, tâm liền thấy thoải mái, dùng sức nhắm đầu Cố Gia đập tới tấp.

“Ây! Này này này……”

Cố Gia bị y đập đến mức ôm đầu lùi ra sau.

Cậu muốn cướp đồ trong tay Nhất Hạ, lại bị Nhất Hạ đập càng mạnh hơn.

Cố Gia ăn đau, bị đập cho bạo phát, thân thủ đảo tay một cái, tay giật lấy dây điện, mạnh mẽ kéo một cái, trực tiếp quăng ra xa.

Đồ vật “bang” một tiếng rớt xuống, Cố Gia ngước mắt, đống kính vỡ, đủ khiến cho Nhất Hạ sợ tới mức run lên.

“Kia…… Là cậu chọc tôi trước!”

Cố Gia bá khí lộ ra ngoài, xoa đầu, trừng mắt nhìn Nhất Hạ, giống như muốn ăn thịt người.

Nhất Hạ tốt xấu là nam nhân.

Một nam nhân lớn tuổi, sao có thể rụt rè.

Y cố gắng bừng lên khí thế, sau đó, thấy cậu không có động tác, đột nhiên tránh một cái, bò dậy liền chạy, còn không kịp chạy đi, lại bị Cố Gia đánh tới một cái, hai người liền ngã ở trên sô pha.

Nhất Hạ bị Cố Gia dùng thể trọng đàn áp, đau khổ.

Y đánh không tới, khởi chân muốn đá Cố Gia, lại bị Cố Gia bắt được, nhấc lên.

“Thả ra!”

Nhất Hạ vùng vẫy tránh ra.

Dáng người cao lớn dễ dàng chế ngự y, Cố Gia tựa như căn bản không sử dụng chút sức lực nào, nhẹ nhàng đứng dậy, nâng chân Nhất Hạ lên, kéo qua hai bên đùi mình, Nhất Hạ nửa thân dưới vắt bên người cậu, Nhất Hạ vung tay phải định cho cậu một quyền, lại bởi vì Cố Gia đột nhiên lui ra sau một cái, tay vung ra lố đà, liền phản công với lên phía trước, nắm lên người Cố Gia bò dậy.

Nhất Hạ hoảng loạn gồng vai định bò dậy, eo lại bị cậu giữ chặt.

Nhất Hạ muốn chửi ầm lên, Cố Gia đột nhiên lôi ra một món đồ khiến Nhất Hạ sửng sốt.

Sổ tiết kiệm?!

Nhất Hạ theo bản năng sờ soạng túi quần mình.

Rớt ra khi nào vậy.

Cố Gia một tay giữ lấy Nhất Hạ, một tay mở ra, vừa thấy số tiền, chớp mắt, nói: “Ít như vậy?”

Nhất Hạ phẫn nộ.

Nhất Hạ muốn cướp trở về, Cố Gia lại khởi tay tránh đi, Nhất Hạ một quyền đập lên ngực Cố Gia, Cố Gia ăn đau, khó chịu xoa ngực, lực đạo trên eo Nhất Hạ buông lỏng, lập tức đoạt lấy sổ tiết kiệm, bò đứng dậy.

Cố Gia đau đến độ lăn từ trên sô pha xuống.

Nhất Hạ nguyên bản đã chạy tới cửa, quay đầu nhìn lại, Cố Gia chống tay đỡ lên sô pha, không đứng lên được, đột nhiên, Nhất Hạ hoảng hốt.

Làm sao vậy?

Có phải cái đấm vừa rồi quá nặng hay không?!

Gia hỏa này……

Có thể hay không tim có vấn đề……

Sau đó bị mình cho một quyền liền bị gì đó……

Nhất Hạ bất an.

Nhất Hạ kêu Cố Gia một tiếng.

Sô pha bên kia không có phản ứng, Nhất Hạ nghĩ nghĩ, đem sổ tiết kiệm bỏ lại vào túi quần, lại hướng sô pha phía trước đi đến.

Cố Gia lúc này nằm ở tấm thảm trước sô pha.

Mềm oặt ra, nằm bò trên đó, một chút phản ứng đều không có.

Nhất Hạ có điểm luống cuống.

Nhất Hạ lại kêu cậu, thấy cậu chưa cho phản ứng, có điểm thất thố, quỳ xuống mặt đất muốn đem Cố Gia quay lại đây, Cố Gia lại đột nhiên vùng dậy, xoay người một cái trông thật đẹp mắt, thành công đem y một lần nữa áp trên mặt đất.

“Cậu…… Đáng chết!”

Nhất Hạ vung tay định tặng Cố Gia một quyền, lại bị Cố Gia bắt được đè lên thảm.

Sườn cổ Nhất Hạ bị liếm lộng.

Lỗ tai Nhất Hạ bị khẽ cắn.

Nhất Hạ tránh không được, muốn kêu to lên, không ngờ, lại bị Cố Gia cường thế giữ lấy, đôi môi bị Cố Gia lấp kín.

Không cần!!!

“…… Ô!”

Cửa, truyền đến động tĩnh.

Có khách, bất quá không có ấn chuông cửa, mà là trực tiếp gõ cửa.

Trên thảm hai người nửa nằm nửa ngồi dựa vào sô pha.

Vẫn luôn truyền đến giãy giụa rên rỉ, sô pha lún xuống, lại không thấy Nhất Hạ có thể từ nơi đó đứng lên.

Tiếng đập cửa dần dần lớn.

Tiếng đập rất to, đến nỗi cửa rung lên ầm ầm.

Kỷ Hạo cảm thấy không thích hợp, dần dần bắt đầu bực bội, chân dài duỗi ra, đang muốn đá, không nghĩ, cửa lại ngay lúc này mở ra.

“Muốn làm gì?”

Cố Gia thấy chân cậu giơ lên, chớp mắt.

Kỷ Hạo mày cũng cũng nhăn lại, đánh giá Cố Gia, một thân chỉnh tề, cậu hỏi: “Anh tao đâu?”

Cố Gia cười nhạo.

Cố Gia nâng cằm, trào phúng: “Có cần mua cái túi để anh ngươi mang ngươi theo luôn không?”

Kỷ Hạo trừng hắn, đẩy hắn một cái, vào bên trong.

Cố Gia xoay người, tay đút túi đứng ở kia, Kỷ Hạo lục soát không thấy người, người bùng lửa giận, hỏi: “Người đâu?”

Cố Gia không trả lời.

Khóe miệng cậu hơi giơ lên, túm tỉm, hai mắt liếc về phía phòng tắm.

Kỷ Hạo lập tức liền gõ vang cửa kính phòng tắm.

Bên trong truyền tiếng đồ vật rớt xuống đất, Kỷ Hạo nghe, khẩn trương lớn tiếng: “Anh?”

“Anh đang dùng WC!”

Bên trong Nhất Hạ ồn ào.

Kỷ Hạo giật mình.

Cậu cảm thấy kỳ quái, lại gõ cửa, bên trong Nhất Hạ như là không kiên nhẫn, nói: “Gõ cái gì, đã nói anh mượn WC.”

Kỷ Hạo sắc mặt hoãn xuống.

Cậu còn đứng ở bên ngoài, bên trong Nhất Hạ nói: “Em đi về trước, ta dùng xong liền quay trở về.”

Kỷ Hạo không muốn đi.

Kỷ Hạo liếc mắt trừng Cố Gia một cái.

Cố Gia thật ra không ý kiến, giữ cửa hờ khép, đi đến trước sô pha, thu thập một đống bình rượu cùng rác rưởi.

Sô pha được Cố Gia đẩy lại.

Đồ bị Cố Gia ném vào bao nilon, Kỷ Hạo lại gõ cửa, nghe thanh âm Nhất Hạ là như muốn mắng người, Kỷ Hạo đành phải nói một tiếng qua cánh cửa, liếc mắt trừng Cố Gia một cái, đi về.

Nghe được cửa chính bị khép lại thật mạnh, Nhất Hạ cả người chảy xuống sàn nhà.

Y quần áo bất chỉnh, mặt ửng hồng.

Y ôm chính mình, trán tựa lên cửa kính, thân thể hơi hơi run rẩy.

Vừa rồi……

Vừa rồi nếu không phải Kỷ Hạo……

Nhất Hạ hai mắt nóng lên, ở kia thấp suyễn.

Kỳ thật y vừa rồi muốn không màng tất cả lao ra, cùng Kỷ Hạo trở về.

Bởi vì Cố Gia đứng ở bên ngoài.

Kỷ Hạo đi rồi, chỉ bằng chính y, y vô pháp cam đoan, có thể bình an không có việc gì bước ra khỏi căn nhà này.

Nhưng là, nếu y cứ như vậy đi ra ngoài, Kỷ Hạo nhất định sẽ giận dữ.

Nhất Hạ không muốn Kỷ Hạo đánh nhau với người khác.

Y không muốn Kỷ Hạo bởi vì y mà chịu bất luận thương tổn gì.

Một thân quần áo bị xé rách ngồi ngây ngốc dưới sàn phòng tắm, xoay người, dựa lưng vào cửa, cuộn tròn, y không biết y mình kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, đột nhiên tiếng gõ cửa khiến y run lên.
Bình Luận (0)
Comment