Làm Cố Gia ngoài ý muốn chính là, cuối cùng Kỷ Hạo cái gì cũng chưa làm.
Kỷ Hạo xoay người lơ hắn đi vào phòng, Cố Gia hơi hơi ngẩn ra, thấy Kỷ Hạo như vậy, liền mở cửa, rời đi.
Kỷ Hạo trở lại bệnh viện thì Nhất Hạ đã ngủ.
Cậu đem cửa đóng lại, nhẹ lòng buông đồ xuống, ẩn vào trong ổ chăn ôm Nhất Hạ, Nhất Hạ bị cậu ôm tỉnh, mơ mơ màng màng quay đầu lại liếc cậu một cái, tiếp tục ngủ.
“Anh…… Vì cái gì anh cái gì cũng không chịu nói cho em?”
Tiểu Kỷ Hạo thanh âm rất thấp, lộ ra ủy khuất, Nhất Hạ mơ hồ nghe được, đầu óc không hiểu được, hơi hơi nhíu nhíu mày, lại không có mở mắt ra.
“Anh…… Anh có phải cảm thấy em rất trẻ con hay không?”
Kỷ Hạo oán giận.
“Em rõ ràng liền không muốn thương tổn anh, chính là anh có cái gì cũng muốn gạt em……”
Nhất Hạ bị Kỷ Hạo đánh thức.
Nhất Hạ cau mày, xoay ngược lại, thanh âm có điểm sa sút, hỏi cậu: “…… Em để anh đi ra ngoài được không?”
“Vì cái gì?” Kỷ Hạo sờ sờ Nhất Hạ, nói: “Anh không phải còn thiếu cái gì chứ?”
Nhất Hạ không muốn cùng cậu nói chuyện. Nhất Hạ bực bội, chậm rãi lật lại người, đưa lưng về phía cậu.
Kỷ Hạo hôn lên ót Nhất Hạ.
Cậu cúi đầu cọ cọ trên đầu Nhất Hạ, nói: “Anh, không cần sinh khí được không?”
Nhất Hạ không muốn nói chuyện. Nhất Hạ sợ mình sẽ nhịn không được trực tiếp kêu cậu cút.
Nhất Hạ đôi môi khẽ nhấp, cuối cùng, lại lật người lại, hỏi lại: “Để anh ra ngoài được không?”
Kỷ Hạo hôn nhẹ nhàng lên khóe mắt Nhất Hạ.
Cậu thấy Nhất Hạ không có kháng cự, cười đến thực vui vẻ, cũng rất đẹp, rất có kiên nhẫn, thanh âm thấp thấp, đối Nhất Hạ nói: “Anh khỏe thì có thể về nhà, được chứ?”
Ở trong miệng cậu, Nhất Hạ trở thành người bệnh cực không nghe lời.
Nhất Hạ có điểm giận, ngước mắt nhìn cậu, Kỷ Hạo đem y ôm vào trong lòng ngực, từng chút từng chút hôn lên, Nhất Hạ mặt dần dần đỏ, ý tứ tránh né, thấy Kỷ Hạo khanh khách cười, Nhất Hạ liếc cậu một cái, đem mặt vùi vào gối đầu nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Thời gian lại qua một tuần.
Ngay trên phòng bệnh cách Nhất Hạ một tầng, một cái sứ ly trực tiếp bay lên tường, vỡ nát. Nước trong ly văng tung tóe.
Cổ Nhạc trên đầu quấn băng, trên tay quấn băng, trên chân quấn băng, kêu to: “Con trai ông đem tôi hại thành như vậy, ông cư nhiên kêu tôi đừng truy cứu, ông không phải người hả?”
A Lộ thấy Cổ Nhạc đột nhiên ôm đầu, bộ dáng thống khổ, trong lòng hoảng hốt, đi tới khuyên: “Ngươi không cần kích động, không cần kích động a.”
Cổ Nhạc đầu rất đau, muốn ói, thị lực khi rõ khi mơ hồ. Nhưng là hắn thật sự thực điên rồi.
Rõ ràng người đã hỗn độn, nhưng hắn vẫn dùng sức khều cái ấm màu vàng bên cửa sổ kế sô pha trung niên nam nhân đang ngồi, nghiến răng nghiến lợi.
Trung niên nam nhân thấy hắn như vậy, thực lo lắng mà đi tới nhìn hắn. Cổ Nhạc phất tay, gào một tiếng cút, trung niên nam nhân thở dài một hơi, nói: “Ngươi không cần kích động như vậy.”
Cổ Nhạc vừa nghe, lửa giận oanh tạc, nhưng lại vô cùng choáng váng, thiếu chút nữa ngất đi.
A Lộ thấy hắn như vậy, vội vàng nhấn chuông gọi bác sĩ.
Bác sĩ tiến vào kiểm tra đo lường cho hắn, đối hộ sĩ đứng phía sau giải thích một chút, nói: “…… Chuẩn bị máy đo tĩnh mạch.”
Hộ sĩ gật đầu.
Trung niên nam nhân thấy tình huống như vậy, lại ngồi trở lại trên sô pha.
Ông ngồi chờ ở đó thật lâu, thấy Cổ Nhạc cảm xúc khôi phục không ít, mới mở miệng, chậm rì rì hỏi: “Hắn đối với ngươi xuống tay ngoan độc như vậy, ngươi có phải chọc gì hắn hay không?”
Trong một cái chớp mắt, Cổ Nhạc cực mất tự nhiên.
Nhưng là hắn thực mau khôi phục bình thường, đối trung niên nam nhân lớn tiếng: “Ta như thế nào biết ta nơi nào chọc đến hắn?”
Tiếng rất lớn, lại còn không dám nhìn đối phương, người quen thuộc Cổ Nhạc như A Lộ cùng trung niên nam nhân, lập tức liền biết Cổ Nhạc đây là chột dạ.
“Vì cái gì?” Trung niên nam nhân nhàn nhạt hỏi.
A Lộ nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ lại, xoay mặt búng tay một cái: “Nga ~ có phải bởi vì nam nhân kia hay không ……”
Miệng A Lộ lập tức bị Cổ Nhạc ngồi dậy PIA một cái.
Cái này cũng không mạnh, Cổ Nhạc tay quấn đầy băng vải, cũng chỉ là đẩy A Lộ một chút.
A Lộ hai mắt chớp chớp, thấy Cổ Nhạc dùng sức trừng mắt nhìn mình, hắn lập tức thu tay lại, mếu máo, không nói.
Nhưng là trung niên nam nhân đã hiểu rõ.
Trung niên nam nhân mày nhướn lên, thần sắc thực lo lắng.
Cuối cùng, ông há miệng ngước mắt, nói: “Có thể hay không đổi phương thức truy cứu? Ngươi……”
“Không bàn nữa!” Cổ Nhạc vừa nghe hắn muốn giải quyết riêng, phát hỏa.
Đùi cháy đến gần hết, hắn cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể một lần nữa đứng lên, trung niên nam nhân bênh vực người mình như thế, hắn tức giận, bất quá, rống: “Lấy thứ tốt ném cho ta? Sợ lão bà ngươi biết ngươi chấp chứa ta? $%%#^&, kêu mụ già ra đây! Mụ già đó vì con mình dùng thủ đoạn bức điên mẹ ta, hiện tại lại bị con mụ già đó lại đây bức ta a, xem ta có thể mua cho mụ già đó cái quan tài hay không à, có sợ mù già đó hay không à!”
“A Nhạc!”
“Nếu không ta cùng ngươi chơi một màn lớn, kêu lão bà lại đâu, xem một chút nam tôn bảo bối duy nhất của mụ……”
“A Nhạc!”
Cổ Nhạc càng nói càng kích động, trung niên nam nhân cũng càng ngày càng kích động, mắng một tiếng.
Cổ Nhạc ngừng lại, người choáng váng, giận dỗi quay mặt qua chỗ khác, không để ý tới ông, trung niên nam nhân thở dài một hơi, cũng quay mặt đi, không nói lời nào.
Toàn bộ phòng bệnh lâm vào không khi yên lặng xấu hổ.
A Lộ liếc Cổ Nhạc, lại liếc trung niên nam nhân, hỏi Cổ Nhạc: “Ngươi muốn uống nước không?”
Cổ Nhạc mỗi ngày 150ML truyền dịch khiến cho thận hắn ẩn ẩn làm đau, Cổ Nhạc tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, không nói lời nào.
A Lộ muốn hòa hoãn không khí một chút, há miệng tính toán hỏi trung niên nam nhân.
Không nghĩ, hắn vừa chuyển mặt, nhìn đến ngoài cửa sổ phía sau trung niên nam nhân, sửng sốt.
Một cái thúng chậm rãi dọc theo cửa sổ đi xuống, A Lộ nhìn người đứng trong thúng, nao nao.
“Ngươi có hay không nhìn đến?” A Lộ hỏi Cổ Nhạc.
Cổ Nhạc chớp mắt: “Cái gì?”
Chẳng lẽ là ảo giác?
A Lộ nghĩ nghĩ, quơ quơ đầu, chớp chớp đôi mắt, kia bốn đầu dây thừng còn đó, miệng hắn khẽ nhếch, nghĩ nghĩ, kinh ngạc.
Dưới lầu, Nhất Hạ ở trên giường ngồi xem TV.
Y không biết Cổ Nhạc chuyển viện kỳ thật ở ngày trên lầu mình. Y căn bản là không biết mình đang ở chỗ nào, mỗi ngày chỉ có thể tự mình an ủi, cố gắng an nhàn.
Kỷ Hạo hôm nay đi thi. Không biết khi nào sẽ trở về.
Nhất Hạ xem TV có điểm nhàm chán, bật nhỏ tiếng muốn ngủ một lát, không nghĩ, lại nghe thấy tiếng.
Là cái gì?
Tiếng gõ kính.
Nhất Hạ ngước mắt, kéo bức màn lên, Nhất Hạ cảm thấy kỳ quái, muốn nằm xuống, lại nghe được tiếng gõ càng to.
Nhất Hạ càng kỳ quái.
Chỗ này là tầng mấy chứ, chẳng lẽ là chim?
Chim gì mà khỏe vậy? =)))
Thanh âm kia nghe tới lại như là tiếng nắm tay gõ cửa.
Nhất Hạ trong lòng thấp thỏm, đứng dậy đi tới trước cửa sổ, đem màn kéo ra, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy người đang đứng trước mặt, giật mình.
Nhất Hạ vội vàng mở cửa sổ.
Cố Gia đứng ở bên ngoài, cột dây an toàn, đứng trong thúng, tươi cười sáng lạn, nhìn y.
“Cậu……” Nhất Hạ hảo kinh ngạc.
Một bó hoa hồng đỏ thật lớn ở trước mặt Nhất Hạ, Cố Gia tự tin tràn đầy, cười ha hả nhìn y, nói: “Thân ái ~ muốn hay không cùng ta bỏ trốn?”