Đại Thúc Phải Gả

Chương 72

“Ta tuyệt không đáp ứng……”

Tại sảnh lớn, nơi ở của em gái lão thái thái, trên khuôn mặt tuấn lãng trẻ con của Kỷ Hạo đầy phẫn nộ, nói: (ngoại ngữ) “…… Yêu cầu của hắn, mấy người mơ tưởng!”

Lão thái thái không nói gì.

Bà ngồi uống trà, Lộc Thẩm đem bánh quy vừa nướng xong đưa tới đặt lên bàn trước mặt lão thái thái.

Kỷ Hạo thở phì phì trừng bà, thấy bà không phản ứng, xoay người định ra cửa. Hắn vội vã muốn tìm Nhất Hạ về.

Trước khi Cố Gia chưa kịp ra tay với Nhất Hạ, cần thiết tìm được Nhất Hạ.

Hắn mới vừa đi được vài bước, phía sau đột nhiên: “Hắn không phải Hạo……”

Một câu này, làm mọi người đang ở đây cứng đờ.

Lão thái thái liếc về phía người vừa nói, Kỷ Hạo xoay người lại, Lộc Thẩm hai mắt hồng hồng, trên mặt tràn đầy thương tiếc.

“Hắn không phải Hạo……”

“A Lộc!”

Lộc Thẩm bị lão thái thái cảnh cáo.

“Cho dù lớn lên giống…… Cũng không phải……”

“A Lộc!”

Lộc Thẩm có điểm sợ hãi liếc lão thái thái một cái, lại nhìn về phía Kỷ Hạo, còn định nói cái gì nữa, lão thái thái chớp mắt, đột nhiên đứng dậy vung tay “bang” một cái lên bàn.

Chén đĩa trên bàn loảng xoảng rơi vỡ xuống đất. Nước trà cùng lá trà, ướt rải đầy đất.

Lộc Thẩm ngã trên sô pha, nước mắt từ hốc lăn xuống, nuốt những lời vừa định nói.

Lão thái thái tức giận liếc về phía Kỷ Hạo, Kỷ Hạo coi như chưa nghe thấy, nhìn hai người, xoay người đi mất.

Người hầu cấp Kỷ Hạo mở cửa.

Đến khi Kỷ Hạo đi ra ngoài, người hầu đem cửa đóng lại, em gái lão thái thái là tức phụ Huệ Lan đi tới đem Lộc Thẩm đỡ lên.

“Ngươi có phải muốn hắn lại mất khống chế phát điên hay không?”

Lão thái thái nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn của hồi môn năm đó đi theo hầu hạ mình khi mình được gả đi, nữ nhân cơ hồ là bạn một đời: “Ngươi có phải cảm thấy năm đó nhà các ngươi hại nhà chúng ta gia chưa đủ hay không?”

Lộc Thẩm hơi hơi run rẩy, nước mắt chảy xuống, không nói lời nào.

Huệ Lan xoa cánh tay Lộc Thẩm, an ủi vài câu, ngước mắt nhìn lão thái thái, cuối cùng, đem Lộc Thẩm ra ngoài.

Hai người hầu lại thu thập đồ vật, A Thường thấy lão thái thái ngồi xuống, tiến lên, nói: “Tiểu thiếu gia lúc trước nói mình không biết người nọ ở đâu phỏng chừng là sự thật, chúng ta cho người đến phòng bệnh lục soát, kết quả phát hiện cái này.”

Tấm card Cố Gia kẹp trên bó hoa được đưa tới trước mặt lão thái thái.

Lão thái thái nhìn, chớp mắt, không nói lời nào. Lão thái thái đột nhiên cười cười.

Nửa châm chọc, bà chậm rãi lắc lắc đầu, ngước mắt đối A Thường hằng ngày vẫn luôn bên mình, nói: “Người này, chỉ sợ là mối họa.”

A Thường hơi hơi khom người, không trả lời.

Lão thái thái nghĩ nghĩ, vươn tay tới, A Thường vội vàng tiếp nhận quải trượng người hầu đưa tới đưa lại cho bà.

Lão thái thái chống quải trượng mượn lực đứng lên, A Thường bên cạnh bồi bà đi lên trên lầu.

Nhất Hạ bên này, đột nhiên hắt xì.

Y cảm giác lạnh sống lưng, chà xát cánh tay, ngẩng đầu: “Được chưa a?”

Cố Gia đang kiểm tra ống dẫn.

Nhất Hạ mới tắm được một nửa thì hết nước nóng.

Y chỉ tới kịp gội sạch đầu, tuy rằng thời tiết không lạnh, nhưng trên người đều ướt, khiến y rất khó chịu.

Di động Cố Gia vang.

Cậu tiện tay tiếp nghe, nghe xong chớp mắt: “Mơ tưởng!”

Cố Gia xoay người lại nhìn Nhất Hạ ở phía sau sửng sốt.

Cậu vội vàng sửa miệng, phủ nhận: “Ta là nói chỗ ta không có người các người muốn.”

Nhưng rõ ràng Cố Gia xoay chuyển không còn kịp nữa rồi, Cố Gia nghe điện thoại, sắc mặt càng ngày càng kém, trừng mắt nhìn Nhất Hạ, không nói lời nào.

Nhất Hạ bị cậu trừng đến không thể hiểu được.

Y thấy cậu cảm giác không biết cậu định nghe điện thoại đến khi nào, lạnh chịu không nổi, liền đứng dậy đem Cố Gia đẩy ra ngoài phòng tắm.

Cố Gia bị y đẩy ra ngoài cửa. Nhất Hạ đóng cửa, chiến đấu với nước lạnh tắm xong, thay quần áo đi ra ngoài, lại phát hiện Cố Gia không còn ở nhà.

Đi đâu? Nhất Hạ thăm dò đi loanh quanh tìm.

Trong phòng không có, trong phòng bếp không có, Nhất Hạ quay người lại, bị Cố Gia đứng ở sau lưng mình dọa cứng lại, Nhất Hạ chớp mặt, định giáo huấn cậu, nhưng Cố Gia lại tràn đầy tức giận, mở miệng trước.

“Anh có phải trộm gọi điện thoại  cho em trai hay không?”

Nhất Hạ sửng sốt. Nhất Hạ lắc đầu.

Tuy rằng y bỏ rơi Kỷ Hạo cùng Cố Gia chạy đi.

Cố Gia bán tín bán nghi.

Cậu quét mắt nhìn Nhất Hạ một lượt từ trên xuống, Nhất Hạ đang mặc quần áo của cậu, Cố Gia đối y: “Không cho phép gọi điện thoại, không cho phép bước ra khỏi căn nhà này, có biết không?”

Nhất Hạ mày nhăn lại. Nhất Hạ bất mãn.

Y vì cái gì muốn cùng Cố Gia đi, là bởi vì không nghĩ bị nhốt.

Nhưng là, y không nghĩ tới, trốn đi kết quả là từ một cái lồng sắt này nhảy tới một cái lồng sắt khác, cái này, y vô pháp tiếp thu. Nhất Hạ không tự giác nhìn về phía cửa.

Cái thoáng nhìn đó, làm Cố Gia nổi giận, ôm lấy mặt y quay về phía mình, muốn Nhất Hạ nhìn thẳng vào cậu.

“Không cho phép đi ra khỏi chỗ này, không cho phép nghe điện thoại, có nghe được hay không?”

Cố Gia thực hung hăng.

Nhất Hạ trong lòng luống cuống một phen, thỏa hiệp.

Nhất Hạ tuy rằng chưa thấy qua việc gì trọng đại trong đời, nhưng sinh tồn ở công ty lâu như vậy, hiểu được cái gì gọi là bằng mặt không bằng lòng.

Nhất Hạ tin tưởng mình sẽ tìm được cơ hội, kéo tay Cố Gia ra, đi về phía sô pha.

Cố Gia thấy Nhất Hạ nghe lời, sắc mặt hoãn xuống.

Cậu đi đến bên cạnh Nhất Hạ ngồi xuống, thấy Nhất Hạ nhìn chằm chằm vào TV không nói lời nào, nghĩ nghĩ, đối Nhất Hạ: “Không cho phép sinh khí.”

Nhất Hạ quay mặt nhìn cậu, bị cậu hôn lên bên má.

Nhất Hạ lùi về sau, vừa định tức giận, lại bị Cố Gia áp đảo.

Nhất Hạ lập tức thân thủ sờ tới điều khiển từ xa trong tay.

Y định gõ đầu Cố Gia, Cố Gia trừng mắt: “Anh dám!”

Nhất Hạ dừng lại, cắn răng, trực tiếp gõ lên đầu Cố Gia, Cố Gia ăn đau, thấy Nhất Hạ còn muốn đánh, vội vàng tránh đi, tức quá, cắn miệng Nhất Hạ ngăn chặn.

Nhất Hạ nín thở muốn nghẹn chết.

Y bị Cố Gia hôn sâu, tay vung lên gõ thêm vài cái, cuối cùng hoàn toàn không rảnh lo, để xuống. Nhất Hạ bị hôn đến thất điên bát đảo, điều khiển từ xa trong tay bị Cố Gia đoạt lấy vứt đi, ném xuống đất.

Áo thun Nhất Hạ bị kéo lên.

Đôi môi Cố Gia nhẹ nhàng ấn dọc theo cổ Nhất Hạ đi xuống, Nhất Hạ cả người nóng bừng, vội vàng tránh thoát ngồi dậy, đối Cố Gia hoảng sợ lắc đầu.

“Làm sao vậy?”

Cố Gia tiến lại gần, sờ lên mặt Nhất Hạ, nửa cưỡng chế mà hôn lên môi y một cái.

Nhất Hạ quay mặt, đỏ mặt, hỏi: “Tại sao?”

“Cái gì tại sao?” Cố Gia hỏi, đôi môi dán trên má Nhất Hạ.

Nhất Hạ không thể đẩy cậu ra, bị Cố Gia ôm vào trong lòng ngực, lại hỏi: “Cái gì tại sao?”

Nhất Hạ ngồi trên đùi cậu. Nhất Hạ há miệng, muốn hỏi, lại không biết mở miệng như thế nào.

Nên hỏi cái gì?

Hỏi Cố Gia làm như vậy có phải bởi vì yêu y hay không?

Tuổi Cố Gia cùng Kỷ Hạo không hơn kém bao nhiêu, cái này phỏng chừng không có khả năng đi.

Nhất Hạ suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng lại chỉ có thể lắc đầu, nhỏ giọng: “Tôi không thích nam nhân……”

Cố Gia cười.

“Nói dối.”

Nhất Hạ biết mình tin lực không đủ.

Ở trong mắt Cố Gia, y tùy ý để em trai mình đối với mình là ta cần ta cứ lấy, mà ở sau lưng Cố Gia, y cùng Cổ Nhạc lại là cái loại quan hệ này.

Nhưng là Nhất Hạ cực lực muốn khôi phục lại quỹ đạo sinh hoạt bình thường. Cho nên y mới đi xem mắt. Y muốn có vợ, muốn kết hôn.

“Kỷ Hạo…… là em trai tôi……”

Nhất Hạ giải thích như vậy, Cố Gia gật gật đầu.

“Tôi đối với hắn lòng có áy náy…… Cho nên tôi……”

Nhất Hạ chưa kịp nói, bởi vì y nhìn thấy Cố Gia liên tục gật đầu.

“Cậu hiểu……”

Cố Gia lại gật đầu.

Nhất Hạ muốn cậu buông ra, nhưng lại không được, đôi tay xoa mặt Cố Gia, hỏi: “Cậu thật sự hiểu?”

Cố Gia lại gật đầu.

Nhất Hạ đột nhiên cảm thấy mình nói như đàn gảy tai trâu.

Y há miệng định nói, đôi môi lại bị Cố Gia mút một cái.

“Anh không thích nữ nhân……” sóng mũi cao của Cố Gia dán lên mặt Nhất Hạ, hôn lên khóe miệng Nhất Hạ: “Bởi vì rất nhiều năm trước anh đã đáp ứng đem mình hứa gả cho tôi……”
Bình Luận (0)
Comment