Đại Thúc Phải Gả

Chương 92

Kỷ Hạo nao nao, trên mặt lại không có biến hóa quá lớn.

Cậu nhu nhu thấp giọng, hỏi Nhất Hạ: “Anh hiện tại hoài nghi cái gì?”

Nhất Hạ trong lúc nhất thời không biết nói như thế nào, dời ánh mắt, lắc đầu, nói: “Không có.”

Nhất Hạ thật khổ sở.

“Chỉ là…… Em quá có bản lĩnh……”

Nhất Hạ ngước mắt lần nữa đối diện ánh mắt Kỷ Hạo: “Anh……”

“Ngươi yêu hay không yêu ta?”

Kỷ Hạo đột nhiên nói làm Nhất Hạ giật mình.

Hai người gần gũi đối diện, trong mắt Kỷ Hạo, tràn đầy chờ mong mà Nhất Hạ vô pháp làm lơ.

“Kỷ……”

“Ngươi yêu hay không yêu ta?”

Đã không còn gọi là anh nữa.

Nhất Hạ trong lòng thực hoảng, thực mâu thuẫn, không biết trả lời cậu như thế nào.

Kỷ Hạo nhẹ nhàng nghiêng đầu, tiến lên, thử nhấp nhấp môi Nhất Hạ.

Nhất Hạ rũ mắt nhìn, không có tránh đi, Kỷ Hạo khóe miệng kéo ra, khuôn mặt tuấn lãng nổi lên tính trẻ con, vui vẻ cười, lại hỏi: “YÊU hay không yêu?”

Nhất Hạ chần chờ, gật gật đầu.

“Là bởi vì ta là em trai ngươi cho nên yêu, hay là bởi vì ta là nam nhân của ngươi cho nên yêu?”

Kỷ Hạo truy vấn.

Nhất Hạ ánh mắt dao động.

Kỷ Hạo thấy y như vậy, lại dán lên, muốn mút lấy môi y, ngay lúc cánh môi gần chạm đến, từ miệng Nhất Hạ chợt phun ra: “Em trai.”

Kỷ Hạo động tác dừng lại.

Cậu ngước mắt, ngay sau đó há miệng đem môi Nhất Hạ ngậm lấy.

Kỷ Hạo hôn thật sự thô lỗ, tựa như đang trả thù, Nhất Hạ bị cậu cắn đau, đẩy mạnh cậu ra, tức giận: “Có thân nhân như ngươi sao?”

“Bởi vì anh miệng hư……”

Nhất Hạ nghe vậy chớp mắt, vung tay định cho tiểu Kỷ Hạo một cái gõ đầu, nhưng là Nhất Hạ động tác dừng lại, lập tức liền ý thức được mình bị Kỷ Hạo dắt mũi.

Không phải.

Không phải vấn đề yêu hay không yêu.

Trước mắt người này, rốt cuộc có phải em trai mình hay không, mới là vấn đề lớn nhất.

Nên hỏi như thế nào?

Nếu là mình hiểu lầm, đến lúc đó Kỷ Hạo bão nổi, không nói hai lời thu thập đồ vật liền bỏ đi, mất đi em trai.

“Kỷ Hạo, anh có việc muốn hỏi em, em phải thành thật trả lời anh.”

“Anh muốn hỏi em rất nhiều vấn đề sao?”

Nhất Hạ giật mình, gật đầu.

“Rất nhiều rất nhiều, không thể không trả lời sao?”

Nhất Hạ lại gật đầu.

Kỷ Hạo hơi hơi nhấp miệng đối với Nhất Hạ cười, tươi cười chợt tắt, đứng dậy liền nói: “Không muốn.”

Nhất Hạ thấy cậu xoay người định đi, nóng nảy.

Nhất Hạ lập tức: “Em nếu là không nghe lời anh liền không……”

Không cần em!

Nhất Hạ thiếu chút nữa buột miệng thốt ra.

Nhất Hạ biết Kỷ Hạo kiêng kị nhất cái này, đột nhiên, lời nói cứng lại.

Nhưng là đã chậm.

Kỷ Hạo xoay người lại, chính diện vô biểu tình nhìn y.

“Ngươi tính toán lại lần nữa vứt bỏ ta?”

“Không có.”

“Tựa như năm đó, mặc cho khóc như thế nào kêu như thế nào, ngươi đều không quay đầu lại.”

“Không phải.”

“Ta thật sự chọc ngươi chán ghét như vậy sao?”

“Kỷ Hạo……”

Nhất Hạ luống cuống.

Nhất Hạ thấy Kỷ Hạo phải đi vội vàng đem cậu giữ chặt, lại bị cậu đẩy tay ra.

Nhất Hạ nhất thời trong tình thế cấp bách một phen từ sau lưng ôm lấy cậu, lại bị cậu tránh ra.

Kỷ Hạo xoay người, đối y: “Kỳ thật ngươi hoàn toàn không cần để ý a.”

“Tuy rằng đã không có cha mẹ thân sinh, đã không có anh em thân sinh, mỗi ngày trôi qua đều rất tốt.” Kỷ Hạo giận cực cười nhạo, lớn tiếng: “Biết rõ thân thế của mình, mỗi ngày ôm một đống tiền, đối với biển rộng nhìn ra xa, định trở về lại bởi vì vấn đề tuổi bị người mời ra khỏi sân bay, vui không chịu được a!”

“Kỷ Hạo……”

“Ngươi cầm cái bao lì xì kia có hay không mỗi đêm gặp ác mộng a?”

Kỷ Hạo đi đến trước mặt Nhất Hạ: “Tiền tiêu hết, mọi người đều bỏ ngươi mà đi, ngươi có hay không hối hận a?”

“Ta hiện tại đứng ở trước mặt ngươi, có phải hay không mỗi thời mỗi khắc đều khiến mắt ngươi e ngại a!”

Nhất Hạ lắc đầu.

Nước mắt Nhất Hạ đã nhịn không được tán loạn rơi xuống.

Kỷ Hạo biết mình nói quá mức, nhưng là hắn mím môi, quay mặt đi, kiên quyết không xin lỗi.

Cuối cùng, hắn thấy Nhất Hạ như vậy, rất áy náy đem Nhất Hạ ôm vào trong lòng ngực mình.

Hắn vô tâm bóc đi vết sẹo của Nhất Hạ.

Hắn biết Nhất Hạ năm đó đã là cùng đường bí lối.

Nhưng là nếu hắn không bức Nhất Hạ tiến tới góc chết, Nhất Hạ sẽ buộc hắn.

Hắn hôn lên tóc Nhất Hạ.

Hôn lên Nhất Hạ, hắn nửa ôm Nhất Hạ, mang về phòng.

Hắn muốn Nhất Hạ khóa ngồi ở trong lòng ngực hắn.

Hắn ngửa đầu mút lấy môi Nhất Hạ, ôn nhu: “Anh yêu hay không yêu em?”

Nhất Hạ lần này không có chần chờ, gật gật đầu.

“Có bao nhiêu yêu?”

Nhất Hạ mím môi, do dự một chút, nói: “Rất yêu.”

Nhất Hạ lấy lòng cũng không thể làm tiểu Kỷ Hạo vừa lòng.

Tiểu Kỷ Hạo đôi mắt xinh đẹp hiện ra lưng tròng chờ đợi, hỏi: “Kia…… Là bởi vì ta là em trai ngươi cho nên yêu, hay là bởi vì ta là nam nhân của ngươi cho nên yêu?”

Nam nhân.

Nhất Hạ muốn nói.

Nhất Hạ muốn cực lực lấy lòng tiểu Kỷ Hạo, muốn tiểu Kỷ Hạo không cần tiếp tục tức giận, nhưng là Nhất Hạ lại sợ trả lời như vậy, sẽ làm tiểu Kỷ Hạo đối với đoạn quan hệ dị thường này càng chấp nhất, dẫm đến càng sâu.

“Em trai.”

Nhất Hạ cuối cùng nói.

Thanh âm Nhất Hạ thấp đến không thể nghe thấy, nhưng mà sắc mặt Kỷ Hạo thay đổi.

Trong mắt lưng tròng chờ đợi biến mất, Nhất Hạ dời đi tầm mắt không dám nhìn hai mắt Kỷ Hạo, bởi vì Kỷ Hạo trong mắt có chứa hận.

“Đem quần áo cởi ra.”

“Ách?”

Nhất Hạ ngẩn ra.

“Ngươi nói ngươi thực yêu em trai là ta.” Kỷ Hạo mặt vô biểu tình ngước mắt: “Vậy đem quần áo cởi ra.”

“Kỷ Hạo?”

Nhất Hạ hoảng loạn.

Nhất Hạ lắc đầu.

“Ngươi nói ngươi thực yêu ta……” Môi Kỷ Hạo cách quần áo nhẹ nhàng ở trước ngực Nhất Hạ hôn một cái, tay tiến vào trong quần áo Nhất Hạ, sờ lên vòng eo mềm dẻo của Nhất Hạ, thực vừa lòng Nhất Hạ vì động tác của mình mà mặt đỏ hút khí, nhu nhu nghênh cổ hôn lên cổ Nhất Hạ, mị hoặc hỏi: “……Một chút yêu cầu như vậy đều không thể sao?”

Nhất Hạ cuối cùng thỏa hiệp.

Chính y chủ động cởi rớt quần áo, còn theo yêu cầu Kỷ Hạo, phối hợp Kỷ Hạo, làm việc mà đối với Cổ Nhạc vẫn luôn không thể làm tới.

Lúc này đây, Kỷ Hạo phi thường ôn nhu.

Theo cảm nhận, dẫn đường Nhất Hạ, làm Nhất Hạ vô thố, cuồng loạn.

Kỷ Hạo sau đó chôn ở trên người y, không muốn rời đi.

Nhất Hạ thấy cơn tức giận của cậu đã bình ổn xuống, thở ra một hơi, thử điều chỉnh hô hấp, muốn cậu thối lui, lại đột nhiên nghe được Kỷ Hạo thấp giọng nói một câu.

Nhất Hạ sửng sốt, nguyên bản đẩy tay Kỷ Hạo biến thành bắt lấy.

“Ngươi nói cái gì?”

Nhất Hạ toàn thân đều run lên.

Mặt đỏ hồng, lại dấu không được kinh ngạc.

“Ta nói, trực giác của ngươi một chút cũng chưa sai.”

Kỷ Hạo từ trên cao nhìn xuống, thực tham luyến mà nhìn y, bắt được tay y, từng chữ từng chữ, tiến đến môi y, ôn nhu: “Kỳ thật…… Ta thật sự không phải em trai ngươi!”
Bình Luận (0)
Comment