Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Chương 101

Ô Vũ vẫn để An Tử Hàm vào phòng ngủ.

Sau khi bước vào, An Tử Hàm bắt đầu nhận xét rất khó chịu: “Cậu đang sống trong một chiếc quan tài phải không? Mẹ nó, phòng ngủ cách nhau một tấm ván? Vốn dĩ đã không lớn lại ngăn thành hai phòng? Cửa sổ mỗi bên một nửa đúng không? Còn có một khe hở, để nhìn trộm hả?”

“Không bắt cậu sống ở đây.” Ô Vũ lãnh đạm trả lời.

“Cái chỗ nhỏ này, Ba Nhược Ba La nghĩ thế nào vậy? Không biết xấu hổ sao?”

“Là cho thự tập sinh chưa ra mắt, cậu muốn tốt bao nhiêu?”

An Tử Hàm quay đầu lại nhìn Ô Vũ, muốn nói gì lại nhịn xuống. Ô Vũ hiện tại cho dù đã ra mắt, đãi ngộ vẫn giống trước kia, cũng thật nghẹn khuất.

Cậu ngồi trên ghế nhắn tin.

Ô Vũ ngồi bên cạnh, nhìn thoáng qua liền phát hiện An Tử Hàm đang nhắn trong nhóm.

Cậu thò đầu xem, An Tử Hàm cũng không né, trực tiếp cho Ô Vũ xem.

An Tử Hàm: Tôi đến rồi, đến phòng ngủ Ô Vũ, cái chỗ thối hoắc.

Tô Cẩm Lê: Cậu ấy thế nào?

An Tử Hàm: Xấu xí, râu cũng không cạo.

Phạm Thiên Đình: Tôi đi mua đồ ăn, kí tên 30 cái, cuối cùng cũng thoát ra được. Các anh em, tôi vẫn còn nổi tiếng.

An Tử Hàm: Tên cậu ký có thể đem đi cân bán.

Tô Cẩm Lê: Các cậu từ từ chờ tôi, tôi mới ra sân bay.

Thường Tư Âm: Tôi cũng sắp tới rồi.

Ô Vũ xem xong không nhịn được hỏi: “Này là thế nào, đừng nói mấy cậu đều chuẩn bị lại đây.”

“Lại đây vây xem quần chúng nghèo túng.” An Tử Hàm trả lời.

Ô Vũ bất đắc dĩ, lại nhìn điện thoại An Tử Hàm, xác nhận những người khác đúng là chuẩn bị lại đây, vội đứng dậy vào phòng vệ sinh sửa sang lại.

Khi Ô Vũ ra, Thường Tư Âm đã xách theo một đống đồ uống vào trong phòng ngủ.

Ô Vũ nhìn Thường Tư Âm, hỏi: “Gần đây bận không?”

“Tôi không bận như mấy người Tô Cẩm Lê, tôi không phải top9, nhân khí kém hơn, nhưng qua mấy ngày nữa đi quay phim truyền hình cũng hết thời gian.”

Lại đợi một hồi, Phạm Thiên Đình cũng tới rồi, còn mang theo cơm hộp.

Ô Vũ không muốn quấy rầy bạn cùng phòng khác, làm dơ khu vực công cộng, dẫn bọn họ vào phòng mình, thu dọn để ba người họ có thể ngồi cạnh nhau trên chiếc giường đơn của cậu.

Sau khi vào, họ bắt đầu ăn uống, nói chuyện công việc khiến Ô Vũ nhất thời không nói nên lời, có nhiều địa điểm gặp mặt như vậy, tại sao lại chọn chỗ cậu?

Cậu khoanh tay nhìn ba người, hỏi: “Mấy cậu chỉ tới ăn cơm sao?”

“Không thì sao, tới đây biểu diễn tiết mục? Có biết phí lên sân khấu của tôi cao bao nhiêu không hả?” An Tử Hàm thở phì phì hỏi.

Thường Tư Âm đang ăn cơm lẩm bẩm trả lời: “Lần trước không phải còn thương lượng miễn phí lên sân khấu, chỉ cầu cho lộ mặt sao?”

An Tử Hàm trừng mắt nhìn Thường Tư Âm một cái, Phạm Thiên Đình vui tươi hớn hở không nói chuyện.

Lại qua hai mươi phút, nhóm nữa lại đến, là Tô Cẩm Lê cùng An Tử Yến.

Thấy An Tử Yến cư nhiên cũng tới, Ô Vũ không nhịn được nhíu mày, cảm thấy những người này đang có âm mưu gì đó.

Một nhóm người như vậy tụ tập trong một căn phòng nhỏ ở Ô Vũ, có vẻ rất chen chúc. Nó giống như một phòng xông hơi nơi hơn 20 người đàn ông lực lưỡng tụ tập, đông đúc còn ngột ngạt.

Sau khi An Tử Yến tới, An Tử Hàm đá chân An Tử Yến, hỏi: “Anh giúp Ô Vũ thế nào.”

An Tử Yến liếc An Tử Hàm một cái, hỏi: “Hợp đồng tham gia thi đấu mấy cậu có nhìn kỹ không?”

“Cũng không có quay lại được, còn cần nhìn kỹ sao?” An Tử Hàm hỏi lại.

“Trong đó có một cái, đại thể ý tứ là hai năm sau khi kết thúc, yêu cầu nghe theo sắp xếp của tổ tiết mục, phối hợp tuyên truyền.” An Tử Yến trả lời.

“Nhưng…… cái này có thể cứu Ô Vũ sao?” Tô Cẩm Lê không hiểu loanh quanh lòng vòng, không nhịn được hỏi.

Đúng là một câu vô nghĩa.

Nếu không thể, An Tử Yến không cần thiết triệu tập những người này tới tìm Ô Vũ, thương lượng chuyện này.

“Nghe theo sắp xếp, phối hợp tuyên truyền, cũng có thể để vài người tạo thành một nhóm, sau đó để tổ tiết mục sắp xếp hoạt động. Những hoạt động này đều có thể nói là tuyên truyền, như vậy liền có thể mang Ô Vũ vào được.” An Tử Yến trả lời.

“Kết hợp?!” An Tử Hàm cảm thấy thật nực cười, bọn họ thuộc nhiều công ty khác nhau, làm sao thành lập được?

“Không phải kết hợp, nếu chỉ sắp xếp Ô Vũ, có lẽ vẫn sẽ bị Ba Nhược Ba La gây khó dễ. Nếu em, Phạm Thiên Đình, Tô Cẩm Lê, Thường Tư Âm cùng nhau tạo nhóm, kèm Ô Vũ luôn, như vậy anh điều chỉnh chút nữa, Ba Nhược Ba La cũng chỉ có thể ăn mệt, dù sao hợp đồng đã ký.”

Mọi người đều không nói.

Như là cái đề án lớn mật này làm cho bọn họ khó có thể tin.

Thường Tư Âm cầm cơm hộp choáng váng.

Ban đầu cậu tới chỉ biết là cứu Ô Vũ, không nghĩ tới lại nói tới chuyện thế này.

Kêu cậu lại đây, đây là muốn kéo cậu vào nhóm?

Ở đây chỉ có Phạm Thiên Đình biết ý tưởng của An Tử Yến, còn xem như bình tĩnh, dù sao lúc trước An Tử Yến nói cho Phạm Thiên Đình đầu tiên.

Phạm Thiên Đình vỗ đùi: “Mọi người coi như cứu tôi cũng đúng, cá nhân tôi không nổi tiếng, mọi người mang tôi bay, nếu đồng ý tôi có thể ký vào Truyền Kỳ Thế Gia.”

“Cậu không phải muốn kí giải trí Linh Âm sao? Bên kia còn cho cậu làm trưởng nhóm sáng tác đơn khúc.” An Tử Hàm biết việc Phạm Thiên Đình muốn cự tuyệt An Tử Yến, dù sao Phạm Thiên Đình đi nói cho An Tử Hàm trước rồi mới đi tìm An Tử Yến.

Phạm Thiên Đình cười cười: “An đại ca cũng có thể cho tôi làm đơn khúc không phải sao?”

An Tử Yến gật đầu.

Ô Vũ nhìn bọn họ, đột nhiên có chút không biết làm sao.

Trước nhìn những người ngồi trên giường, rồi nhìn những người đang đứng, không nhịn được hỏi: “Đừng nói là vì tôi nên thay đổi quyết định, Tô Cẩm Lê cùng An Tử Hàm solo chắc chắn phát triển hơn nhóm.”

An Tử Hàm tất nhiên biết, cho nên lúc này có chút trầm mặc, sau đó ngẩng đầu nhìn An Tử Yến.

Cậu biết An Tử Yến sẽ không hại mình.

“Tôi có thể.” Tô Cẩm Lê đột nhiên mở miệng, “Tôi rất thích cảm giác ở bên mấy cậu, nếu có thể trở thành một nhóm, tôi sẽ rất vui vẻ.”

“Mẹ nó…… Nếu cậu nói như vậy……” An Tử Hàm có chút ngượng ngùng mở miệng, có vẻ cũng đồng ý.

Ô Vũ nhìn bọn họ, cảm giác như bọn họ đang đùa, không thể tiếp thu lắm.

Quyết định qua loa như vậy?

“Mấy cậu……” Ô Vũ rối rắm một hồi, lại không biết nên nói gì.

“Khá tốt đó!” Thường Tư Âm đột nhiên mở miệng, “Cá nhân tôi thực lực không đủ, hơn nữa cũng không phải top9, có thể vào rất vinh hạnh, tôi có thể phụ trách làm ván gỗ.”

“Cậu còn có thể làm đội trưởng.” An Tử Hàm đột nhiên nói, “Mấy tên khác đều không thích hợp.”

“Tôi cảm thấy không tồi.” Tô Cẩm Lê cũng đồng ý.

Ô Vũ nhìn bọn họ…… như thể đang chơi đùa, đội trưởng còn xác định rồi?

“Anh tùy ý bọn họ hồ nháo?” Ô Vũ nhìn An Tử Yến hỏi.

“Tôi cũng có ý nghĩ của tôi.”

Ô Vũ nghĩ nghĩ rồi nhìn Tô Cẩm Lê, đã hiểu.

Nếu Tô Cẩm Lê thành nhóm, nói không chừng sau này vì đoàn kết gì đó, Tô Cẩm Lê sẽ ở lại, không cho cậu đi Ba Nhược Ba La.

Như vậy, Tô Cẩm Lê vẫn luôn là nghệ sĩ Truyền Kỳ Thế Gia.

Ô Vũ không nhịn được hỏi Tô Cẩm Lê: “Cậu có nghĩ tới anh ấy sẽ lợi dụng điểm này để cậu không chung công ty với anh cậu không?”

Sau khi được nhắc nhở, Tô Cẩm Lê ngẩng đầu nhìn An Tử Yến, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Không sao…”

An Tử Yến nghe được Tô Cẩm Lê trả lời không nhịn được cong môi nở nụ cười.

Hiện tại Tô Cẩm Lê đã bị anh cắp mất, anh chỉ cần chờ đợi Tô Cẩm Lê hoàn toàn mở rộng cửa lòng, thản nhiên đến cạnh anh là được.

Ô Vũ nhìn bọn họ, nghĩ lại mình mấy ngày nay rối rắm, đột nhiên cảm thấy mình có bệnh.

Bọn họ lại càng có bệnh.

“Mấy cậu……” Ô Vũ lại nói không nên lời, cũng không biết tâm tình thế nào.

Nhóm người này tụ tập trong căn phòng nhỏ của cậu, chưa nói hai câu đã thành một nhóm.

Điều kỳ quái nhất chính là đề cập tới, bọn họ đều đồng ý.

Cái quái gì vậy?

Vì cậu sao?

Muốn cậu cảm động khóc lóc thảm thiết sao?

Khi Ô Vũ im lặng, cửa phòng bên ngoài mở ra, dường như những thực tập sinh khác đã trở lại.

Mối quan hệ của họ và Ô Vũ trước đây khá tốt, nhưng sau khi Ô Vũ trở lại, mối quan hệ đã thay đổi vi diệu.

Tuy nhiên, họ vẫn sẽ chào cậu thân thiện, nhưng không thân mật như trước.

Nghe được động tĩnh bên ngoài, người trong phòng tựa hồ ngầm hiểu, đều yên tĩnh lại.

“Anh Vũ trong phòng ngủ sao?”

“Không biết, cửa phòng vẫn luôn đóng lại.”

“Nhưng anh ấy không có nơi nào để đi…”

Sau đó bên ngoài yên tĩnh.

Một lát sau, mấy thực tập sinh kia chắc đi mua đồ, tụ tập ăn uống nói chuyện.

An Tử Hàm lại ăn cơm, hỏi: “Sao lại đột nhiên an tĩnh?”

An Tử Hàm nói xong bên ngoài cũng yên lặng

“Ăn cơm đi, nói cái gì?” Phạm Thiên Đình lẩm bẩm trả lời.

“Tôi cũng muốn ăn……” Tô Cẩm Lê nhìn bọn họ ăn cũng hơi thèm.

“Ăn đi, chưa nói không cho cậu ăn, như đang chịu phạt vậy.” An Tử Hàm đưa chiếc đũa.

Tô Cẩm Lê lập tức thò lại gần ăn, còn quay đầu lại hỏi An Tử Yến: “An đại ca, anh ăn không?”

“Anh không muốn ăn lắm……” An Tử Yến nhìn hoàn cảnh nơi này, không nhịn được cảm thán, “Ba Nhược Ba La có phải nghèo điên rồi, chỗ nhỏ thế này sao mà ở?”

Ô Vũ hừ lạnh một tiếng: “Anh đúng là anh em với An Tử Hàm.”

“Khá tốt, phòng ngủ của tôi ở Cô Đảo không tốt lắm, giường kêu kẽo kẹt, nhưng náo nhiệt.” Tô Cẩm Lê đã bắt đầu ăn.

“Là do em động nhiều quá hả?” An Tử Yến vô tình vạch trần Tô Cẩm Lê.

An Tử Hàm vừa nghe lại vui vẻ: “Cái quảng cáo kia của cậu, tôi cũng mất hết mặt mũi, quay thế nào vậy hả? Như chuyện hài vậy, ngủ xoay theo chiều kim đồng hồ.”

Tô Cẩm Lê trừng mắt nhìn An Tử Hàm một cái: “Hừ!”

An Tử Yến lập tức lên tiếng: “Đừng khi dễ em ấy, sau này em ấy là thần thú trấn tổ đó.”

An Tử Hàm nghe được cười to: “Được rồi!”
Bình Luận (0)
Comment