*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tô Cẩm Lê, An Tử Yến cố nén cười, giơ tay lau nước trên mặt cậu, còn thuận tiện sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cậu hai lần.
“Được rồi, đừng đuổi theo tôi nữa, tôi có thể đi lấy chữ ký idol của các cậu cho, chỉ cần là nghệ sĩ Thế Gia Truyền Kỳ đều có thể.” An Tử Yến bắt đầu tẩy não mấy người tập kích.
“An Tử Hàm cũng có thể lấy giúp chúng tôi mà.”
An Tử Yến thở dài một hơi, tiếp tục lừa dối: “An Tử Hàm hiện tại là bên Mộc Tử Đào, hơn nữa, hai ngày nữa các cậu sẽ bị tịch thu điện thoại, chỉ có tôi mới có thể liên lạc bên ngoài.”
Những người này nhìn nhau, cuối cùng hưng phấn nói tên idol mình, An Tử Yến làm động tác OK sau đó kéo Tô Cảm Lê đi.
Lúc đi còn không biết xấu hổ mà giải thích với Tô Cẩm Lê: “Vừa rồi là khẩn cấp, cậu đang mặc áo mưa, giúp tôi chắn một chút. Tổ tiết mục này thích làm ướt vậy đó, khó chịu nhiều không?”
Tô Cẩm Lê pháp lực không tinh, nên phải chuyên chú sử dụng pháp lực, khống chế vẩy cá của mình, vì thế chỉ đáp lại một cách mơ hồ, không chú ý tới An Tử Yến thế mà đang nắm tay cậu.
An Tử Yến kéo Tô Cẩm Lê bước nhanh tới chỗ ngoặt, thăm dò ra bên ngoài, nhắc Tô Cẩm Lê: “Chúng ta đi tìm súng bắn nước, không thể để bị tấn công như vậy được.”
Tô Cẩm Lê nhìn trái nhìn phải, sau đó rũ bỏ những giọt nước trên áo mưa, nói với An Tử Yến: “Chúng ta chạy đi, trốn hai giờ lại về.”
“Vậy cậu sẽ giảm rất nhiều màn ảnh.” An Tử Yến trả lời, “Hơn nữa tổ tiết mục cũng hy vọng tôi có nhiều màn ảnh.”
“Vừa rồi không phải hai chúng ta đều bị quay rồi đó sao?”
“Có chút xíu đó tổ tiết mục sẽ không vừa lòng.”
Tô Cẩm Lê có chút không biết nên làm gì bây giờ, sốt ruột đứng tại chỗ, như thể sắp khóc.
An Tử Yến thần kinh thô cũng chú ý thấy Tô Cẩm Lê không thích hợp.
Mức độ Tô Cẩm Lê sợ nước rất cao, sợ tới mức còn không sợ anh nữa.
An Tử Yến nghĩ nghĩ rồi nói: “Không sao, để tôi nghĩ biện pháp.”
“Vâng!” Tô Cẩm Lê hiện tại chỉ có thể dựa vào An Tử Yến.
An Tử Yến mang theo Tô Cẩm Lê, đi đường vòng qua phòng thiết bị, nơi này giống như kho hàng, gửi đủ các loại thiết bị.
Sau khi vào anh tìm kiếm một vòng, tìm được khoanh băng dán, kéo mũ áo mưa của Tô Cẩm Lê trên đỉnh đầu xuống dán lại.
Lại dán một lần nữa chỗ miệng áo.
Mũ áo mưa trong suốt rất lớn, dán một lúc như vậy xong nhìn như bộ đồ thí nghiệm khoa học, chỉ để lại đôi mắt.
Sau đó An Tử Yến lại ngồi xổm xuống, lần lượt quấn băng dính quanh ống quần của Tô Cẩm Lê, giống như xỏ giày đi mưa ngoài không khí vậy.
“Có cần dán bàn chân không?” An Tử Yến hỏi.
“Không cởi giày hẳn là không bị sao.”
Cuối cùng, An Tử Yến đem vạt áo mưa của Tô Cẩm Lê cũng quấn lại. Sau khi quấn xong Tô Cẩm Lê giống như đang mặc chiếc váy bong bóng trong suốt.
An Tử Yến đứng dậy, nhìn Tô Cẩm Lê, chỉ có một đôi mắt có thể thấy được rõ ràng, còn chớp mắt với anh.
Chỉ nhìn mỗi đôi mắt, anh thực sự bị thu hút bởi đôi mắt này..
Đôi mắt thật xinh đẹp, lộng lẫy giống như bầu trời đêm, chứa muôn vàn vì sao.
“Tôi lại tìm cho cậu một bộ bao tay cao su.” An Tử Yến nói xong lại tiếp tục tìm kiếm, phát hiện không có vì thế chỉ lấy hai cái bao nilon, tròng lên tay Tô Cẩm Lê.
Mang theo Tô Cẩm Lê đi ra ngoài, An Tử Yến nghe thấy lúc Tô Cẩm Lê đi đường vang “Rầm rầm”, không nhịn được oán giận: “Chúng ta quả thực tự mang BGM.”
“Không thì anh đi trước đi, tôi có thể đi một mình.” Tô Cẩm Lê vỗ ngực mình.
An Tử Yến cười cười, đứng trước mặt cậu hỏi: “Cậu còn sợ tôi không?”
“Sao anh lại để ý cái này như vậy?”
“Đúng vậy, rất để ý, trả lời tôi.”
Đáng tiếc Tô Cẩm Lê còn chưa trả lời, An Tử Yến đã bị tập kích.
Không lâu sau VJ của An Tử Yến nghe tin đã chạy tới, đi theo An Tử Yến quay chụp.
Một đám thí sinh thật vất vả tìm được cơ hội có thể quậy lên với giám khảo, người chủ trì, tất nhiên không chịu buông tha, trên hành lang hay vách tường đều là nước.
Tô Cẩm Lê nhanh chóng đóng cửa phòng thiết bị, tìm thời cơ thích hợp để trốn thoát, sau đó tìm một người khá quen hỏi cậu ta lấy súng nước ở đâu.
Lúc Tô Cẩm Lê đến đã thấy An Tử Yến chạm trán với đội ngũ của An Tử Hàm.
An Tử Yến không quan tâm đ ến những thứ khác nữa, người anh ướt sũng, quần áo dính chặt vào người, anh ra sức phản kích, nháo nhào với các thí sinh, giống như một đứa trẻ to xác, không chút khí phách hay gánh nặng thần tượng.
Tô Cẩm Lê cầm súng bắn nước, chần chờ trong nháy mắt, gia nhập chiến đấu theo, tới trước mặt An Tử Hàm phun đầy mặt cậu ta.
An Tử Hàm sửng sốt, nhìn một hồi mới nhận ra Tô Cẩm Lê mắng: “Tôi đối xử tốt với cậu thế, cậu vậy mà lại giúp anh tôi!”
Tô Cẩm Lê bị An Tử Hàm mắng có chút ngượng ngùng, vì thế cầm súng bắn nước, lại phun đầy mặt An Tử Yến.
Anh em hai người đồng loạt nhìn về phía Tô Cẩm Lê, dương khí bức người ập vào mặt.
Tô Cẩm Lê vô thức lui về phía sau, ngay sau đó cất bước chạy.
Cậu liều mạng chạy như điên, thấy phía sau một đám người đuổi theo cậu, lập tức hô to lên: “Đừng đuổi theo tôi nữa! A a a a!”
“Đừng để tôi bắt được cậu, đồ vô tâm.” An Tử Hàm hét lên.
“Là rất vô tâm.” An Tử Yến nói theo.
“Tôi sai rồi!” Tô Cẩm Lê vội vàng xin lỗi.
“Đã quá muộn!”
Tô Cẩm Lê dán băng cả người, lúc chạy không thể vung tay, cuối cùng vẫn bị bắt, bị anh em hai người ấn ở góc.
Nhưng mà sau khi lặn lội đường xa như vậy, chỉ có hai anh em bọn họ với một VJ đi theo.
Tô Cẩm Lê không thể phản kháng được hai anh em, chỉ có thể che lại lỗ nhỏ trên đỉnh đầu, cả người co lại thành một cục.
An Tử Hàm dùng súng bắn nước phun nửa ngày, Tô Cẩm Lê cũng chỉ là ướt mặt ngoài mà thôi, căn bản không có chỗ để công kích.
An Tử Yến đỡ tường thở hổn hển: “Mấy em sao chạy nhanh như vậy, mệt chết.”
“Là tiểu tử này chạy, mặc đồ như đi vào vũ trụ mà còn có thể chạy trốn nhanh như vậy.” An Tử Hàm cũng thở không ra hơi.
Đợi một lúc Tô Cẩm Lê cũng không đứng dậy, cuối cùng vẫn là An Tử Yến kéo cậu ra.
Tô Cẩm Lê cuộn tròn ngồi ở góc, dùng lỗ nhỏ đáng thương vô cùng nhìn hai anh em họ.
“Yên tâm đi, súng bắn nước hết nước rồi.” An Tử Yến cố ý quơ quơ súng bắn nước của mình.
“Chờ tôi tìm được anh trai, để anh ấy thu thập hai kẻ xấu các người!” Tô Cẩm Lê “siêu hung dữ” nói.
“Rõ ràng là cậu phun chúng tôi trước.” An Tử Yến còn muốn giảng đạo lý với Tô Cẩm Lê.
“Mấy người cũng phun lẫn nhau mà, sao tôi phun thì đuổi nhau chạy xa vậy?”
Hai anh em bị hỏi đến nghẹn họng.
Kỳ thật người khác phun bọn họ chẳng thèm để ý, nhưng mà người phun là Tô Cẩm Lê, bọn họ lại thấy không thoải mái.
Tại sao vậy?
Có lẽ trong lòng đều nghĩ Tô Cẩm Lê là phe mình.
“Đùa giỡn thôi, đừng để ý.” An Tử Hàm túm Tô Cẩm Lê đứng dậy, cùng nhau về.
Tô Cẩm Lê đi theo phía sau bọn họ, thừa lúc hai người yên lặng đi về, Tô Cẩm Lê lại lần nữa nâng súng bắn nước, tiếp tục phun lên hai anh em.
Ngay cả khi cả hai đều tránh hết sức có thể, cậu cũng phải phun đến khi súng bắn nước hết nước mới kết thúc.
Tô Cẩm Lê cuối cùng cũng vừa lòng, thè lưỡi với hai người họ, lại lần nữa bắt đầu liều mạng chạy trốn.
Hai anh em đều ngốc, chỉ có VJ vui sướng khi người gặp họa còn đổi góc quay cận cảnh.
Thì ra Tô Cẩm Lê là cái dạng này.
“Đứa nhỏ này uống phải rượu giả hả?” An Tử Yến không nhịn được hỏi An Tử Hàm.
“Anh vừa rồi có làm gì cậu ấy không?”
“Anh có thể làm cái gì?”
“Sao lại học cái xấu nhanh như vậy?!” An Tử Hàm không muốn tiếp thu việc Tô Cẩm Lê thay đổi.
*
Buổi tối mọi người đều kiệt sức, nhưng vẫn có nhiều thí sinh đến phòng tập tiếp tục luyện tập ca khúc chủ đề.
Trong đó còn có vài người ở khu vực chờ, vẫn nghiêm túc luyện tập.
Rạng sáng 2 giờ, Cố Kết thần kỳ xuất hiện, tới phòng tập tổ A.
Lúc ấy Tô Cẩm Lê cùng Ô Vũ còn đang tập hát, đứng trước gương luyện tập.
Sau khi Cố Kết tiến vào thì ngồi trước gương, nhìn hai người bọn họ luyện tập, hỏi: “Có chỗ nào không hiểu không?”
“Có một số chi tiết nhỏ tôi không nhớ rõ.” Tô Cẩm Lê lập tức trả lời.
“Ừm, chỗ nào, để tôi xem.”
Tô Cẩm Lê đơn độc nhảy cho Cố Kết xem, Cố Kết đứng dậy đứng giữa hai người họ làm ại động tác này một lần, hơn nữa nhìn trong gương chỉ điểm cho từng người họ.
Chỉ đạo xong hai người họ, lại đi chỉ đạo vài người khác.
An Tử Hàm là đứa nhỏ không chịu khổ được, sau khi chơi té nước xong đã về phòng tắm rửa, nằm trên giường vừa ăn vặt vừa nghỉ ngơi, buổi tối cũng không quay lại.
Phạm Thiên Đình cũng đi nghỉ lúc 1 giờ, vừa vặn bỏ lỡ Cố Kết.
Chỉ đạo xong hết cho toàn bộ, Cố Kết lại đến chỗ Tô Cẩm Lê với Ô Vũ, nói: “Tôi đã qua ba phòng tập, không biết mấy thí sinh trở về ngủ kia đã luyện tập tốt chưa, chỉ xem mấy người còn ở đây thì hai cậu là người hoàn thành tốt nhất.”
Tô Cẩm Lê cùng Ô Vũ gật đầu, tiếp tục nghe Cố Kết nói chuyện.
“Chúng ta thu MV gồm 60 người, ca khúc chỉ có 4 phút 21 giây. Cho nên sẽ có vài người cùng hát một đoạn chung màn ảnh, vài người đồng thời xuất hiện. MV ca khúc chỉ có 1 vị trí C, chỉ có người này sẽ hát đơn ca một đoạn, màn ảnh riêng 7 giây, biết điều này có ý nghĩa gì không?”
Ô Vũ đương nhiên biết nhiều hơn Tô Cẩm Lê, lập tức trầm tư, sau đó gật đầu.
Tô Cẩm Lê cũng gật đầu theo: “Đã hiểu.”
“Hai người các cậu nỗ lực tranh thủ một chút, tôi chờ xem biểu hiện của hai cậu.” Cố Kết nói xong, lại triệu tập hết thành viên tổ A đang luyện tập, để bọn họ nhảy cho mình xem lại một lần.
Cố Kết đã ra mắt, chỉ là chưa nổi tiếng, thực lực cũng không kém gì.
Theo nghe nói sáu tháng cuối năm, hai bộ phim truyền hình mà Cố Kết đã quay trước đó sẽ được tung lên mạng, Cố Kết sắp tới cũng chính thức ra mắt trước người xem.
Hiện tại Cố Kết không bận rộn lắm, nhưng thật ra 4 vị giám khảo đều rất chiếu cố mấy thí sinh, rạng sáng cũng tới bên này nhìn một cái.
Anh năm nay cũng mới 22 tuổi, xấp xỉ tuổi mấy thí sinh này không có gánh nặng thần tượng gì, ấn tượng của Tô Cẩm Lê với Cố Kết cũng không tồi.
“Cảm ơn thầy Cố.” Tô Cẩm Lê nói.
“Trong mấy thí sinh cậu học được nhanh nhất, đây là thiên phú rất lợi hại. Tôi rất hy vọng cậu có thể tiếp tục dùng nó, sau đó biểu hiện thuần thục hơn tất cả những thí sinh khác.”
“Vâng, tôi sẽ nỗ lực.”
Cố Kết nghĩ nghĩ, nói với Ô Vũ: “Trước tiên cậu tiếp tục luyện tập đi, Tôi dạy Tô Cẩm Lê cường điệu biểu hiện trên sân khấu thêm nữa, phương diện này của cậu không có vấn đề.”
“Vâng.” Ô Vũ đáp ứng.
Cố Kết dẫn Tô Cẩm Lê vào góc phòng tập, đơn độc chỉ dẫn Tô Cẩm Lê thể hiên vẻ mặt, ánh mắt.