Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Chương 40

Thẩm Thành liên hệ tổ tiết mục, chuẩn bị đến gặp Tô Cẩm Lê để cho bọn họ sắp xếp một chút, tận khả năng bảo mật.

Kết quả lại nghe được tin tức Tô Cẩm Lê bị ngoài ý muốn.

Anh vốn muốn gặp Tô Cẩm Lê cho nên vẫn luôn ở gần đó, rất nhanh đã chạy tới bệnh viện.

Anh đã tận khả năng mà cải trang, một đường đua xe tới tránh né đội paparazzi, xác nhận sau khi an toàn mới vào bệnh viện.

Đã rất lâu anh không đến nơi đông người, không đi thang máy mà là đi bộ lên lầu.

Sau khi vào phòng bệnh liền thấy Tô Cẩm Lê sắt mặt tái nhợt nằm trên giường, ngực như bị kiếm đâm, khó chịu dị thường.

Nhiều năm không gặp em trai, lúc gặp lại em trai lại hôn mê bất tỉnh.

Sớm gặp một chút thì tốt rồi, sẽ không xuất hiện loại chuyện này.

Không nên để Tô Cẩm Lê trải qua những việc này, Tô Cẩm Lê nên phải luôn thuần tịnh tốt đẹp.

Anh để những người khác đều đi ra ngoài, vừa đến mép giường, tháo mũ cùng khẩu trang xuống.

Ngồi ở mép giường, duỗi tay kéo tay Tô Cẩm Lê, thấy trên mu bàn tay Tô Cẩm Lê vẽ phù văn.

Trong lòng hiểu rõ thì nhìn trái nhìn phải, thấy trong phòng bệnh có camera theo dõi, ngay sau đó thì nghe tiếng camera nổ mất.

Anh dùng tay bôi phù văn trên tay Tô Cẩm Lê, đầu ngón tay dính vết máu cũng không thèm để ý.

Thật ra trước đó bác sĩ đã cố gắng lau máu trên tay cậu nhưng vẫn không thành công. Loại phù văn này chỉ có vài người có thể lau.

Sau khi lau hết hai bên sườn cổ Tô Cẩm Lê xuất hiện mang cá, vẩy cá cũng thoắt ẩn thoắt hiện.

Thẩm Thành tháo máy thở ra, mở miệng Tô Cẩm Lê ra, xem xét tình huống bên trong, sau đó dùng tay ấn lên yết hầu Tô Cẩm Lê.

Lòng bàn tay Thẩm Thành xuất hiện linh khí dồi dào, mắt thường có thể thấy được màu xanh lục ánh huỳnh quang vờn quanh.

Bàn tay anh từ cổ họng Tô Cẩn Lê chậm rãi di chuyển xuống dưới, cho đến khi chạm đến bụng dưới.

Cho dù là anh thì sau khi chữa trị xong thân thể Tô Cẩm Lê cũng hết sạch toàn bộ pháp lực của mình.

Làm xong này hết thảy, anh ngồi xuống ghế trong trạng thái kiệt sức.

Bởi vì pháp lực gần như hao hết, anh cũng không thể khống chế thân thể của mình, mồ hôi xối qua làm vẩy cá như ẩn như hiện, thoạt nhìn có chút ghê tởm, còn có một ít mùi.

Tĩnh tọa một hồi, Thẩm Thành mới định thần lại, ngồi ở mép giường, duỗi tay sờ mặt Tô Cẩm Lê.

Đã lớn như vậy rồi.

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, Thẩm Thành lập tức căm tức nhìn qua, anh không thích bị người quấy rầy, cho nên đều sẽ để Pipi canh phòng nghiêm ngặt.

Không gõ cửa đã đi vào, làm Thẩm Thành có chút phẫn nộ.

Nhìn thấy người vừa đi vào, Thẩm Thành mới không so đo.

Con cáo già này cũng không tuân thủ quy tắc gì.

“Sao lại thế này?” Giang Cổ bước nhanh đến mép giường, hỏi.

“Sao ông xuống núi?” Thẩm Thành lại hỏi vấn đề này.

Giang Cổ là người có thâm niên cao nhất trong tất cả các yêu tinh, tất cả các yêu tinh sẽ kính cẩn gọi ông là gia gia.

Yêu hồ ngàn năm, lúc còn trẻ cũng từng khí phách hăng hái, già rồi, lại bị vây ở trên núi, bảo vệ đàn thú con trong núi chưa tu luyện thành công.

Giang Cổ rất ít xuống núi, thỉnh thoảng xuống cũng là ở thành trấn nhỏ phụ cận đi dạo, mua ít đồ vật thì lại về núi.

Lần này tới bệnh viện, Giang Cổ đã xem như đi một chuyến xa nhà.

“Sao cậu làm anh kiểu gì hả? Sao lại để tôn tử của ta biến thành cái dạng này?!” Giang Cổ kích động chất vấn Thẩm Thành.

Lúc Tô Cẩm Lê xuống núi còn tốt, cả người thần thái sáng láng, vẻ mặt hưng phấn như lúc cậu vừa mới mọc chân, chân cẳng không nhanh nhẹn mà còn thế nào cũng phải nhảy tới nhảy đi.

Nhưng đã lâu như vậy, Tô Cẩm Lê lại biến thành bộ dáng này.

“Sao ông không nói cho tôi em ấy xuống núi?” Thẩm Thành hỏi lại.

Giang Cổ kỳ thật muốn Tô Cẩm Lê tìm không thấy Thẩm Thành thì về núi lại, cho nên không nói cho Thẩm Thành.

Hiện tại bị Thẩm Thành hỏi, Giang Cổ không thể nói gì hơn, đứng ở mép giường, trầm mặt nhìn chằm chằm vào Tô Cẩm Lê, sau đó hạ giọng nói: “Là ai làm?”

“Trên đường tới đã đi hỏi thăm, là fans tặng quà, đồ ăn có chất ăn mòn, làm em ấy bị thương. Chốc nữa tổ tiết mục sẽ đem hết quà của em ấy qua tôi xem, còn lấy đoạn băng theo dõi.” Thẩm Thành trả lời.

“Chất ăn mòn?”

“Là Tế Thiên Huyết.”

“Người Hứa gia làm hay Cố gia làm?”

Tế Thiên Huyết, mấy năm gần đây, chỉ có một vị vãn bối Hứa gia có được.

Loại máu này không chỉ hồn phách kiêng kị, cũng là thứ Yêu tộc sợ hãi, một chút máu là có thể đủ ăn mòn thân thể bọn họ, làm nguyên hình lộ ra.

Thẩm Thành lắc đầu: “Tôi quen người hậu bối Hứa gia kia, cũng không phải anh ta làm, anh ta không biết. Có lẽ là máu năm đó Cố gia lưu lại.”

“Thế mà dùng Tế Thiên Huyết, đây là thù hận bao lớn chứ?”

“Chắc lúc thi đấu chặn phải ai đó, em ấy không thể liên quan tới mấy người kia được.”

Giang Cổ nhìn vẻ mặt Thẩm Thành lãnh đạm, liền đoán được Thẩm Thành khẳng định đã có dự tính riêng, chỉ là không muốn nói nhiều với mình.

“Nếu là người Cố gia …… ta tuyệt đối huyết tẩy toàn tộc bọn họ.” Giang Cổ sắc mặt âm trầm nói.

“Cố gia cùng Hứa gia từng có một trận chiến, hiện giờ Cố gia đã chỉ còn tàn binh bại tướng, toàn bộ trốn trở về bổn gia. Có lẽ là trước kia có ai bán Tế Thiên Huyết đi.”

“Cậu tính thế nào?” Giang Cổ tiếp tục truy vấn, cho dù là ông cũng không biết Thẩm Thành rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

Nhưng Thẩm Thành bị hỏi có chút không kiên nhẫn.

Thẩm Thành phiền muốn chết, mới vừa tìm được em trai liền đụng tới chuyện như vậy, đau lòng thêm phẫn nộ, làm cả người anh đều ở trạng thái nôn nóng, không biết khi nào sẽ bùng nổ.

Nhưng sau khi Giang Cổ tới vẫn luôn truy hỏi, anh căn bản không muốn nói chuyện.

Ở những lúc cực kì phiền luôn có người muốn nói chuyện với anh, anh thật sự muốn bùng nổ.

Ngẩng đầu nhìn về phía Giang Cổ, lại thấy Giang Cổ đau lòng đến mức trán nổi đầy gân xanh thì lại nhịn xuống.

Dù sao đều là người quan tâm Tô Cẩm Lê.

“Chờ tôi điều tra rõ ràng.” Thẩm Thành trả lời, “Nếu dám làm loại chuyện này thì phải chuẩn bị tinh thần.”

Đứa bé đi tới mép giường, bò lên trên nhìn Tô Cẩm Lê, nũng nịu gọi một tiếng: “Anh ơi.”

Kêu vài tiếng, Tô Cẩm Lê cũng không có phản ứng.

Đứa bé lập tức biến thành một tiểu hồ ly, cả người lông tơ màu trắng đạp lên ngực Tô Cẩm Lê, cọ cọ mặt cậu, kết quả lại bị Thẩm Thành xách thịt sau cổ lôi đi, sau đó ném qua một bên.

Thẩm Thành lúc ở trên núi cũng chỉ tốt tính với Tô Cẩm Lê.

Những yêu khác, một chút cảm tình cũng không có.

Giang Cổ duỗi tay, đè trán Tô Cẩm Lê linh khí cuồn cuộn không ngừng hướng vào người Tô Cẩm Lê, trợ giúp Tô Cẩm Lê khôi phục.

Thẩm Thành đứng lên, gọi điện thoại dò hỏi người anh phái đi điều tra kết quả.

“Đã xem băng theo dõi, không có ai đem cái hộp kia vào, hộp quà kia xuất hiện từ hư không.” Người điều tra trả lời.

Thẩm Thành cúp điện thoại, đợi sau một lúc Pipi gõ cửa đi vào, đưa một cái túi cho Thẩm Thành: “Tôi từ đồn cảnh sát về, trên hộp chỉ có vân tay Tô Cẩm Lê, hẳn là đã xử lý qua.”

Thẩm Thành nhận túi cẩn thận cảm nhận nhưng cũng không thấy chút hơi thở nào.

Người đưa quà cũng đã xử lý sạch sẽ hơi thở.

Một chút manh mối hay chứng cứ cũng không lưu lại.

Thẩm Thành nhìn thấy những thứ này không nhịn được thở ra một hơi ngăn sự phẫn nộ.

Giang Cổ bế tiểu hồ ly ngồi vào trong lòng ngực, giơ tay xoa lông tơ của tiểu hồ, nói: “Ta muốn mang nó về núi.”

Chỉ có tự ông bảo hộ, Giang Cổ mới có thể yên tâm.

“Em ấy đã trưởng thành, để em ấy tự quyết định đi.” Thẩm Thành nhìn Tô Cẩm Lê trả lời.

Tô Cẩm Lê nửa giờ sau mới tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở to mắt, đã thấy Giang Cổ kề sát mặt lại xem cậu.

“Gia gia……” Tô Cẩm Lê kêu một tiếng, liền phát hiện mình thế mà có thể thuận lợi nói chuyện, không khỏi có chút kinh ngạc.

“Ừm.” Giang Cổ mới vừa trả lời xong thì khóc, có thể nói lão lệ tung hoành, “Con cảm giác thế nào?”

“Ông khóc gì chứ, con không sao.”

“Pháp lực anh con dùng hết mới chữa được, con có thể có chuyện gì?! Nếu ta cùng anh con không tìm được con, con có phải thành con cá thối rồi không?”

“Con cũng không nghĩ tới sẽ như vậy……” Tô Cẩm Lê trả lời xong, đột nhiên ý thức được anh cậu cũng tới, lập tức nhìn qua bên cạnh thì thấy Thẩm Thành cũng đứng ở bên cạnh.

Tô Cẩm Lê vốn dĩ có siêu cấp nhiều lời muốn nói cùng Thẩm Thành, nhưng lời nói tới bên miệng, lại chỉ nói ra một cái từ: “Anh.”

“Ừm, anh đây.” Thẩm Thành trả lời.

Tô Cẩm Lê trề môi, nỗ lực không khóc, kết quả vẫn là hai mắt đẫm lệ.

“Em làm mất địa chỉ của anh…… Còn tìm sai công ty…… Lần trước em đuổi theo anh, không đuổi kịp, rất nhiều người cũng không có phương thức liên hệ anh……” Tô Cẩm Lê đứt quãng kể lại.

“Trước tiên em nghỉ ngơi một chút, lúc sau chậm rãi nói.” Thẩm Thành chạy tới đè Tô Cẩm Lê lại, để cậu nghỉ ngơi ổn thõa.

Khí quan trong người Tô Cẩm Lê chỉ vừa tốt lại, còn rất yếu ớt, Tô Cẩm Lê quá kích động không tốt cho cơ thể.

Kết quả, Thẩm Thành cúi đầu thì thấy Tô Cẩm Lê vươn một bàn tay tới, vẫn luôn bắt lấy góc áo anh, mắt trông mong nhìn như sợ anh đi mất.

Thẩm Thành trong lòng mềm nhũn, ngồi ở mép giường an ủi Tô Cẩm Lê vài câu.

Một tiểu yêu chưa từng ra núi, cũng không biết nhiều chuyện trên đời, làm sao có thể sống gần một năm?

Thẩm Thành chỉ ngẫm lại đã cảm thấy trong lòng khó chịu.

Chờ Tô Cẩm Lê tốt hơn trước bọn họ mới bắt đầu nói chuyện phiếm, nhưng vẫn luôn ở dặn dò để Tô Cẩm Lê tận khả năng ít nói lại.

“Tế Thiên Huyết đều dùng tới, em trêu chọc phải người nào?” Giang Cổ dò hỏi.

Tô Cẩm Lê vừa nghe nói không khỏi kinh ngạc, thứ này trước kia cậu chỉ là nghe nói qua, không nghĩ tới mình lại bị dính đạn, cậu chỉ có thể trả lời: “Em không trêu chọc ai mà……”

“Ở tổ tiết mục, hoặc là lúc tuyển chọn, có chặn phải ai không?” Thẩm Thành đi theo truy vấn.

Tô Cẩm Lê nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Có đoạt vị trí C của Ô Vũ nhưng cậu ấy không xấu.”

Nhắc tới Ô Vũ, Thẩm Thành cũng tự hỏi một lúc, sau đó lại hỏi: “Còn có ai không?”

“Tổ có một người…… em rất sợ hãi, linh hồn của cậu ta vặn vẹo……”

Thẩm Thành cùng Giang Cổ liếc mắt nhau, tiếp tục truy hỏi: “Cậu ta là ai?”

Linh hồn vặn vẹo…… Nếu là ác linh thì đúng là có thể làm mà không bị quay lại, lại đưa đồ vào hộp.

“Giải trí Hoa Sâm Chu Văn Uyên.” Tô Cẩm Lê thành thật trả lời, “Nhưng hai tụi em không tiếp xúc nhiều với nhau, không nên……”

“Anh sẽ đi điều tra, em nghỉ ngơi cho tốt.”

“Vâng.” Tô Cẩm Lê dịch người, nói với Thẩm Thành, “Em đói bụng.”

“Để nói Pipi đi mua cháo cho em, hiện tại thân thể em không được, chỉ có thể ăn cháo vừa ấm.” Thẩm Thành trả lời.

“Em muốn ăn thịt.”

“Không được.”

“Ồ……” Tô Cẩm Lê mất mát trả lời xong, lại thử tính hỏi, “Cháo trứng vịt Bắc Thảo thịt nạc có thể không?”

Thẩm Thành nhìn vẻ mặt Tô Cẩm Lê đáng thương vô cùng, lại một lần mềm lòng, gật đầu.

Anh luôn không thể cự tuyệt yêu cầu của em trai, mấy năm nay cũng không đổi được.

Lúc chờ cháo Tô Cẩm Lê vẫn luôn nhìn Thẩm Thành.

Thẩm Thành thỉnh thoảng sẽ đi nhắn tin, xác nhận kết quả điều tra bên kia, nhìn thấy ánh mắt Tô Cẩm Lê còn có chút mất tự nhiên.

Em trai nhìn anh với vẻ ngưỡng mộ và vui mừng, khiến anh có chút áy náy.

Anh không phải là một người anh trai tốt chút nào.

“Con có muốn về núi với ta không?” Giang Cổ hỏi.

“Con còn phải thi đấu, nếu không nỗ lực của con đều uổng phí hết.” Tô Cẩm Lê trả lời.

“Đừng tham gia cái chương trình kia, nếu em muốn làm nghệ sĩ, tùy tiện cọ nhiệt độ của anh, hoặc là anh nâng em lên, em sẽ nổi tiếng ngay thôi.” Thẩm Thành cũng không muốn Tô Cẩm Lê trở lại tổ tiết mục kia.

“Em muốn thử lại.” Tô Cẩm Lê vẫn kiên trì.

“Lần nào em cũng như vậy.”

“Lần sau em không ăn đồ bậy!”

Đây là việc ăn bậy sao?

Là có người muốn hại em đó!

Nhưng Thẩm Thành vẫn thỏa hiệp, sau này có anh bảo hộ Tô Cẩm Lê rồi.

“Anh, ôm em một cái.” Tô Cẩm Lê kéo góc chăn, thận trọng hỏi

Thẩm Thành đặt điện thoại xuống, giang hai tay với Tô Cẩm Lê, cậu lập tức bổ nhào vào ngực Thẩm Thành ôm anh còn dùng mặt cọ cọ.

Thẩm Thành bởi vì vừa rồi mệt nhọc, nên thân thể không chịu khống chế, nhiều ít cũng có chút chật vật.

Ừm…… Là mùi cá quen thuộc.

Thẩm Thành ấn đầu Tô Cẩm Lê đau lòng mà xoa xoa, nhỏ giọng xin lỗi: “Là anh sai, anh nên đến tìm em sớm hơn, không thể bảo vệ em tốt.”

“Em đã thành niên, không có việc gì, hơn nữa, hiện tại em cũng có công việc, anh biết bây giờ tiền lương em bao nhiêu không?” Tô Cẩm Lê kiêu ngạo khoe ra.

“Bao nhiêu?”

“5500 tệ, người đại diện của em nói, này là lương cao nhất công ty.”

“……”

Nói tới đây, Thẩm Thành thả Tô Cẩm Lê ra nói đến chuyện hợp đồng.

“Sau này em kết thúc hợp đồng với họ đi, nếu thật sự muốn làm nghệ sĩ thì để cấp dưới của anh kí, anh mang em, như vậy cũng tiện bảo vệ, sẽ không lại xuất hiện loại chuyện này.” Thẩm Thành trịnh trọng nói lên chuyện này.

Nhưng lại thấy Tô Cẩm Lê lắc đầu: “Không được, em còn chưa kiếm được tiền cho phòng làm việc.”

“Phương diện này, anh có thể bồi thường bọn họ.”

“Không được, làm người phải biết ơn, không thể vong ân phụ nghĩa, anh nói có phải hay không? Lúc em khó khăn nhất bọn họ thu lưu em, còn bồi dưỡng em, em không thể vừa mới có thành tích liền không cần bọn họ được?” Tô Cẩm Lê nói cực kì nghiêm túc, ánh mắt chân thành tha thiết làm Thẩm Thành không biết nói gì.

“Là như thế này không sai, nhưng bọn họ bồi dưỡng…… Thật sự không tính bồi dưỡng được gì. Hơn nữa, anh cũng sẽ bồi thường phòng làm việc của em, ít nhất sẽ gấp vài lần, bọn họ sẽ không thiệt.”

“Anh, anh nghĩ như vậy là không đúng, làm người không thể quên cội nguồn, em phải báo đáp bọn họ. Em làm như vậy, khác gì giàu đổi vợ? Em không thể làm Trần Thế Mỹ được, anh nói đúng không?”

“Này…… đúng.”

“Cho nên em muốn tiếp tục ở đó, cùng bọn họ cùng tiến cùng lùi, em tin anh có thể hiểu được.”

“Ừm……” Thẩm Thành phi thường không hiểu!

“Anh, em biết anh là người tốt, trước nay em đều không tin bọn họ nói anh hư.”

“……”

Giang Cổ vẫn luôn ngồi bên cạnh nghe, quay đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt Thẩm Thành lúc này, không nhịn được cười ra tiếng.

Thẩm Thành là thứ tốt quái gì?

Nhưng ông cũng hết cách với Tô Cẩm Lê.

Tâm tình Thẩm Thành lúc này thật là phi thường xuất sắc, anh muốn thuyết phục Tô Cẩm Lê ết thúc, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Tô Cẩm Lê, nghe cậu nói, anh lại không biết nói gì.

Anh chỉ có thể đáp ứng Tô Cẩm Lê, làm một người anh ”tốt”, sau đó cúi đầu nhắn cho Pipi: Cho dù sửa hợp đồng, cũng đi thu mua Cô Đảo.

Pipi: Vâng.

3 phút sau.

Pipi: Lão đại, em gọi điện thoại Hầu Dũng, bọn họ nói hợp đồng đã ký xong rồi. Hơn nữa, Hầu Dũng cũng không biết Tô Cẩm Lê đã xảy ra chuyện.

Thẩm Thành thiếu chút nữa ném điện thoại đi.

Nghĩ đến Tô Cẩm Lê sẽ ký hợp đồng đến công ty An Tử Yến, anh liền cảm thấy đau đầu.

Tiện nghi tên già hỗn huyết kia.

Anh nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể nói: “Cẩm Lê, em đừng gia hạn hợp đồng thêm, chỉ để qua một năm này thôi, một năm đó em làm việc thật tốt báo đáp công ty. Một năm sau báo ân xong, em lại kết thúc hợp đồng đến chỗ anh được không?”

“Một năm thôi sao?”

“Đúng vậy, anh nhớ em, muốn ở chung với em nhiều hơn, đến cạnh anh tốt hơn.” Đối với Tô Cẩm Lê mà nói, đây là lý do duy nhất có thể đả động cậu.

“Vâng, vậy một năm.” Tô Cẩm Lê lập tức đáp ứng.

Kỳ thật chỉ một năm Thẩm Thành cũng không muốn để Tô Cẩm Lê qua đó.

An Tử Yến tên gay chết tiệt!

“Hiện tại con không sao, hai anh em cũng gặp mặt, ta trở về đây.” Giang Cổ đứng dậy, để tiểu hồ ly biến trở về đứa bé, chuẩn bị rời đi.

“Gia gia, không ở lại lâu hơn sao?” Tô Cẩm Lê hỏi vội.

“Ta phải về núi, một đám nhóc con, ta không yên tâm.”

“Vâng.”

Giang Cổ lại nhìn về phía Thẩm Thành: “Cậu tốt nhất giải quyết tốt chuyện này, bằng không, tôi phải làm theo ý tôi.”

Giang Cổ làm rất đơn giản, cho dù giết sai 3000, cũng tuyệt đối không buông tha bất luận người nào có khả năng.

Cho nên, so với Giang Cổ ra tay, Thẩm Thành xử lý còn lý trí hơn.

Ít nhất sẽ không máu chảy thành sông.

“Ừm, tôi biết.” Thẩm Thành trả lời.

Giang Cổ mang theo đứa bé rời đi, bên này cháo cũng đưa tới.

“Sau khi em về phải giả bộ mất giọng, tốt nhất không cần mở miệng nói chuyện, để bọn họ thấy em khôi phục quá nhanh lại có vẻ không bình thường.” Thẩm Thành cầm cái muỗng, thổi cháo, sau đó đút cho Tô Cẩm Lê.

“Vâng.” Tô Cẩm Lê ăn cháo hàm hồ lên tiếng.

“Chốc nữa anh phái người lo bệnh viện, cho em chuyển viện luôn, đến nơi anh quen thuộc có thể giả bệnh tốt hơn.”

“Vâng.”

*

Lúc An Tử Yến hấp tấp đuổi tới bệnh viện, đi vào phòng bệnh, liền thấy được một màn ấm áp như vậy.

Đối thủ một mất một còn của anh, đang ôn nhu đút ăn cho người mình để ý.

Ừm, ấm áp đến mức muốn nổ đầu, hận không thể tự chọc hai mắt.

“Sao anh lại tới đây?” An Tử Yến khó chịu hỏi Thẩm Thành.

Thẩm Thành không thèm nhìn An Tử Yến, tiếp tục đút ăn.

An Tử Yến cũng không nói với Thẩm Thành đi tới hỏi Tô Cẩm Lê: “Thân thể cậu thế nào?”

Tô Cẩm Lê đang giả bộ mất giọng, không thể trả lời.

Kết quả mới vừa tới gần, Thẩm Thành ngay lập tức nói một câu: “Cậu đừng tới gần em ấy.”

An Tử Yến bị Thẩm Thành quát lớn một câu cực kì khó chịu, vẫn cứ ngồi xuống, kết quả nhìn thấy người Tô Cẩm Lê bị dương khí trên người anh k1ch thích đến khó chịu.

An Tử Yến lại nhanh chóng đứng lên, lùi ra sau vài bước, Tô Cẩm Lê mới tốt hơn một chút.

An Tử Yến nhìn hai người kia, mình đứng ở cửa ủy khuất một mình, thở còn chưa đều đã thấy đau dạ dày.

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Cẩm Lê: Anh, hóa ra anh cũng không khống chế được mùi cá! 【 đột nhiên hưng phấn 】

Thẩm Thành:……【 còn không phải là vì em? 】
Bình Luận (0)
Comment