Tô Cẩm Lê không hiểu những việc này, cậu mới vừa học được Hán ngữ ghép vần, tốc dộ đánh chữ cực kì chậm.
Mỗi lần mở Weibo đều muốn đáp lại hết mấy bình luận, nhưng không có thời gian làm việc này nên dứt khoát không mở ra nhìn.
Ngày thường dùng điện thoại lên mạng, cũng đều nhắn tin tâm sự với bạn bè, hoặc là đi tra làm sao để hết mùi cá, chưa bao giờ biết đến mấy phân tranh như này.
Cho nên cậu chỉ đi theo An Tử Hàm cùng về phòng, vào cửa đã thấy Phạm Thiên Đình đang tắt camera.
Camera đáng thương của phòng bọn họ, không có việc gì mà đã hư một lần, tổ tiết mục lại giận mà không dám nói gì.
Ô Vũ ngồi dưới cửa sổ, hai tay đặt trên đầu gối, trán gác lên cánh tay, có thể nhìn ra tâm trạng của cậu rất không tốt.
Tô Cẩm Lê ngồi xếp bằng đối diện cậu, xoa đầu Ô Vũ.
“Tôi thấy ai mà nổi tiếng thì bạn gái cũ của người đó lại bị đưa lên mạng một đợt. Sao dân mạng thích săn đón người yêu cũ vậy?” Phạm Thiên Đình ngồi trên ghế, không nhịn được hỏi.
“Tò mò đó.” An Tử Hàm trả lời, “Nghe ngóng được loại hình cậu thích thì bọn họ chưa thỏa mãn nên đi tìm người thật. Tìm được người thật thế nào cũng phải đi công kích một chút, như người này lớn lên chẳng ra gì, idol của tôi ánh mắt không tốt, linh tinh. Còn có ……”
An Tử Hàm nói, chỉ hướng khác trong phòng: “Ô Vũ hiện tại là phái thực lực, mấy thí sinh cùng công ty sao có thể đánh bại? Dùng phương diện này để công kích lẫn nhau, cho dù vô tội hay không cái gì có thể dùng được thì dùng.”
“Àii…… Ô Vũ, cậu cũng đừng lo lắng.” Phạm Thiên Đình khuyên bảo.
“Cô ấy chưa làm sai điều gì, chia tay cũng là do tôi không tốt, không nên bị công kích như vậy.” Ô Vũ trầm giọng trả lời.
“Sao các cậu chia tay?” Tô Cẩm Lê hỏi.
“Sau khi ở bên nhau tôi vẫn luôn nỗ lực luyện tập, thường xuyên trễ hẹn, còn quên sinh nhật cô ấy, còn không dỗ cô ấy.” Ô Vũ trả lời.
“Quên sinh nhật, đến trễ hẹn, uống nhiều nước ấm có phải không? Như thế mà cậu có thể tìm được bạn gái chắc toàn dựa vào cái mặt.” An Tử Hàm không nhịn được quở trách một câu.
“Cậu tưởng cậu tốt hơn tôi à? Tra nam ngoại tình.” Ô Vũ lập tức phản bác, người khác nói cậu thế nào đều không quan trọng, nhưng An Tử Hàm có tư cách gì?
“Này! Tôi tự biết mình chẳng ra gì, cho nên tìm người chỉ làm bạn tình, cậu là thực sự có lỗi với cô nương nhà người ta.”
“Ngựa giống.”
An Tử Hàm tức giận không chịu được, còn muốn chửi tục thêm hai câu lại bị Tô Cẩm Lê ngăn cản: “Cậu thích hợp tìm đối tượng như An đại ca.”
“Tôi tìm đối tượng cao 193 centimet? Còn cao hơn tôi tận 6 centimet? Mỗi ngày xách tôi đi chơi hả? Lao vào vòng tay ôm ấp của cô ấy?” An Tử Hàm ghét bỏ hỏi.
“Không phải, là cậu chỉ cần không ngoan liền đánh một cái, chắc chắn thành thật. Cậu rất thiếu đánh.”
“Đừng làm trò hề. Tôi thích kiểu mềm mại đáng yêu.”
“Ô Vũ còn tốt hơn cậu, chỉ chuyên chú một người. Hơn nữa chia tay cũng không nói bậy người cũ.” Tô Cẩm Lê giúp Ô Vũ mỉa mai An Tử Hàm, An Tử Hàm tức giận không chịu được lăn lên giường.
Chờ An Tử Hàm hết nói rồi Tô Cẩm Lê bắt đầu nghĩ cách: “Cậu có thể ngăn được chút nào không?”
“Đăng weibo bảo vệ có thể sẽ phản tác dụng, người vốn không biết đều sẽ chạy tới xem. Hơn nữa sẽ khiến cho fan bạn gái phản cảm, do đó càng thêm công kích cô ấy.” Phạm Thiên Đình lắc đầu.
Phạm Thiên Đình lấy điện thoại tìm tòi một chút, cảm thán: “Bạn gái cũ của cậu rất xinh đẹp đó, kiểu thanh thuần.”
Ô Vũ cực kì bất đắc dĩ, hỏi: “Đã đến lúc nào mà cậu còn chú ý chuyện này?”
Tô Cẩm Lê đã tò mò vươn tay cầm điện thoại Phạm Thiên Đình, kết quả sau khi bị Ô Vũ răn dạy lại đáng thương rút tay lại, làm như chưa để ý gì cả nhưng diễn xuất lại quá tệ.
“Công ty các cậu mặc kệ sao?” Phạm Thiên Đình hỏi.
“Ba Nhược Ba La không công khai Ô Vũ, cậu ta bị nuôi thả.” An Tử Hàm tiếp lời.
“Vậy tôi nói anh tôi giúp cậu.” Tô Cẩm Lê lập tức nói.
Ô Vũ lập tức đè Tô Cẩm Lê lại: “Tình hình hiện tại của anh cậu trong công ty rất xấu hổ.”
“Hả? Sao vậy?”
“Anh ta mới vừa chuyển cổ đông, đang tranh đấu gay gắt với cao tầng trong công ty, tuy rằng vẫn luôn nghiền áp đối phương nhưng lại bị nhìn chằm chằm tìm nhược điểm. Thân phận tôi không ổn, nếu anh ta giúp tôi thì không tốt.”
An Tử Hàm cuối cùng cũng ngồi dậy, hỏi: “Có cần đội PR Truyền Kỳ của chúng tôi giúp đỡ không?”
Ô Vũ nhìn An Tử Hàm, hơi nhíu mày.
“Nhà tôi không phức tạp, phong cách đơn giản thô bạo, tài đại khí thô.” An Tử Hàm tiếp tục bổ sung.
“Vậy…… giúp tôi đi.” Ô Vũ rất ít khi cúi đầu với An Tử Hàm, lần này là thật sự không muốn bạn gái cũ bị liên lụy, cho nên đây là lần đầu tiên có thái độ như vậy với An Tử Hàm.
“Vậy gọi anh ơi nghe cái coi.” An Tử Hàm một tấc lại muốn tiến một thước.
“Tôi lớn hơn cậu!”
“Tôi thích làm anh.”
Ô Vũ buồn bực một hồi, vẫn kêu một tiếng: “Anh.”
An Tử Hàm lập tức vui vẻ lấy điện thoại ra, gọi cho Giang Bình Thu, không lâu sau đã phân phó xong rồi.
“Xóa toàn mạng, khống chế hot search, phí dụng sau này cậu trả cho tôi.” An Tử Hàm nói với Ô Vũ.
Chỉ mất mười phút để An Tử Hàm giải quyết vấn đề.
Ô Vũ ban đầu còn không tin, đợi một lúc đi xem Weibo, quả nhiên mất rất nhiều tin trên Weibo, hot search của cậu cũng không thấy.
Ô Vũ lại ngẩng đầu nhìn An Tử Hàm, thấy vẻ mặt An Tử Hàm chờ được khen, trong lòng lại khó chịu nhưng vẫn nói: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn cái gì, chút lòng thành.”
Một bên khác Tô Cẩm Lê lén lút cầm điện thoại Phạm Thiên Đình xem ảnh bạn gái cũ của Ô Vũ, sau đó nhỏ giọng cảm thán: “Thật xinh đẹp.”
An Tử Hàm tùy tiện đi tới xem ké, hỏi Ô Vũ: “Cậu thích kiểu má lúm đồng tiền à?”
“Dù sao không phải kiểu xà tinh.” Ô Vũ tiếp một câu, lấy điện thoại trong túi ra nhắn cho bạn gái cũ một câu: Tôi sẽ nỗ lực khống chế dư luận.
Bạn gái cũ nhắn lại rất nhanh: Ừm, tốt.
Ô Vũ nghĩ nghĩ, nhắn lại: ừm.
Sau đó phát hiện cậu bị bạn gái cũ chặn, tức khắc cảm thấy mất mát hơn vài phần.
An Tử Hàm ngó loạn thấy được, tới cạnh Ô Vũ hỏi: “Bạn gái cậu lại không dây dưa nhỉ, cô ấy không biết cậu nổi tiếng sao?”
“Cậu tưởng ai cũng như ba chị em xà tinh kia à? Cậu có phải không dám để mấy cô ta gối lên ngực mình vì sợ cằm đâm thủng ngực không.”
“Sao cậu phiền như vậy? Mỗi một việc này cũng nhắc đi nhắc lại.”
Ô Vũ lại nhìn An Tử Hàm không thuận mắt, Tô Cẩm Lê đột nhiên đứng dậy, bắt đầu hát bài của mình.
Ba người khác choáng váng, hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
“Giảm bớt không khí xấu hổ.” Tô Cẩm Lê trả lời.
“Sao cậu không giống anh cậu tí nào thế?” An Tử Hàm hỏi.
“Cậu cũng không giống anh cậu đâu.” Phản bác bằng thực lực.
Phạm Thiên Đình lại tò mò: “Anh trai Tô Cẩm Lê rốt cuộc là ai vậy?”
Lần trước An Tử Hàm có nói hoài nghi Thẩm Thành là anh trai Tô Cẩm Lê, nhưng Phạm Thiên Đình không tin.
Nếu anh trai Tô Cẩm Lê là Thẩm Thành, có lẽ tính cách đã giống An Tử Hàm, ít nhất sẽ không nhìn nghèo kiết hủ lậu như lúc đầu, mặc mỗi hai bộ, một bộ khác cất giữ, thay qua lại không được mấy.
“Không nói cho cậu.” Tô Cẩm Lê cùng An Tử Hàm trăm miệng một lời.
Ô Vũ cầm điện thoại, nhìn một lúc hỏi: “Tin tức của Chu Văn Uyên, là nhà các cậu làm sao?”
Những người khác lập tức bị hấp dẫn ánh mắt.
Hot search mới nhất: Chu Văn Uyên bạo lực học đường.
Cái hot search này đột nhiên xuất hiện ở vị trí thứ năm, nhấn vào là thấy Chu Văn Uyên lúc còn là học sinh đang bạo lực học đường người khác.
Trên Weibo còn có hình ảnh Chu Văn Uyên mặc trang phục của một tên tội phạm vị thành niên đang được phóng viên phỏng vấn.
Tô Cẩm Lê nhìn ảnh chụp, kinh ngạc hỏi: “Trước kia cậu ta còn khi dễ bạn học hả?”
“Vốn dĩ cậu nói Chu Văn Uyên là hung thủ tôi không tin lắm, hiện tại rốt cuộc tin. Gần đây không thấy tin tức về Chu Văn Uyên, là bị bắt lại rồi sao?” Phạm Thiên Đình nhìn tin này, hỏi.
Tô Cẩm Lê tất nhiên biết vài thứ nhưng sợ mình nói lòi chân tướng nên im lặng.
An Tử Hàm lại nói: “Nhà Chu Văn Uyên rất giàu có, nếu Chu Văn Uyên nói ra mấy tin tức này khẳng định sẽ bị xử lý sạch sẽ, không thể bị tìm ra.”
“Bị người khác ra giá cao hơn.” Ô Vũ trả lời.
An Tử Hàm cùng Ô Vũ đồng thời nhìn về phía Tô Cẩm Lê, Tô Cẩm Lê lập tức lắc đầu.
Thẩm Thành đã nói bọn họ muốn điệu thấp xử lí chuyện này, sợ có tin tức truyền ra ảnh hưởng. Dù sao phương pháp xử lý của bọn họ cũng không thể công khai
An Tử Hàm cúi đầu nhắn cho Giang Bình Thu.
An Tử Hàm: Anh Giang, tin tức của Chu Văn Uyên anh biết là sao không?
Giang Bình Thu: Cậu không phải muốn giúp bạn làm quan hệ công chúng sao?
An Tử Hàm: Đúng vậy.
Giang Bình Thu: Anh cậu gần đây điều tra Chu Văn Uyên, nắm được vài thông tin nên tung lên dời tầm mắt.
An Tử Hàm cầm điện thoại cho Ô Vũ xem.
Ô Vũ xem xong, hỏi: “Phí dụng bôi đen Chu Văn Uyên tôi không cần đưa cho cậu chứ?”
“Điểm chú ý của cậu là cái này sao?”
“Tôi rất nghèo mà? Trợ cấp cố định lúc này chỉ có một vạn.”
Tô Cẩm Lê lập tức nhảy dựng lên: “Cậu tận 1 vạn? Tôi mới 5500 tệ, anh Dũng còn nói đó là cao rồi.”
An Tử Hàm nghe xong trỏ ngón cái xuống: “Cái chỗ nhỏ kia cấp 5500 đã không tồi. Tôi nghe nói còn có công ty một tháng chỉ cấp một ngàn trợ cấp, bao ăn bao ở.”
“Hiện tại tôi qua công ty các cậu thì được nhiêu?”
“Trừ bảo hiểm cùng thuế, chắc 8000.”
Phạm Thiên Đình đột nhiên yếu ớt giơ tay: “Tôi một tháng một ngàn năm, bao ăn bao ở.”
Tô Cẩm Lê đột nhiên cảm thấy phòng làm việc cực kì tốt với cậu, quả nhiên là đãi ngộ nhất ca.
“Hợp đồng các cậu khi nào hết, tới Truyền Kỳ Thế Gia không?” An Tử Hàm hỏi.
Phạm Thiên Đình đúng là rất hứng thú, truy hỏi vài câu.
Ô Vũ lại giơ hai ngón tay: “Tôi còn có gần hai năm.”
Lúc này điện thoại Tô Cẩm Lê vang lên thông báo.
Hầu Dũng: Tiểu Cẩm Lý, chúng ta tăng ca thêm giờ, chế tác cho cậu một ca khúc, chỉ còn phần viết lời!
Hầu Dũng: Muốn nghe không?
Hầu Dũng: Tăng ca tới giờ còn chưa xem tập mới của cậu, chốc nữa cùng nhau ở phòng làm việc xem.
Tô Cẩm Lê: Các anh vất vả rồi, tôi nghe thử xem.
*
Hầu Dũng tắt điện thoại, xoa hốc mắt.
Mấy đồng nghiệp khác trong phòng làm việc đã bắt đầu sửa sang lại màn hình lớn.
Bọn họ đã định xem tập mới nhất 《Thần tượng quốc dân》, nếu không phải tăng ca thêm giờ làm ca khúc cho Tô Cẩm Lê cũng sẽ không để lâu vậy mà chưa xem
Một thời gian trước, phòng thu của họ hoàn toàn dựa vào bộ phận của anh Đức để viết lời và sáng tác nhạc cho những người khác để duy trì.
Hiện tại vì Tô Cẩm Lê, bọn họ thật đúng là cá mặn xoay người.
Gần đây đã bắt đầu có nhà quảng cáo tới liên hệ Hầu Dũng, muốn cho Tô Cẩm Lê nhận một ít đại ngôn, phí dụng là Truyền Kỳ Thế Gia trấn ải, chu cấp hợp lý, mới có thể tới tay Hầu Dũng.
Ngay cả khi hợp đồng bọn họ ký với Tô Cẩm Lê không có lời, phòng làm việc cũng có thể kiếm được nhiều vì có Tô Cẩm Lê.
Một tháng sắp xếp chụp 7 đại ngôn, gần đây còn có kịch bản đưa qua họ.
Ông chủ hiếm khi vung tay cho bọn họ cải thiện hoàn cảnh phòng làm việc, thay đổi một lô thiết bị mới, đương nhiên số tiền này là Truyền Kỳ Thế Gia cấp cho.
Màn hình mở ra, kết nối internet.
Mỗi lần Tô Cẩm Lê xuất hiện bọn họ đều sẽ hô to một tiếng, sau đó nói: “Nhất ca công ty chúng ta đẹp trai nhất.”
“Tôi cảm thấy C hẳn là Ô Vũ, cậu ta rất ổn định.”
“Nói không chừng là Tiểu Cẩm Lý của chúng ta thì sao.” Hầu Dũng ngáp một cái, nhìn giám khảo lựa chọn.
Lúc đầu mọi người tương đối thích Ô Vũ, chỉ có Cố Kết kiên trì nói giúp Tô Cẩm Lê.
Anh Đức không nhịn được nói: “Cố Kết có vẻ rất chiếu cố Tiểu Cẩm Lý.”
“Ừm.”
Chờ đến đoạn xác định vị trí C là Tô Cẩm Lê, phòng làm việc như thế vận hội Olympic thành công, mọi người hoan hô, thậm chí có hai đồng nghiệp nữ trực tiếp khóc luôn.
Chờ Tô Cẩm Lê hoá trang xong rồi xuất hiện trước màn ảnh, có người trực tiếp thét chói tai: “Tiểu Cẩm Lý của chúng ta quá đẹp!”
“Thực lực và mỹ mạo song song.”
“Nói cái gì vậy, nhất ca của chúng ta phải là anh tuấn tiêu sái.”
“Thật là cạnh tranh. Chỉ cần nghĩ đến việc tôi là đồng nghiệp với cậu ấy thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy tuyệt vời rồi.”
Công ty nghèo lại bay ra một con cá chép gấm vàng kim, mang toàn bộ phòng làm việc “làm ăn phát đạt”.
Nhân viên phòng làm việc tư đột nhiên được hưởng đãi ngộ của các công ty trong danh sách Fortune 500, điều mà trước đây họ thậm chí không dám nghĩ tới.