Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Chương 73

“Khá hơn chút nào không?” An Tử Yến đùa nghịch tóc Tô Cẩm Lê hỏi.

“Vừa rồi lạnh đến mức chuột rút chân! Nhưng hiện tại khá hơn nhiều.” Tô Cẩm Lê trả lời xong tiếp tục mùi ngon mà hút trà sữa, chỉ cần có trà sữa uống, mọi lo lắng đều sẽ tan thành mây khói.

Giúp Tô Cẩm Lê làm khô tóc rồi, An Tử Yến xách chân Tô Cẩm Lê lên hỏi: “Bị chuột rút ở chân nào? Anh xoa bóp cho em.”

“Chân phải.” Tô Cẩm Lê thản nhiên đặt chân trên đùi An Tử Yến, cậu hiện tại đã hoàn toàn không sợ An Tử Yến, thậm chí còn ở chung tự nhiên.

An Tử Yến giúp Tô Cẩm Lê ấn chân, giảm bớt chuột rút.

Tô Cẩm Lê thấy tóc An Tử Yến cũng chưa khô nên lấu máy sấy tới, nói: “Tôi giúp anh sấy tóc đi.”

“Ừm.” An Tử Yến lập tức thuận theo cúi đầu.

Tô Cẩm Lê cầm máy sấy thổi đỉnh đầu An Tử Yến, học bộ dáng An Tử Yến đùa nghịch tóc qua lại.

“Đừng thổi một chỗ, bỏng chết anh.” An Tử Yến oán giận một câu.

“Ò ò.” Tô Cẩm Lê vội đóng máy sấy, sau đó dùng miệng thổi thổi trên điểm nóng vừa rồi, lại xoa xoa, hỏi: “Khá hơn chưa?”

An Tử Yến ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm Lê, vừa nhấc mắt đã cùng Tô Cẩm Lê chân thành tha thiết bốn mắt nhìn nhau.

Anh vẫn luôn nhìn Tô Cẩm Lê, không hề chớp mắt, sau đó nở nụ cười.

Tô Cẩm Lê nếu không phải vừa mới xuống núi, tiếp xúc ít, có lẽ sẽ không độc thân nhỉ? Loại tư thái tự nhiên này làm ngực An Tử Yến như bị lông chim mềm mại thổi qua, ngứa đến khó chịu, lại mềm mại ngoài ý muốn.

Thật là cầm giữ không được.

Sao có thể không thích?

“Không sao.” An Tử Yến trả lời.

“Vậy tôi tiếp tục.” Tô Cẩm Lê lại cầm lấy máy sấy, giúp An Tử Yến sấy tóc.

Lần này có kinh nghiệm, sẽ không thổi mỗi một chỗ, làm An Tử Yến cảm thấy khá tốt.

Tóc An Tử Yến không lâu lắm đã khô, Tô Cẩm Lê mới vừa tắt máy sấy, An Tử Yến liền kéo lấy thảm, đem Tô Cẩm Lê kéo về phía mình, để Tô Cẩm Lê gần như nằm trong lồ ng ngực anh.

“Chúng ta có phải nên tính sổ sau thu không?” An Tử Yến hỏi.

“Hả?” Tô Cẩm Lê ngơ ngác nhìn An Tử Yến, có chút khó hiểu.

“Buổi sáng em nói anh, chúng ta không có biện pháp ở bên nhau, kết quả vừa rồi lại hôn môi tận năm phút, em đây là tình huống như thế nào? Hả?” An Tử Yến hùng hổ hỏi, làm Tô Cẩm Lê choáng váng.

“Này…… Thực xin lỗi……”

“Vô dụng, lần đầu tiên anh nói chuyện k1ch thích đến em, em đột nhiên nhào lên hút dương khí, anh có thể coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra. Lần thứ hai, là anh nói chuyện sai, khiến em hiểu lầm, không nghĩ tới em đột nhiên hôn lại, anh cũng có thể xem nhẹ. Lần này thì sao? Em nên chịu trách nhiệm đi chứ?”

Tô Cẩm Lê ngây ra như cá gỗ nhìn An Tử Yến, không biết nên nói thế nào.

“Vừa rồi là khẩn cấp, anh chưa nói gì, nhưng là chúng ta không thể coi như gì cũng chưa phát sinh chứ?” An Tử Yến tiếp tục truy kích, từng bước ép sát, làm Tô Cẩm Lê hoảng sợ vô cùng.

“Không, không, không được đâu! Anh tôi biết sẽ không để ý tôi!”

“Vậy em khinh bạc anh như thế, sau đó coi như không phát sinh chuyện gì?”

Tô Cẩm Lê lắc đầu, sau đó giơ tay xoa đầu An Tử Yến, nói: “Lại cho anh một cái chúc phúc.”

“Em thu lại đi, anh không cần!” An Tử Yến lập tức cự tuyệt, giống như Tô Cẩm Lê đội nón xanh cho anh vậy.

“Anh dùng chúc phúc cực kì lãng phí, sau này tôi lại cho anh 10 cái, được không?”

“Không được! Anh muốn toàn bộ con cá!”

“Hai ta lại thương lượng nhé?”

“Không thương lượng.”

Tô Cẩm Lê rối rắm đến mức vẻ mặt ủy khuất, cậu gian nan đẩy An Tử Yến ra, nói: “Chúng ta thương lượng, hôm nay thật là tôi lợi dụng anh, là tôi không đúng, cho nên tôi nhất định sẽ tận khả năng bồi thường anh.”

“Anh muốn cá.”

“Tôi…… bắt cho anh mấy con?”

“Anh chỉ coi trọng con như em.”

“Nhưng…… Chúng ta không phải lưỡng tình tương duyệt mà.”

“Tra cá.” An Tử Yến lập tức mắng một câu, sau đó thả Tô Cẩm Lê ra, đứng dậy làm bộ làm tịch dọn đồ.

Tô Cẩm Lê quả nhiên khẩn trương đứng dậy, ở bên cạnh không ngừng dỗ dành anh: “Anh đừng như vậy, chúng ta có thể nghĩ biện pháp tốt nhất cho cả hai bên được không?”

“Vậy em nói xem, như thế nào có thể làm anh cảm thấy vừa lòng?”

“Tôi cho anh vẩy cá đi, anh có thể làm thành bùa hộ mệnh, thời khắc mấu chốt có thể bảo mạng.”

Lớp vảy trên người Tô Cẩm Lê không thể tái sinh, nếu lấy ra một mảnh thì một mảnh sẽ vĩnh viễn không thay đổi, ảnh hưởng mỹ quan, cũng sẽ rất đau.

Nếu thật sự đem vảy toàn thân đều nhổ sạch, có khi còn thành một con cá phế, còn sẽ trở nên cực kì ghê tởm, pháp lực không còn, cũng không thể chúc phúc.

Tô Cẩm Lê có thể hứa hẹn như vậy, đã là lời hứa lớn nhất mà cậu có thể nghĩ ra.

Người bình thường nghe thấy cái này phỏng chừng đều sẽ động tâm.

Nhưng An Tử Yến không giống, anh vẫn càn quấy, nếu không anh chả có chút hy vọng gì nữa.

“Không cần, bằng không sẽ thấy vảy nhớ người.” An Tử Yến lại lần nữa cự tuyệt.

An Tử Yến dọn đồ xong, Tô Cẩm Lê cũng không nghĩ tới nên bổ cứu như thế nào, liền khoác thảm vội đi theo sau An Tử Yến.

An Tử Yến lấy một cái hoodie trong xách đồ ra, tròng lên Tô Cẩm Lê.

Tô Cẩm Lê phối hợp nâng tay, tựa như khi còn nhỏ Thẩm Thành giúp cậu mặc quần áo, để An Tử Yến thuận lợi mặc vào cho cậu.

Sau đó lại tìm ra một cái quần thể thao, đưa cho Tô Cẩm Lê: “Tự mặc.”

Tô Cẩm Lê lập tức mặc vào, xắn ống quần lẩm bẩm nói: “Tôi mặc quần áo của anh hơi lớn.”

“Chắc là một số?”

“Hai đó, anh nhìn xem quần áo thùng thình này.” Tô Cẩm Lê rũ áo hoodie ra cho An Tử Yến xem.

“Quần áo kiểu này vậy, anh mặc vào cũng lớn.”

“Ồ……”

An Tử Yến tìm giày, quả nhiên, Tô Cẩm Lê mang sẽ có vẻ rất lớn.

An Tử Yến chỉ có thể cho Tô Cẩm Lê một đôi dép lào: “Mang cái này đi.”

Tô Cẩm Lê lập tức mang vào.

An Tử Yến nhìn chằm chằm chân Tô Cẩm Lê một hồi, không nhịn được cảm thán: “Sao chân trắng như vậy?”

“Bởi vì chưa bao giờ lộ ra.”

“Em có nấm chân?” Nhìn không giống.

“Nấm chân một lần sạch là khử mùi cá, nhưng tôi cảm thấy dùng không tốt lắm, nói một lần sạch, tôi dùng nhiều lần vậy cũng không sạch.”

“Thẩm Thành ngày thường đều mang theo cái này sao?”

“Anh tôi pháp lực cao, không cần.”

An Tử Yến gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

Thu dọn đồ đạc xong, anh lại bưng một cốc trà sữa lên hỏi Tô Cẩm Lí: “Em còn uống không?”

“Anh không uống sao?”

“Anh thường uống cà phê.”

“Uống.”

An Tử Yến đem trà sữa cho Tô Cẩm Lê, Tô Cẩm Lê lập tức cắm ống hút uống.

“Đi thôi, về khách sạn trước, nơi đáng chết này đợi không thoải mái.” An Tử Yến nói xong liền xách đồ tùy thân đi ra ngoài.

Tô Cẩm Lê cầm trà sữa đi theo sau An Tử Yến.

Sau khi họ rời đi, sẽ có người vào phòng nghỉ của An Tử Yến lấy đồ, sau đó sẽ đưa thẳng đến khách sạn.

Hai người sóng vai đi ra ngoài, lên xe bảo mẫu của An Tử Yến.

ụa ụa rồi là đang giận đó hả

Xe chạy qua cổng, vẫn thấy fans đứng dưới mưa chờ xe rời đi.

An Tử Yến bảo Tô Cẩm Lê ngồi trong góc, trong khi anh mở cửa sổ, vẫy tay với fans một lúc rồi bảo tài xế lái xe đi.

“Truy tinh thật sự vất vả ……” Tô Cẩm Lê uống xong trà sữa rồi, không nhịn được cảm thán.

“Đừng thương hại người khác, trước tiên hãy nghĩ đến chuyện của em đi.” An Tử Yến nói xong liền lấy điện thoại ra xem tin tức, cùng Giang Bình Thu thông báo lộ trình mấy ngày tới.

“Ồ……” Tô Cẩm Lê thấp giọng đáp một câu.

Sau khi hai người trở lại khách sạn, vẫn được một nhóm người hộ tống an toàn đưa đến phòng tổng thống của An Tử Yến rồi mới giải tán.

Tô Cẩm Lí đứng ở cửa nói: “Ngủ sớm đi, tôi về phòng trước.”

“Chuyện chưa giải quyết xong, đừng cứ mơ hồ như vậy mà bỏ qua.” An Tử Yến mang Tô Cẩm Lê vào phòng khách, mời Tô Cẩm Lê ngồi xuống, “Yên tâm nghĩ đi, không sao đâu, chúng ta có một đêm. “

Tô Cẩm Lê dứt khoát ngã trên sô pha, tuyệt vọng: “Tồn tại thật gian nan a…… Làm người thật khó a……”

An Tử Yến thấy Tô Cẩm Lê tuyệt vọng thành như vậy, không nhịn được muốn cười.

Trong cuộc chiến giữa anh và Thẩm Thành, Tô Cẩm Lê chắc chắn là người vướng víu nhất, nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cậu, An Tử Hàm cũng có chút do dự, sợ rằng ép quá mạnh sẽ khiến Tô Cẩm Lê gặp quá nhiều khó khăn.

Đang muốn sửa miệng lại thấy Tô Cẩm Lê vốn đang nằm trên sopha trực tiếp biến thành một con cá, trốn tránh hiện thực.

An Tử Yến nhìn chằm chằm cá lớn, ngây người trong nháy mắt, vừa tức giận vừa buồn cười.

‘Có cần anh thả em xuống nước không?” An Tử Yến hỏi.

Tô Cẩm Lê nhúc nhích đầu cá, gật đầu mà toàn thân cá đong đưa.

An Tử Yến vào phòng tắm, mở đầy nước bồn tắm, sợ Tô Cẩm Lê bị lạnh còn cố ý mở nước ấm.

Dùng tay thử nước, cảm thấy ổn mới đi ra ngoài đem Tô Cẩm Lê từ trong quần áo nhấc ra, sau đó ôm tới phòng tắm, bỏ vào bồn tắm.

Bồn tắm là hình trong, rất lớn, đủ rộng để ba người có thể tắm cùng lúc, nên Tô Cẩm Lê có thể bơi trong đó rất vui vẻ.

An Tử Yến đứng ở một bên nhìn Tô Cẩm Lê bơi lội, có chút bất đắc dĩ, sau đó đi ra ngoài dùng WeChat hỏi Giang Bình Thu: “Đuổi hàn làm sao?”

Giang Bình Thu nhanh chóng mang lát gừng tới.

An Tử Yến cầm lát gừng đi vào phòng tắm, ném vào bồn tắm.

Tô Cẩm Lê bị dọa choáng váng, đây là không chiu trách nhiệm là phải ăn cậu sao?

Tô Cẩm Lê gần như bật khóc, hoảng loạn bơi xung quanh bồn tắm.

Giết! Cá! AAAAAAA!

Ai biết, An Tử Yến ném xong lại đi ra ngoài, Tô Cẩm Lê cho rằng An Tử Yến là muốn tìm nồi, vì thế bò từ bồn tắm ra, dùng khăn tắm lau khô thân thể.

Áo tắm còn chưa mặc vào, An Tử Yến lại đi đến, hơn nữa mặc quần bơi.

Tô Cẩm Lê vội đáng thương nói: “Chúng ta có thể thảo luận chuyện tình cảm, đừng ăn tôi…”

Ánh mắt An Tử Yến di chuyển trên người Tô Cẩm Lê, cảm thán: “Lúc mấy em thành người đồ nên có cũng giống nhau nhiều nhỉ.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Cẩm Lê: Đương nhiên đều có, tôi chính là đàn ông!

An Tử Yến: Vậy sao trứng trứng của em nhỏ vậy?

Tô Cẩm Lê: QAQ!!!!

【 tiếu chít chít không phải màu vàng đã không tồi! 】
Bình Luận (0)
Comment