"Bà ta không phải mẹ tôi!! Bây giờ......và mãi mãi......"
***
Trương Nhã Hy, lúc đó chỉ mới sáu tuổi, đang ôm chặt lấy em trai Trương Huy.
Cô bé khóc, khuôn mặt lem nhem đầy nước mũi. Trương Nhã Hy nhìn chằm chằm người đàn bà trước mặt, trái tim nhỏ bé chợt nhói đau. Đó không phải mẹ cô, tuyệt đối không phải.
Trương Huy nằm yên trong lòng chị mình, cậu cũng đủ thông minh để nhận thức bà ta không phải mẹ của cậu và chị cậu. Trương Huy òa khóc.
Trương lão gia khó xử, dỗ dành hai bé. Người đàn bà thì ra vẻ ủy khuất, chị ta quỳ xuống, nắm lấy tay Trương Nhã Hy, cố chuốc những lời ngon ngọt vào đầu cô.
- Ngoan, Nhã Hy, đừng khóc nữa. Mẹ cũng rất buồn khi mẹ con mất. Nhưng mẹ rất thương con, Nhã Hy à Mẹ biết việc chấp nhận mẹ kế là rất khó, nhưng...... hix......
Chị quệt giọt nước mắt, loạng choạng ngã vào người Trương lão gia. Trương lão gia nhíu mày, khẽ cáu gắt hai bé. Nhưng, chị ta liền lên tiếng:
- Không,...... anh, hai đứa còn nhỏ, là do em không giữ gìn sức khỏe thật tốt Em cũng không thể nào tốt bằng chị Linh được......
- Bạch Tinh, em đúng là người vợ hiền.
Trương Nhã Hy khó chịu nhìn cha và dì ghẻ. Đáy mắt cô ánh lên tia tức giận. Bà ta còn dám xưng là mẹ cô. Trương Nhã Hy nhẹ nhàng đặt em trai xuống, rồi chạy đến đẩy mạnh bà ta. Cô ôm chặt Trương lão gia, đôi môi anh đào nở nụ cười đắc chí.
Ngoài trời, tuyết đã rơi trắng xóa. Hàng cây xanh như trùm một tấm mền băng giá.
- NHÃ HY, CON ĐANG LÀM GÌ VẬY HẢ?!
Trương lão gia hét lớn khiến cô giật mình. Trương Nhã Hy ngây ngốc giương đôi mắt ngấn nước nhìn cha, tự hỏi đã làm gì sai.
Trương Huy nghe tiếng hét, bỗng khóc to hơn. Cậu không ngừng gọi tên chị mình.
Bạch Tinh bị đập đầu vào thành ghế, lập tức lăn ra ngất xỉu. Trương lão gia lo lắng, nhanh chóng gọi quản gia tìm bác sĩ. Mọi người dần rời khỏi phòng.
Trương lão gia ra sau, ông lạnh lùng không nhìn Trương Nhã Hy và Trương Huy một cái.
Tiếng đóng cửa thô bạo vang lên, và tất cả lại trở về yên tĩnh.
Trương Nhã Hy định tiến tới bế Trương Huy, nhưng cô bước đi còn không vững. Cô ngã phịch xuống, hai hàng nước lăn dài bên má.
Sao vậy?
Tại sao cô lại chịu nhiều thương đau như vậy? Ở tuổi này, đáng lẽ cô phải được vui chơi, vô nghĩ vô lo chứ?
Ông trời sao lại bất công với Trương Nhã Hy vậy?
- Chị...... chị.....
Trương Huy ngọng nghịu nói, chập chững từng bước về phía Trương Nhã Hy.
Trương Nhã Hy đỡ lấy em trai, ôm chặt vào lòng. Cô cảm thấy tủi thân. Cô gào khóc.
Chỉ hôm nay thôi, Trương Nhã Hy sẽ không bao giờ khóc nữa.
Nhất định.
Trương Huy cười, để lộ hàm răng chỉ mới mọc hai cái. Cậu giật giật tóc chị, cái giọng ngọng nghịu đáng yêu lại cất lên:
- Đừng k-khóc...... nhé, chị Hy...... y......
Trương Nhã Hy gật đầu lia lịa, nhưng nước mắt cứ tuôn ra Cô càng siết chặt Trương Huy vào lòng, nức nở:
- Ừ, Hy..... sẽ không khóc...... Oa......
***
Năm Trương Nhã Hy mười tuổi, và Trương Huy đã lên bảy.
Trương lão gia phải đi công tác một năm.
Bạch Tinh liền cắt phần học năng khiếu của Trương Nhã Hy và Trương Huy, một phần là vì hai bé học tốt hơn con chị ta, Trương Doãn Hợp. Trương Doãn Hợp nhỏ hơn Trương Nhã Hy một tuổi.
Nhưng chị ta không thể cho hai bé nghỉ học chính thức.
Một hôm, trong bữa cơm trưa, Trương Doãn Hợp đã gây sự với hai bé.
- Nhã Hy, tôi muốn uống ly sữa của cô.
Trương Doãn Hợp lớn tiếng ra lệnh. Giọng điệu hách dịch, thái độ huênh hoang của nhỏ khiến Trương Huy bất cần. Riêng Trương Nhã Hy vẫn bình tĩnh, cô đẩy ly sữa của mình sang phía Trương Doãn Hợp.
Trương Doãn Hợp híp mắt, dùng tay hất đổ ly sữa. Cái ly vỡ toang.
-Hợp......
Trương Huy tức giận, con nhỏ đó đang cố tình.
Trương Doãn Hợp bỗng khóc, khuôn mặt trở nên đáng thương.
- Em chỉ muốn ly sữa của chị thôi mà, chị có cần phải đập vỡ nó như thế. Chị Hy chỉ cần nói "không", có nhất thiết......
BÉP
BÉP
Trương Nhã Hy lãnh trọn hai cái tát. Cô trừng mắt nhìn Bạch Tinh, bàn tay khẽ siết lại. Nhưng không có lời nào thốt ra từ cô.
- Mày đừng hòng ăn hiếp con tao!
Trương Huy đau lòng khi thấy chị như vậy Không tự chủ chính mình, cậu nói lớn:
- Không phải lỗi của chị ấy...... Là lỗi của con bà, con bà đó!!
- HỖN LÁO!! Ai dạy mày thế hả?! Mày có biết lễ phép là gì không?! À, đúng là mẹ nào con......
Trương Nhã Hy không thể chịu đựng nổi. Cô không cho phép người khác nói mẹ như vậy. Mắt Trương Nhã Hy đỏ ngầu, sát khí bao quanh căn bếp.
- Đừng xúc phạm mẹ tôi, bà không có quyền Tôi nói cho bà biết......, mẹ con bà sẽ chẳng có quyền thừa kế cho cái gia tài này đâu!
BÉP
-MÀY CÚT VÀO PHÒNG MÀY CHO TAO. CHÚT NỮA HÃY NGHỈ HỌC, TAO SẼ DẠY DỖ LẠI CHÚNG MÀY.
***
Trương Nhã Hy ngồi im để Trương Huy sơ cứu vết thương. Cô cúi gằm mặt. Không khí im lặng bao trùm căn phòng.
Trương Huy e dè, xin lỗi chị mình. Cảm giác tội lỗi dâng trào trong cậu.
- Là do chị - Trương Nhã Hy cười trừ -... Chị đã hành động nông nổi. Chút xíu, chị sẽ gánh tội hết cho em Em hãy đi học đi Hôm nay có bài kiểm tra mà.
- Nhưng...... vâng......
Trương Huy lí nhí. Mệnh lệnh của chị cậu là không thể chối cãi. Vả lại, với trí thông minh bẩm sinh, cậu biết cái nào là lựa chọn tốt nhất. Chính là lựa chọn này.
Trương Nhã Hy hài lòng, xoa đầu Trương Huy. Cô bỗng đanh lại. Chết tiệt! Tại sao lúc nãy cô lại để tình cảm lấn át lý trí thế này? Thật là trẻ con mà!
Trương Nhã Hy trưởng thành hơn các bạn trang lứa rất nhiều. Nhưng, dù vậy, thì cô vẫn không thể vượt qua khả năng của một con người. Đó là sự vô tư của trẻ con. Trương Nhã Hy chỉ mới mười tuổi thôi.
Nhưng, chắc chắn một điều, đây là ký ức mà cô sẽ không bao giờ quên.
Về mẹ kế.
Và khoảnh khắc cô tạo cho mình chiếc mặt nạ mới.
"Yên tâm, tiểu Huy, chị nhất định sẽ bảo vệ em."