Khi nhìn rõ gương mặt đang cười đùa kia là ai, cảm xúc của Tiêu Thuần chuyển từ giận dữ sang kinh ngạc. Nhưng sự kinh ngạc ấy chỉ kéo dài trong chốc lát, sau đó là một loạt suy tính khác.
Mộ Dĩ An không biết người trước mặt là Tiêu Thuần, chỉ cảm thấy bên cạnh đột nhiên có mùi hương quen thuộc, giống như từng gặp ở đâu đó. Nàng quá khát khao được nói ra hết mọi chuyện, nhưng lại không biết nên nói với ai.
Cảm giác từ lòng bàn tay truyền đến - trơn nhẵn, ấm áp, tinh tế mà không cấn tay - khiến Mộ Dĩ An không nỡ buông ra. Nhịp đập ở cổ tay cũng dần tăng, làm nàng nhớ đến lúc từng nắm tay Nhan Thanh.
Mộ Dĩ An cảm thấy cổ mình vặn xoay rất mệt, nên lại cúi đầu, nhìn chằm chằm vào quầy bar, miệng thì thầm gì đó không rõ, tay vẫn không có ý định buông.
Tiêu Thuần hít một hơi sâu để kiềm chế, rồi quay sang hỏi bartender:
"Nàng đến một mình sao?"
Bartender bất đắc dĩ đáp:
"Đúng vậy. Vừa đến đã ngồi chỗ này. Tôi tưởng hôm nay ngươi không tới, nên cũng không đổi chỗ cho nàng."
Tiêu Thuần không quan tâm Mộ Dĩ An đi với ai. Nàng chỉ muốn xác nhận: có phải Mộ Dĩ An đặc biệt đến đây, ngồi đúng vị trí quen thuộc, để đợi nàng? Dù sao chuyện nhà nghỉ dưỡng, Tiêu Thuần vẫn chưa từng hồi đáp.
"Vừa ngồi xuống đã gọi rượu mạnh. Nhìn bộ dạng gấp gáp, tôi còn tưởng nàng nghiện rượu tái phát, ai ngờ..."
Tiêu Thuần có thể hình dung tâm trạng khó xử của bartender. Nhưng dáng vẻ của Mộ Dĩ An hôm nay lại khác với những lần say trước đó.
Chưa kịp nhìn kỹ, Tiêu Thuần đã phát hiện có hai ánh mắt từ xa thỉnh thoảng liếc về phía này. Khi nàng nhìn lại, đối phương lập tức thu ánh mắt, nhưng không thoát khỏi sự quan sát của nàng.
Ánh mắt né tránh ấy mang theo sự thèm khát và mưu đồ - giống như đang rình con mồi, sẵn sàng ra tay. Là kiểu người chuyên "nhặt xác" ở quán bar, chờ những kẻ uống say mất cảnh giác.
Dù đối phương đã thu liễm, Tiêu Thuần vẫn bình tĩnh nhìn một lúc, rồi mới quay lại. Nàng đặt chiếc clutch hàng hiệu xuống, ngồi vào ghế cạnh Mộ Dĩ An.
Chỉ một hành động ấy đã khiến hai kẻ kia từ bỏ ý định. Không lâu sau, họ mặt mày xám xịt, tính tiền rời đi.
Bartender liếc nhìn Tiêu Thuần, rồi nhìn sang Mộ Dĩ An, không hóng chuyện, chỉ hỏi:
"Vẫn theo quy củ cũ chứ?"
Tiêu Thuần vừa định gật đầu, thì cổ tay bị Mộ Dĩ An nhấn mấy cái. Vốn đã không thoải mái, nàng lại càng thấy Mộ Dĩ An không chịu yên.
Tiêu Thuần gạt tay ra, không để ý Mộ Dĩ An đang lẩm bẩm gì đó.
"Nàng uống gì tối nay?"
Bartender nhớ lại:
"Một ly Londa. Sau đó tôi thấy nàng không ổn, nên đổi sang Pina."
Tiêu Thuần nhếch môi:
"Cho tôi một ly Londa." Rồi quay sang dặn:
"Cho nàng một ly nước."
Mộ Dĩ An vẫn ôm chặt điện thoại, không thể gọi ai đến đón. Bartender vốn không yên tâm để nàng một mình, nhưng thấy Tiêu Thuần đã ra mặt, cũng yên tâm đi làm việc khác.
Tiêu Thuần ung dung uống rượu, mặc kệ Mộ Dĩ An bên cạnh lầu bầu.
Một ngày mở bốn cuộc họp đã khiến đầu nàng đau nhức, giờ lại thêm tiếng lải nhải bên tai. Nhưng dáng vẻ cô đơn của Mộ Dĩ An khiến Tiêu Thuần không nỡ phớt lờ.
Nàng quyết định xem như đang ngồi ở sàn nhảy uống rượu, không để tâm đến tiếng ồn.
"Chúng ta sao lại hết duyên ở đây? Nấc... Dù ngươi làm việc ở nước ngoài, ta vẫn có thể đến thăm. Ngươi cũng có thể về thăm ta.
Hai năm... hai năm đâu có gì to tát.
Ta thích ngươi, đâu phải chỉ trong hai năm. Hai năm thì sao..."
Giọng Mộ Dĩ An lúc to lúc nhỏ, càng về sau càng nghẹn ngào.
Tiêu Thuần tay run một chút, rượu không đổ ra, nhưng sự chú ý đã bị cuốn theo.
Mộ Dĩ An vẫn cúi đầu, vai run lên từng nhịp rõ rệt.
Tiêu Thuần không giỏi an ủi người khác, nhưng nhìn thấy cảnh này, nàng cũng không đành lòng.
"Mộ Dĩ An."
Không thấy phản ứng, Tiêu Thuần nâng giọng:
"Mộ Dĩ An."
Mộ Dĩ An ngẩng đầu nhìn nàng, nước mắt lưng tròng, nụ cười đã biến mất từ lâu.
Nàng che mắt, không rõ có nhận ra người gọi mình hay không.
"Thất tình không có gì ghê gớm." Tiêu Thuần không giỏi nói lời cảm tính, nhưng thất tình thật sự không phải chuyện quá lớn.
Đau đến mấy rồi cũng phải tiếp tục sống. Chịu được là tốt.
Tiêu Thuần cười tự giễu. Nỗi đau nàng từng trải qua, không muốn lặp lại. Tình yêu, vì thế, nàng luôn giữ khoảng cách.
Mộ Dĩ An khẽ nói:
"Ngươi đâu phải ta. Làm sao ngươi biết ta thích nàng đến mức nào."
"Yêu là chuyện của hai người. Nhưng chia tay chỉ cần một người quyết định." Tiêu Thuần nhấp rượu, không rõ đang nói với Mộ Dĩ An hay với chính mình.
"Ngươi giữ không được người ấy, thì chỉ có thể chấp nhận thực tế."
Mộ Dĩ An nghẹn lời, im lặng rất lâu, rồi nâng ly uống một hơi.
Không ngờ đó là nước lọc. Không cay, không k*ch th*ch - chỉ lạnh buốt khiến nàng rùng mình, nhưng cũng tỉnh táo hơn.
"Ta đưa ngươi về." Hai kẻ lén lút ban nãy khiến Tiêu Thuần cảnh giác. Đêm nay, nàng không thể để Mộ Dĩ An một mình.
"Ta..." Mộ Dĩ An vừa định đáp, thì cảm thấy buồn nôn, vội chạy vào nhà vệ sinh.
Khi nàng rửa mặt xong quay lại, Tiêu Thuần đã thanh toán xong.
Mộ Dĩ An đầu nặng chân nhẹ về đến nhà, chưa kịp tắm đã ngã xuống giường, không muốn nghĩ gì thêm về tối nay.
Ngày mai là sinh nhật của nàng. Kế hoạch ban đầu là cùng Nhan Thanh ăn tối dưới ánh nến, rồi đi xem phim. Sau đó, Nhan Thanh sẽ về nhà hoặc đến chỗ nàng - Mộ Dĩ An đều tôn trọng lựa chọn của nàng.
Nhưng kết quả lại không như mong đợi. Nhan Thanh đã chọn rời đi.
Rời khỏi cuộc sống của Mộ Dĩ An - triệt để rời đi.
Sáng hôm sau, Mộ Dĩ An bị đánh thức bởi chuông báo từ điện thoại trong túi quần.
Sáng hôm sau, Mộ Dĩ An bị chuông báo thức trong túi quần đánh thức. Đầu đau nhức, mắt cay xè, cổ họng khô rát. Nàng lấy điện thoại ra định tắt báo thức để ngủ tiếp, nhưng lại thấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ Nhan Thanh gửi tối qua.
Thời gian cách lúc Nhan Thanh rời đi không lâu, chắc nàng quá mệt nên không nhớ rõ.
Nhan Thanh đến để trả lại thẻ, nói rằng nàng không động đến số tiền đó.
Mộ Dĩ An bước ra ngoài, thấy một tấm thẻ được nhét qua khe cửa.
Sau khi nói xong chuyện tiền bạc, Nhan Thanh còn bổ sung một câu: "Chúc sinh nhật vui vẻ." Rồi sau đó... xóa Mộ Dĩ An khỏi danh sách liên lạc.
Mộ Dĩ An nhìn chằm chằm vào dấu chấm than đỏ rực, lòng chùng xuống.
Nàng rất đau, rất không nỡ. Nhưng khi mở ảnh đại diện của Nhan Thanh, ngón tay dừng lại giữa không trung, bên tai lại vang lên lời của Tiêu Thuần tối qua:
"Đã không giữ được, thì phải học cách chấp nhận."
Là bạn học của Nhan Thanh, Mộ Dĩ An từng chứng kiến nàng từ chối biết bao người theo đuổi. Nhan Thanh từng nói: "Không thích thì không miễn cưỡng."
Mộ Dĩ An cất điện thoại, ẩn khung chat với Nhan Thanh.
Từ giờ phút này, nàng bắt đầu học cách chấp nhận thực tại.
Những ngày qua, nàng đã phải đối mặt với quá nhiều sự thật phũ phàng. Nhưng lần này, cảm giác như có ai đó khoét một mảng lớn trong tim nàng. Máu me đầm đìa, đau đến nghẹt thở.
---
Tiêu Thuần sau khi thức dậy cảm thấy vai trái hơi nhức. Ban đầu không nhớ ra lý do, sau mới nhận ra là do dìu Mộ Dĩ An về nhà tối qua. Nếu không phải thấy nàng thất tình đáng thương, Tiêu Thuần đã chẳng mang giày cao gót mà tốn sức dìu lên lầu.
Thật ra, nàng có thể để tài xế đưa về. Nhưng sau khi lên xe, Mộ Dĩ An cứ nắm chặt cổ tay nàng, đến lúc xuống xe vẫn không buông.
Bình thường, ai dám làm vậy đã bị nàng đẩy ra khỏi xe. Nhưng lần này, Tiêu Thuần chỉ lắc đầu bất lực, coi như đồng cảm với người thất tình. Dù sao nàng cũng từng trải qua, hiểu rõ nỗi đau ấy.
Sau khi ăn sáng, Tiêu Thuần vào thư phòng uống trà với Tiêu Vạn Đình, tiện thể báo cáo công việc nửa tháng qua.
Tiêu Vạn Đình không có gì để chê trách về hiệu quả công việc của cháu gái. Nhưng là người lớn trong nhà, ông không thể không nhắc đến một chủ đề khác.
Sau khi nhấp một ngụm trà, ông hỏi:
"Tiểu Thuần, con về nước cũng mấy năm rồi. Công việc đã ổn định, có phải nên cân nhắc chuyện cá nhân?"
Tiêu Thuần đang rót trà thì khựng lại một chút, nhưng vẫn giữ nụ cười khéo léo:
"Gia gia, con tạm thời chưa có ý định đó. Công việc vẫn còn nhiều điều cần học hỏi."
"Công việc thì làm hoài không hết. Nhưng tìm một người để cùng chia sẻ, cùng gánh vác thì nên nghĩ đến."
Tiêu gia không có quy định bắt buộc phải kết hôn theo kiểu môn đăng hộ đối, nhưng hai người anh họ của Tiêu Thuần đều chọn bạn đời có xuất thân tương đương. Từ khi nàng về Hải Thành, người trong nhà cũng từng giới thiệu vài người có ý định nghiêm túc.
Lúc còn học ở nước ngoài, Tiêu Thuần từng có một mối tình. Chuyện này cả nhà đều biết. Sau đó nàng nói đã chia tay, mọi người cũng không hỏi thêm.
Nhưng lần này, khi Tiêu Vạn Đình trực tiếp nhắc đến, rõ ràng là một tín hiệu khác.