Đại Tiểu Thư Cùng Ta Yêu Đương Bí Mật

Chương 8

Tiêu Thuần dừng lại một chút, nhấp một ngụm rượu nhỏ, lúc này mới nghiêm túc nhìn nàng:
"Mộ Dĩ An? Bạn gái?"

 

Mộ Dĩ An gật đầu kiên định, ánh mắt chân thành, mang theo chút áy náy.

 

Nàng nhớ lại cảnh hôm đó trước cổng bệnh viện ở Ninh An, khi Tiêu Thuần từng thấy nàng nắm tay một nữ sinh - hẳn là Nhan Thanh. Việc thay mặt nhận giấy khen không phải chuyện lớn, miễn là quá trình bình chọn không có gian lận.

 

Thế nhưng dáng vẻ nghiêm túc của Mộ Dĩ An lại khiến Tiêu Thuần thấy thú vị - sự căng thẳng chân thành ấy nổi bật giữa bầu không khí lười biếng, say sưa của quán rượu.

 

Tiêu Thuần khẽ cười:
"Vậy ngươi muốn cùng ta nói chuyện gì?"

 

Thấy Tiêu Thuần không đuổi đi, Mộ Dĩ An lấy hết can đảm, hơi nghiêng người về phía trước:
"Ta muốn mua lại một hạng mục từ chỗ của ngươi."

 

Chuyện công ty nợ nần, Mộ Dĩ An tạm thời không thể can thiệp. Tiền trong tài khoản và bảo hiểm vẫn đủ để trang trải chi phí chữa trị và sinh hoạt trong thời gian dài. Nhưng khi dọn dẹp biệt thự, nàng vô tình phát hiện một hạng mục nhà nghỉ dưỡng mà phụ mẫu từng khởi động mười năm trước - lấy cảm hứng từ một chuyến du lịch gia đình.

 

Khi ấy, Mộ Tùng Niên từng xoa đầu nàng, hứa rằng:
"Chờ An An trưởng thành, cha mẹ sẽ giao lại giấc mơ này cho ngươi."

 

Mộ Dĩ An từng tin điều đó, nhưng sau này không còn nghe nhắc đến. Ước mơ ấy bị chôn vùi trong lòng nàng. Không ngờ phụ mẫu thật sự từng bắt tay thực hiện, chỉ tiếc tài chính không theo kịp, dự án bị bán dở dang.

 

Hiện tại, hạng mục ấy thuộc về Tiêu thị. Sau khi bị thu mua, nó không có tiến triển, gần như bị bỏ quên. Mộ Dĩ An tra cứu hợp đồng chuyển nhượng, phát hiện giá trị ban đầu không cao, sau nhiều lần chuyển nhượng mới đến tay Tiêu thị.

 

Nếu Tiêu thị không có ý định tiếp tục khai thác, liệu có thể giảm giá để nàng chuộc lại?

 

Dù số tiền không nhỏ, Mộ Dĩ An vẫn sẵn sàng chi trả. Nàng muốn giữ lại ký ức đẹp của gia đình - nếu không thử, nàng sẽ hối hận.

 

Nàng từng đến Tiêu thị xin gặp Tiêu Thuần, nhưng không có hẹn trước thì không được tiếp. Cuối cùng, nàng chờ bên ngoài, theo xe Tiêu Thuần đến quán rượu. Ban đầu tưởng ngươi hẹn bạn, Mộ Dĩ An không dám quấy rầy. Chỉ khi thấy Tiêu Thuần từ chối người bắt chuyện, rồi uống ly thứ hai, nàng mới quyết định hành động.

 

Nghe xong lời đề nghị, ánh mắt Tiêu Thuần lập tức trở nên tỉnh táo. Dù đã uống hai ly rượu mạnh, đầu óc nàng vẫn rất minh mẫn.

 

Hạng mục nhà nghỉ dưỡng nằm trong danh sách tài sản dư thừa mà Tiêu Thuần từng đề xuất xử lý, nhưng báo cáo chưa được phụ thân nàng phê duyệt. Người biết chuyện này không nhiều.

 

Vậy Mộ Dĩ An biết bằng cách nào?

 

Tiêu Thuần lập tức cảnh giác:
"Ngươi biết tin này từ đâu?"

 

Mộ Dĩ An ngẩn ra:
"Gì cơ?"

 

Tiêu Thuần nghiêng người, chống khuỷu tay lên quầy rượu, đối diện với nàng. Ánh đèn chiếu nghiêng lên gương mặt nàng, tạo góc cắt sắc lạnh - nhưng ngũ quan hoàn hảo khiến người ta không thể tìm ra khuyết điểm.

 

Dù đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở, lời nói lúc này lại chẳng dễ nghe:
"Ngươi biết hạng mục này thuộc Tiêu thị bằng cách nào? Dựa vào đâu nghĩ rằng ta sẽ bán lại cho ngươi?"

 

Mộ Dĩ An giữ bình tĩnh, chống đỡ khí thế mạnh mẽ của Tiêu Thuần. Bằng giọng điềm đạm, nàng giải thích rõ ràng quá trình tra cứu hợp đồng, lần theo từng lần chuyển nhượng, cuối cùng xác định Tiêu thị là đơn vị sở hữu. Và bộ phận phụ trách chính là nơi Tiêu Thuần đang làm việc.

 

"Chính vì vậy, ta mới mạo muội đến tìm ngươi, hy vọng có một cơ hội."

 

Tiêu Thuần lắng nghe từng lời, phân tích từng chi tiết. Không phát hiện sơ hở nào - có vẻ là sự thật.

 

Nàng thỉnh thoảng quan sát ánh mắt Mộ Dĩ An. Khi nói dối, ánh mắt là thứ khó che giấu nhất. Nhưng ánh mắt của nàng từ đầu đến cuối đều trong sáng, không ngụy trang, không bối rối - chỉ có sự chân thành.

 

Tiêu Thuần bất giác bị ánh mắt ấy cuốn hút. Đã lâu rồi nàng không gặp một người thuần túy như vậy ở khoảng cách gần. Một thoáng thất thần, đến khi Mộ Dĩ An im lặng chờ phản hồi, nàng mới giật mình tỉnh lại.

 

Nàng vội nhìn ly rượu trong tay để che giấu sự lúng túng vừa rồi. Cũng may Mộ Dĩ An đang tập trung vào việc thuyết phục, nên không để ý.

 

Tiêu Thuần bình thản đáp:
"Hạng mục đó ta không nhớ rõ, cần về công ty tra lại mới xác nhận được. Nhưng về giá cả - sẽ không rẻ."

 

Dù nàng từng đề xuất xử lý tài sản dư thừa, nhưng việc bán lẻ một hạng mục riêng lẻ sẽ rất rườm rà. Với giá trị chỉ vài trăm triệu, công ty không dễ chấp nhận.

 

Lẽ ra có thể từ chối ngay, nhưng cách Mộ Dĩ An tự mình tra cứu, lần theo từng bước khiến Tiêu Thuần thấy ấn tượng. Dù không có kinh nghiệm kinh doanh, nàng vẫn tìm đến đúng người, đúng chỗ - xem như có tố chất.

 

Nghe đến giá cả, Mộ Dĩ An không hề buông lỏng. Trong lòng nàng trầm xuống. Hiện tại, mỗi đồng đều phải tính toán kỹ, không thể tiêu xài như trước.

 

Tiêu Thuần nhấp thêm một ngụm rượu, bí mật quan sát phản ứng tiếp theo.

 

Mộ Dĩ An cau mày. Trước đó nàng đã dự đoán nhiều khả năng, cũng nghĩ đến việc Tiêu Thuần sẽ không dễ dàng đồng ý. Ban đầu chỉ định thử, nhưng một khi đã bước ra, nàng không thể lùi lại.

 

Tính cách nàng ôn hòa, nhưng không dễ buông bỏ. Giống như khi từng thầm yêu Nhan Thanh - thất bại bao nhiêu lần, nàng vẫn kiên trì đến cùng.

 

Tiêu Thuần nhìn Mộ Dĩ An thật lâu không nói lời nào, tưởng rằng nàng chuẩn bị buông tha. Trước đó Tiêu Thuần không biết Mộ Dĩ An là nữ nhi của Mộ Tùng Niên, giờ đã rõ, tự nhiên cũng hiểu được thực lực kinh tế của nàng.

 

"Muốn uống một ly không?" Tiêu Thuần ngữ khí nhu hòa hơn một chút, giống như là trấn an, hoặc như là lời kết, "Ta mời khách."

 

Mộ Dĩ An lắc đầu: "Ta lái xe, không uống rượu. Cảm tạ hảo ý của ngươi."

 

Tiêu Thuần khẽ gật đầu, bản thân tiếp tục uống.

 

Dư quang thoáng thấy Mộ Dĩ An nghiêng người đi quầy bar cầm thứ gì, sau đó lại cúi đầu viết gì đó. Tiêu Thuần còn chưa kịp nhìn kỹ, trước mắt đã có thêm một lót cốc, mặt trên là một chuỗi con số.

 

"Đây là số điện thoại của ta. Nếu như... nếu như ngươi nguyện ý bán lại nhà nghỉ dưỡng kia cho ta, tùy thời có thể liên lạc."

 

Tiêu Thuần nhíu mày, không nghĩ tới Mộ Dĩ An lại kiên nhẫn đến vậy. Loại mềm mỏng mài người như thế này cũng không khiến Tiêu Thuần chán ghét, ít nhất nàng biết chủ động lưu lại mã số của mình, chứ không phải lấy điện thoại ra chờ Tiêu Thuần báo số.

 

Tiêu Thuần chậm rãi đưa tay, đem lót cốc kéo về phía mình, xem như đã nhận. Mộ Dĩ An rất thức thời, chủ động cáo biệt: "Vậy ta không quấy rầy ngươi nữa. Tiêu tiểu thư, tái kiến."

 

"Ân, tái kiến."

 

Mộ Dĩ An đã quay người, đột nhiên lại quay đầu lại: "Đừng uống say."

 

Tiêu Thuần liếc mắt nhìn, trong mắt cười như không cười, giống như đang nói: chuyện này ngươi cũng muốn quản sao? Nhưng ánh mắt của Mộ Dĩ An vẫn thản nhiên, trong suốt, ôn hòa cười nói: "Tổn thương thân thể."

 

Nói xong, Mộ Dĩ An liền không quay đầu lại, bước nhanh rời đi, giống như đang chạy đi làm chuyện gì đó rất quan trọng.

 

Tiêu Thuần cầm ly rượu, tay lơ lửng giữa không trung hồi lâu, không biết đang suy nghĩ gì.

 

Mộ Dĩ An mang theo thất vọng trở về nhà, một mình ngồi ngẩn người trên ghế sofa. Chờ trong lòng tiêu hóa xong uể oải, nàng mới đi rửa mặt, sau đó gọi điện thoại cho Nhan Thanh.

 

Nhan Thanh cùng đồng sự ở chung, cho nên gần đây hai người nói chuyện phiếm cũng không mở video. Mộ Dĩ An rất nhớ nàng, Nhan Thanh liền mỗi ngày đều gửi cho nàng vài tấm ảnh tự chụp. Dù không thể so với ở bên nhau, nhưng cũng không đến nỗi quá tệ.

 

Nhan Thanh ở D quốc bận rộn nhiều việc, ban ngày huấn luyện, ban đêm tự học bổ sung, cuối tuần cùng đồng sự đi tham quan du ngoạn. Thời gian nàng dành cho Mộ Dĩ An ngày càng ít, khiến nàng không khỏi cảm thấy thương cảm.

 

"Thanh Thanh, ngươi ở D quốc đã quen chưa?"

 

"Lúc đầu không quen, khí hậu và ẩm thực đều rất kỳ lạ. Nhưng giờ thì cũng thích ứng rồi, cảm thấy không tệ lắm."

 

Mộ Dĩ An nghe giọng nàng nhẹ nhàng, khóe miệng cũng khẽ cong lên. Ở nơi Tiêu Thuần, dù bị từ chối, cũng không còn thấy khó chịu như vậy.

 

"Dĩ An, hôm nay ngươi đi tìm Tiêu Thuần có kết quả gì không?"

 

Nhan Thanh biết Mộ Dĩ An muốn mua lại nhà nghỉ dưỡng kia. Dù có nguy cơ đổ vỡ, nhưng nếu kinh doanh tốt, chưa chắc không có cơ hội xoay chuyển. Dù sao cũng hơn làm công ăn lương, ít nhất còn có hy vọng.

 

Mộ Dĩ An thở dài: "Phía giá cả không có chỗ thương lượng."

 

Sau khi Mộ Dĩ An kể lại toàn bộ chuyện gặp mặt tối nay, Nhan Thanh kéo dài giọng, bất mãn nói: "Nàng sao lại như vậy!"

 

Mộ Dĩ An lại thản nhiên: "Làm kinh doanh mà, chính là như vậy. Huống hồ ta với nàng không thân không quen, nàng cũng không nhất thiết phải ưu đãi cho ta."

 

"Kia ngươi còn muốn tiếp tục mua sao?"

 

Mộ Dĩ An nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Ta muốn thử thêm lần nữa. Biết đâu nàng đổi ý."

 

Dù ý nghĩ kiên định, Mộ Dĩ An vẫn không tránh khỏi lo lắng và xoắn xuýt. Nhan Thanh là người duy nhất hiện tại nàng có thể nói thật lòng, trước mặt nàng, Mộ Dĩ An không cần giữ kẽ.

 

Nhan Thanh yên lặng nghe Mộ Dĩ An bày tỏ đủ loại áp lực và bất đắc dĩ, cảm thấy bản thân như cái thùng rác chứa năng lượng tiêu cực, chẳng còn tâm trạng để nói chuyện.

 

Sau khi cúp máy, cảm xúc của Nhan Thanh vẫn chưa nguôi. Đồng sự biết nàng mỗi ngày đều gọi điện cho người yêu, mỗi lần xong đều tâm sự nặng nề, nhưng hôm nay đặc biệt u ám.

 

"Cãi nhau à?" Tiểu tình lữ xa cách lâu ngày dễ buồn bực, đồng sự từng trải qua nên hỏi.

 

Nhan Thanh yếu ớt thở dài, chỉ nói: "Không có gì."

 

Thế nhưng ý nghĩ chia tay trong lòng nàng ngày càng rõ rệt. Chỉ là mỗi lần nghe Mộ Dĩ An dịu dàng quan tâm, nàng lại không nỡ mở lời. Nhưng nàng không thể chịu đựng được việc Mộ Dĩ An - từng là ánh mặt trời ấm áp - giờ lại mang đến cho nàng quá nhiều cảm xúc tiêu cực, như thể mỗi giờ mỗi khắc đều cần nàng an ủi.

 

Nàng rõ ràng cảm nhận được: hiện tại Mộ Dĩ An không còn là người để nàng dựa vào, mà là ngược lại - nàng đang muốn dựa vào Nhan Thanh. Điều đó khiến nàng mệt mỏi, thậm chí nghẹt thở.

Bình Luận (0)
Comment