Đại Tiểu Thư Phản Diện Thời Dân Quốc

Chương 52

Chuyển ngữ: Tiểu Đinh.

Mặc dù Lâm Tập Tập luôn mong được trở về Nam Kinh càng sớm càng tốt nhưng đến lúc phải về thì cô ngược lại không gấp, trước khi ra cửa còn có tâm tình ăn sớm hơn một chút, lại phân phó Thúy Bình đem ít đồ ăn khi lên đường, còn đem theo vài đặc sản cho Tần Mộng.

Kết quả là trước khi bọn họ ra cửa, một bức điện tín từ Nam Kinh được gửi tới, thúc giục Lâm Kính Đình nhanh chóng quay về, nói rằng ở đó đã xảy ra chuyện lớn.

Điện tín là do Lâm Tiêu gửi đi, có lẽ bởi vì sự việc quá nhạy cảm, hắn không nói rõ trong bức điện, nhưng hắn biết Lâm Kính Đình hai ngày tới sẽ trở lại, liền gửi thêm một bức nữa, điều này cho thấy tình hình rất nghiêm trọng.

Lâm Kính Đình vừa nhận được điện báo, cũng không do dự, vội vàng mang theo Lâm Tập Tập lên đường.

Lâm Tập Tập đoán rằng Lý Điền Dã đã bỏ trốn nhưng cô lại không thể nói ra, chỉ có thể im lặng trên đường đi, cho đến khi quay lại Lâm công quán vào buổi chiều, lúc nhìn thấy Lý Ngọc thì nàng đã khóc.

Vẻ mặt Lâm Kính Đình khiếp sợ khi nghe tin Đô đốc từ quan bỏ trốn, người còn chưa bước vào cửa thì đã xoay người đi ra ngoài, chỉ để lại Lâm Tập Tập ở cùng Lý Ngọc.

Lý Ngọc là tiểu thư quan gia cao quý, bởi vì có được thân phận này nên nàng phong quang rạng rỡ bước vào Lâm gia, dù nhiều năm không có con nhưng người Lâm gia chưa bao giờ thờ ơ với nàng. Tuy nhiên, bây giờ Lý Điền Dã vừa đi, núi dựa của nàng cũng sụp đổ theo, về sau nàng sẽ sống như thế nào đây? Nghĩ đến những thứ này, nàng có thể không khóc sao?

“Đang êm đẹp, tại sao mọi chuyện lại như thế.” Nàng vừa khóc vừa tố khổ với Lâm Tập Tập.

Lý Điền Dã bỏ trốn nhưng thật ra vẫn còn dấu vết để theo dõi, trước khi hắn đảm nhiệm chức vụ Tuần phủ thì hắn làm việc dưới trướng Viên Trí Kỳ – kẻ đứng đầu chính phủ phương Bắc, có thể nói là có quan hệ huyết thống, sau đó thuận lợi lên làm Tuần phủ cũng là do Viên Trí Kỳ ở sau lưng đổ dầu vô lửa.

Lúc đầu, Lý Điền Dã không muốn tuyên bố độc lập nhưng hắn cũng có nhiều băn khoăn, sau đó thời gian cấp bách nên hắn mới miễn cưỡng gật đầu, nhưng cái chức Đô đốc này khiến hắn tương đối buồn bực, nhiều thế lực luôn kìm hãm hắn, còn có Quý Khôn ngày càng lớn mạnh, thời thời khắc khắc đều có thể uy hiếp đến địa vị của hắn.

Điều mà Lý Điền Dã lo lắng nhất là Viên Trí Kỳ có thể trở thành Tổng thống đầu tiên, trong trường hợp này, hắn ta, người đã phản bội Tổng thống chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp, cho nên hắn mới chọn bỏ chạy ngay lúc này, để cho mọi người không ứng phó kịp thời.

Lâm Tập Tập dìu Lý Ngọc đến ngồi ghế sô pha, kiên nhẫn an ủi: “Tẩu tẩu đừng lo, chuyện không nghiêm trọng như tẩu nghĩ đâu.”

Lý Ngọc vẫn như cũ, đắm chìm trong bi thương của mình không cách nào thoát ra được, nắm chặt chiếc khăn tay lau nước mắt, “Bọn họ đi lần này thì những tỷ muội đã gả ra ngoài như ta thì phải làm thế nào? Nhiều năm như vậy nhưng ta không thể sinh ra đứa con nào, tuổi tác cũng đã lớn, nếu Kính Đình giận cá chém thớt, hưu thê thì ta phải làm sao đây?” Nói tới đây, Lý Ngọc không nhịn được khóc lớn hơn.

Lâm Tập Tập bất lực nhìn bộ dáng thương tâm của nàng, ở trong truyện, Lý Điền Dã bỏ chạy, Lý Ngọc ở Lâm gia sống rất khổ sở, Lâm Kính Đình liên tục nạp thiếp, người sau so với người trước trẻ tuổi hơn, mặc dù Lý Ngọc không bị bỏ rơi nhưng không khác gì ở lãnh cung là mấy. Ở Lâm gia, ai ai nhìn nàng cũng không vừa mắt, cuối cùng chạy đến sân viện vắng vẻ nhất sống một mình, sống cuộc sống hoàn toàn biệt lập.

Hết sức đáng thương.

Nhưng tình hình ngày hôm nay đã khác, Lâm Tập Tập sống chung với Lý Ngọc lâu như vậy, sớm đã có cảm tình, cô sẽ không trơ mắt nhìn Lý Ngọc rơi vào kết cục như trong truyện.

“Tẩu tẩu đừng khóc, tẩu đọc nhiều kinh thư như vậy hẳn biết giữa người với người đều là duyên phận, khi duyên đã cạn thì dĩ nhiên phải chia lìa, tẩu không cần lo lắng địa vị của tẩu ở Lâm gia, tẩu quên rồi sao, ở Lâm gia, còn có muội, muội chính là núi dựa của tẩu, dư sức.”

Nghe cô nói bảo đảm như vậy, tiếng khóc Lý Ngọc cũng dừng lại, chỉ thấy nàng ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng, bộ dạng đáng thương hỏi cô: “Tiểu cô, muội đây là đang dỗ ta sao?”

Lâm Tập Tập trấn an vỗ tay nàng, nói: “Tẩu nhìn dáng vẻ của muội giống như đang đùa giỡn sao? Yên tâm đi, có muội ở đây, trước đây tẩu ở Lâm gia ra sao thì sau này cũng vậy.”

Lý Ngọc trở tay cầm lấy tay Lâm Tập Tập, vừa khóc vừa cười, “Tiểu cô…”

Lý Điền Dã bỏ chạy, phủ Đô đốc như rồng không đầu nhưng Quý Khôn là người có trách nhiệm, ông thân là người đứng thứ hai dưới Lý Điền Dã nên rất nhanh tiếp nhận hết thảy công việc ở phủ Đô đốc, mặc dù bản thân ông không tỏ thái độ nhưng với tình trạng nắm toàn quyền thế này, còn có ai dám tranh giành với ông làm người đứng đầu?

Ngay sau đó, đại diện các bên đã bày tỏ sự ủng hộ của họ đối với việc Quý Khôn đảm nhận chức vụ Đô đốc ngay trong hội nghị.

Quý Khôn không đồng ý ngay, ông khẳng định việc quan trọng nhất lúc này là phải tìm được Lý Điền Dã, nhưng ai cũng biết rằng không thể tìm được Lý Điền Dã, Quý Khôn làm vậy chỉ muốn giành chút thời gian nhằm giải quyết những tiếng nói không ủng hộ ông mà thôi.

Trong thời buổi loạn lạc, không chỉ có tranh chấp liên miên với nước ngoài, mà còn có đấu tranh nội bộ trong nước, trong môi trường như vậy, bách tính tìm đâu ra cái gọi là yên bình.

Lâm Tập Tập lại nghĩ đến bản lĩnh của Tần Mộng, trong đầu nghĩ: Sau khi tìm được cuộc sống ổn định cho bản thân, cô có nên làm gì đó cho thế giới do chính mình xây dựng hay không.

Việc Lý Điền Dã bỏ trốn tạo thành đả kích lớn cho Lâm Kính Đình, trước kia hắn có thể ngang ngược ở Kim Lăng, có thể ra vào phủ Đô đốc tự do, tất cả đều là dựa vào thế lực của nhạc phụ đại nhân Lý Điền Dã. Tuy nhiên vật đổi sao dời, nhạc phụ của hắn từng rạng rỡ vô hạn nay trở thành kẻ đào phạm bị nhiều người truy đuổi, mà hắn Lâm Kính Đình rất nhanh trở thành trò cười cho người khác, người người đang chờ nhìn thấy hắn thân bại danh liệt!

Sau nhiều ngày truy lùng, tung tích của Lý Điền Dã vẫn chưa được xác định, có tin tức cho rằng gia đình ba người họ có thể đã lên một con tàu vượt biển và đến Mỹ, bọn họ hẳn đã lên một kế hoạch chi tiết và kỹ lưỡng cho cuộc đào tẩu này.

Một chuỗi sự cố xảy ra khiến Lâm Kính Đình cảm thấy buồn bực, hắn cũng không thường xuyên chạy ra ngoài, phần lớn thời gian đều là ở nhà uống rượu, sau khi uống quá nhiều, hắn không nhịn được muốn mắng Lý Ngọc, nhưng đều bị Lâm Tập Tập ngăn lại.

Cô nói rõ với Lâm Kính Đình rằng cô đứng về phía tẩu tử, nếu hắn dám đối xử tệ bạc với Lý Ngọc, cô sẽ tìm mọi cách để dày vò hắn cả ngày.

Sau đó Lâm Kính Đình cũng bình tĩnh lại rất nhiều, thật ra hắn cũng không làm gì được, bên ngoài đã không yên ổn rồi, nếu còn khiến trong nhà không yên thì làm sao hắn sống được nữa?

Lâm Tập Tập đau lòng khi thấy hắn uống rượu giải sầu, liền ngồi xuống uống cùng hắn, hai người uống nhiều thì tự nhiên nói cũng nhiều hơn.

Lâm Kính Đình ôm chai rượu mắng người, “Tôn chất như vậy, trước kia thấy ta, có đứa nào không phải gật đầu gọi ta một tiếng “gia”, bây giờ gặp lại thì còn cười nhạo ta, nói ta phải cưới thêm một lão bà thì có thể tìm thêm một núi dựa, còn nói đáng tiếc Quý gia không có nữ nhi, ta phi!” Hắn lại uống thêm rượu, tiếp tục nói: “Yếu trâu còn hơn khỏe bò, ta Lâm Kính Đình có bại đi thế nào chăng nữa cũng có thể tùy tiện giết chết bọn họ.”

“Ca, loại người gió chiều nào theo chiều đó như vậy, ca hoàn toàn không cần để ý tới bọn họ.” Lâm Tập Tập uống đến hai má đỏ bừng, nói tới nói lui, âm cuối đều kéo dài.

“Đáng tiếc bây giờ tiệm thuốc phiện cũng mất, thất bại một lần, ca muội rất khó quay lại thời huy hoàng.” Hắn thở dài, nói: “Bất quá muội yên tâm, dù có thất bại như nào nhưng tiền nuôi muội vẫn còn, ta sớm giúp muội trữ một khoản tiền lớn, rất lớn đó, nói ra thì hù chết muội, khoản tiền này giúp muội không lo cơm áo gạo tiền đến mấy đời.”

Hốc mắt Lâm Tập Tập có chút đỏ, nói: “Ca, muội không cần nhiều tiền như vậy, ca không cần vì muội mà tích trữ.”

“Ngốc, dù thế nào thì càng nhiều tiền càng tốt, chỉ cần có tiền trong tay thì mọi người sẽ đều nghe lời muội, ca không thể chiếu cố muội cả đời, đem muội giao cho ai cũng không yên tâm, chỉ có thể giúp muội kiếm chút tiền, dù sau này con cháu có bất hiếu với muội thì muội cũng có thể đem tiền ném vào mặt chúng nó, phải để chúng nó quỳ xuống.”

Lâm Tập Tập uống hết rượu trong ly, nghiêng đầu nói: “Ca, thật ra ca có nghĩ tới nếu ca đồng ý chuyện giữa muội và Quý Du Hồng thì ca có thể sử dụng thế lực của Quý gia.”

Lâm Kính Đình thiếu chút nữa là đập ly rượu: “Thời điểm nào rồi mà muội còn nhớ đến tên kia!”

Lâm Tập Tập vô tội nói: “Muội nghiêm túc cùng ca thảo luận vấn đề được không? Nếu ca lo lắng mất đi núi dựa thì hoàn toàn có thể tìm kiếm thế lực khác, mặc dù Quý gia không có con gái nhưng bọn họ có con trai nha.”

“Chuyện này muội đừng hòng mơ tưởng, ta Lâm Kính Đình dù bại thế nào đi nữa cũng sẽ không tìm núi dựa là Quý gia.”

Lâm Tập Tập quả thật không biết khuyên như thế nào, chỉ có thể nói sang đề tài khác, nói: “Ca, tiệm thuốc phiện đóng thì ca có nghĩ đến việc kinh doanh nào khác không?”

Lâm Kính Đình ném ly rượu đi, cả người nằm trên ghế sô pha, nói: “Tửu lầu đi, đó là truyền thống làm ăn cũ của nhà chúng ta, rất thông thạo.”

“Ca có nghĩ tới việc mở tửu điếm hay không, một tửu điếm lớn hơn khách sạn Hòa Bình, lớn bằng tửu điếm mà những người nước ngoài kia mở ở Thượng Hải.”

Lâm Kính Đình suy nghĩ một chút, nói: “Mở một tửu điếm lớn nhất ở Kim Lăng?”

Lâm Tập Tập gật đầu một cái, thấy hắn nheo mắt lại, giống như là đang ngủ nhưng cô biết hắn đang nghiêm túc suy nghĩ tính khả thi vấn đề này.

Mặc dù phủ Đô đốc bên kia đang rối loạn nhưng công việc đóng tiệm thuốc phiện đã được ký kết trước kia, đang được tiến hành đâu vào đó. Lâm Tiêu sớm tung tin tức ra ngoài, nói gần đây những tiệm thuốc phiện đã đóng cửa, mặc dù có nhiều người sau khi biết tin đến kháng nghị nhưng vừa nghe nói là lệnh từ chính phủ đưa xuống thì cũng chỉ coi như không có việc gì.

Nha phiến tồn kho đã được kiểm kê xong, bây giờ chỉ chờ song phương ký tên, một tay giao hàng một tay giao tiền, mà việc ký kết này Lâm Tập Tập cũng phải tham dự.

Sau khi xa cách Quý Du Hồng vài ngày, cuối cùng cả hai cũng gặp lại nhau, nhưng lần này có sự hiện diện của Lâm Kính Đình ở đây nên hai người cũng không nói lời nào.
Bình Luận (0)
Comment