Đại Tiểu Thư Thật Khó Hiểu

Chương 18




Tam công chúa Vệ Ca như vậy đã gần 15 ngày sống tại Vu gia.

Thư phòng—

*Rầm*-Y Lăng!

-Ặc lão tổ tông của ta, ngươi có thể nhẹ nhàng gõ cửa vào được không? –Vệ Ca ngươi thực khiến ta tức chết mà, bản thân đang luyện thư pháp, nàng ta đá cửa một cái liền đi tong một buổi của ta.

-Y Lăng, ta vừa làm xong sườn chua ngọt này, ngươi ăn thử xem thế nào? –Vệ Ca không thèm để tâm lời ta nói, nàng đặt lên bàn một đ ĩa thịt sườn hơi đen đen. Con người này còn nhớ mấy ngày đầu chân tay vụng về từng suýt thiêu rụi căn bếp, vậy mà bây giờ tay nghề tiến bộ không ít, có điều món của nàng ta...hazzz.

-Tiểu Mai! –Nhìn đ ĩa thịt sườn tọa lạc tên bàn, ta theo thói quen gọi tiểu Mai.


-Dạ cô gia, đã chuẩn bị xong! –Tiểu Mai không biết từ lúc nào đã cầm chiếc lồ ng nhỏ, bên trong là một tiểu chuột bạch cực dễ thương.

-Ngươi có cần phải thế không? Thức ăn của ta đâu rảnh đi hạ độc ngươi chứ? –Vệ Ca bĩu môi khi nhìn tiểu Mai đưa miếng thịt cho tiểu chuột bạch. Thầm nghĩ đồ ăn của nàng làm đâu có tệ vậy chứ.

-Ngươi không hạ độc nhưng món ngươi nấu khiến ta 5 lần 7 lượt cắm cọc trong nhà xí rồi đấy! –Rõ ràng đã chỉ cách nhận biết các gia vị này kia vậy mà một lần nàng ta dùng gần nguyên hũ dấm nấu canh, ta lúc đó chỉ nhấp một ngụm mà hôm sau còn bản thân đang ở trạng thái thập tử nhất sinh rồi. hừ hừ thật đáng sợ mà.

-Cô Gia, hình như không có vẫn đề gì. –Tiểu Mai theo dõi tiểu bạch ăn miếng sườn, thấy tiểu bạch rất ổn liền thông báo cho ta.

-Hứ ta đã nói không có việc gì mà, món này ta thấy làm khá dễ, chắc ăn ngon.

Ta chỉ gập đầu, tiến tới chiếng bàn tròn, gắp một miếng thịt cắn ăn...

-Ừm, món này ăn khá ngon có điều hơi cháy một chút, luyện thêm là ổn.

-Thật sao? Vậy là ta học thêm được 1 món mới rồi. –Vệ Ca mừng như hội, nở nụ cười đầy mãn nguyện.

-Đúng rồi gần đây Dạ Huyền hắn có đến tìm ngươi không? –Ta quan tâm.

-Ngươi không nhắc ta cũng quên mất, mấy ngày trước tiểu Huyền đến tìm ta hihi.. –Vệ Ca này quả nhiên nhắc đến tình nhân nàng liền tỏa sáng tới mù hai con mắt ta, chậc có ai bán kính râm cho ta.

-Nhìn ngươi thực chẳng có chút tiền đồ, mới vậy mà đã vui rồi. –Ta ngồi phê bình.


-Xì, ngươi thì biết gì, tiểu Huyền đây là lần đầu tiên chủ động muốn gặp ta đấy có hiểu không? Thế nên sao ta không vui chứ? –Vệ Ca bĩu môi.

-Chậc, thế ngươi có làm theo cách ta nói không vậy?

-Có, ta đã tỏ ra lơ đãng, có chút lãnh đạm với tiểu Huyền. Ngươi thấy như vậy liệu ổn chứ? –Vệ Ca lòng ngập tràn hoài nghi, tuy quả thực Vu Dạ Huyền tự tìm đến nàng nhưng lại bắt buộc phải tỏ ra lạnh lùng, nàng sợ, Vu Dạ Huyền sẽ ngó lơ nàng thực mất.

-Hảo, ngươi yên tâm đi, cách này không tệ đâu, chưa kể hắn cũng vốn có chút tình cảm với ngươi nên mới đi tìm ngươi đó thôi. Cứ vừa kéo vừa co với hắn đảm bảo không có vấn đề gì. –Theo đuổi tình yêu chính là một nghệ thuật, ta nói với các hảo tỉ muội muốn tìm tình yêu của các vị thì điều quan trọng chính là...

-Lăng ca! –Chậc, các ngươi luôn thích nhảy vào họng ta đây mà, thực mất hứng thuyết trình đi.

-Dạ Huyền ngươi tới tìm ta! –Vu Dạ Huyền vừa đi vào liền đứng như phỗng chăm chăm nhìn ta cùng Vệ Ca, ngươi rốt cuộc muốn đứng vậy tới bao lâu.

-A..không nghĩ côn...Vệ Ca cũng đến tìm Lăng ca sao? –Vu Dạ Huyền giờ mới tình táo.

-Ân đúng vậy? –Vệ Ca này quả nhiên biết diễn, ban nãy hai còn mắt sáng trưng như đèn neon, giờ lại trưng vẻ mặt hờ hững lãnh đạm.


-Ha thật đúng lúc, chúng ta đang muốn ra ngoại thành đi câu cá, ngươi có muốn đi cùng chúng ta không? –Thường đồng nghiệp hay nói ta là cái ngốc tử nhưng ta luôn thấy bản thân thực siêu việt mà, chưa gì liền có kế hoạch se duyên cho hai người đó rồi hô hô hô...

-Chúng ta...-Vệ Ca bất ngờ liền quay lại nói nhưng liền bị ta ở ngay dưới bàn đá một cước ra hiệu, nàng cũng liền thuận theo.

-Ân, ta ở đây đã lâu lại ít đi chỗ này chỗ kia nên Y Lăng hắn muốn đưa ta ra ngoại thành chơi.

-A vậy thì ta cũng đi. –Vu Dạ Huyền trả lời nhanh lại còn rất khẩn trương, lý do vì sao thì phải hỏi tâm hắn đang loạn vì ai..

-Ta cũng đi!

-Đại tiểu thư! –Thật không hiểu các người ban nãy đứng sau cửa nghe lén chúng ta sao mà người nào người nấy không hẹn liền xuất hiện ra, nhất đại tiểu thư! Ngươi thực không phải oan hồn đòi nợ!

....

Bình Luận (0)
Comment