Đại Tra Công sửng sốt một chút, nhất thời không phản ứng lại được tại sao phu xe lại kích động như thế.
Tiểu Mỹ Nhân trong ngực cũng không giãy nữa, co lại thành một cục nho nhỏ, vùi kín mặt vào trong cánh tay.
Đại Tra Công nhìn phu xe, lại nhìn Tiểu Mỹ Nhân một chút.
Tiểu Mỹ Nhân thương tâm ngây ngốc ôm lấy chính mình, ôm ôm chút lại khóc lên.
Tướng công của cậu vẫn yêu Bạch công tử kìa.
Trong lòng Đại Tra Công sốt ruột lắm, nhưng mặt vẫn thối hoắc: “Tiểu thổ mạo em khóc gì mà khóc? Bị người khác nhìn thấy còn tưởng rằng Chân gia bắt nạt em!”
Tiểu Mỹ Nhân co mình lại, nước mắt lạch tạch rơi xuống.
Đại Tra Công bắt đầu phát sầu.
Làm sao bây giờ.
Phải làm sao bây giờ?
Tiểu thổ mạo mà khóc là sẽ không nói chuyện, vậy phải làm thế nào bây giờ!!
Phu xe vội vàng mà gào lên: “Lão gia, Bạch công tử sắp lấy vợ, ngài không sốt ruột sao!”
Lúc này Đại Tra Công mới chợt nhớ đến, Bạch Nguyệt Quang hắn thích hơn hai mươi năm, gia nhân trong nhà đều biết tim của hắn đặt ở trên người Bạch Nguyệt Quang.
Bây giờ Bạch Nguyệt Quang muốn lấy vợ, hắn nên tức giận xông đến cướp rể mới đúng.
Nhưng hắn đang ôm bé bánh sữa mềm nhũn trong ngực, chỉ muốn đút cho bé bánh sữa gặm một bắp ngô non mềm.
Cả đời Bạch Nguyệt Quang đều có tinh thần cao thượng để theo đuổi, còn hắn là loại phàm phu tục tử chỉ thích ăn ăn uống uống ngủ ngủ, cuối cùng chỉ là hai người qua đường thôi.
Đại Tra Công cúi đầu nhìn Tiểu Mỹ Nhân.
Đại Tra Công bắt đầu nảy ra ý xấu, giả vờ nghiêm túc hỏi: “Em khóc cái gì?”
Tiểu Mỹ Nhân lắc đầu một cái.
Cậu khổ sở lắm.
Ngày đầu tiên kết hôn, Đại Tra Công đã hung hăng nhắc nhở cậu, hắn vĩnh viễn sẽ không yêu cậu, hắn chỉ yêu bạch nguyệt quang thôi.
Tiểu Mỹ Nhân nhát gan hay sợ, căn bản không dám phản kháng.
Cậu từng lần từng lần tự nói với mình, Đại Tra Công cưới cậu là vì bị ép buộc, sẽ không thích mình. Do đó cậu phải ngoan ngoãn, không thể gây thêm phiền phức cho tướng công.
Nhưng mà cậu càng ngày càng yêu thích tướng công của mình.
Tướng công sẽ ăn khoai nướng cùng cậu, sẽ cùng ăn cá lớn với cậu.
Sẽ ôm cậu ngắm trăng, trên giường sẽ bắt nạt cậu muốn khóc cũng không khóc nổi.
Tiểu Mỹ Nhân khóc hu hu ôm chặt lấy mình.
Cậu thật thích tướng công, thật thích thật thích.
Nhưng cậu không đẹp bằng Bạch công tử, cũng không thông minh bằng Bạch công tử.
Cậu xấu như vậy, đần như vậy, còn hay chọc tướng công tức giận, ngu ngốc đến mức nói cũng không rõ ràng.
Bây giờ Bạch công tử muốn lấy vợ, nhìn tướng công thật đau lòng.
Cậu… Thật sự rất đau lòng…