Tiến vào Chân phủ, Đại Tra Công ôm Tiểu Mỹ Nhân đi về phía phòng ngủ.
Tiểu Mỹ Nhân khẩn trương chớp chớp mắt: “Tướng công… Tướng… Ui da….”
Đại Tra Công đặt Tiểu Mỹ Nhân lên giường, âm trầm hỏi: “Cái con tinh tinh kia chỗ nào lớn, chỗ nào lớn, hả?”
Tiểu Mỹ Nhân run lẩy bẩy, ngây ngốc mềm mại nói: “Phải… Phải… Chỗ nào… Ưm…”
Đại Tra Công tức đến mức nhảy dựng lên: “Còn lớn hơn cả tướng công?”
Tiểu Mỹ Nhân mặt đỏ lựng, yếu ớt phản kháng: “Em… Em không có ý đó…Ưm… Tướng công… Đừng mà… Đừng sờ bụng… Con mình đang đạp… Hưm…. Thật kỳ quái….”
Mặt Đại Tra Công tối sầm: “Dám nhìn gà bự của thằng đàn ông khác? Chân gia ta không có người vợ dâm đãng như thế!”
Tiểu Mỹ Nhân khóc, khóc vô cùng oan ức: “Tướng công… Hu hu …. Không có mà … Hu hu…”
Nhưng mà… Nhưng mà chỗ đó của người kia lớn như vậy, cúi đầu xuống… Là… Là thấy được nha!
Đại Tra Công nổi giận đùng đùng trói tay Tiểu Mỹ Nhân vào đầu giường: “Quỳ xuống nhếch mông lên, tướng công muốn trừng phạt em!”
Tiểu Mỹ Nhân nghe lời nhếch cặp mông trắng nõn, đôi chân thon dài hơi run rẩy, bờ mông mẩy tròn căng trắng như tuyết cũng khẽ run run.
Tiểu cúc nhi nằm giữa hai viên thịt càng sợ hãi, nó run lẩy bẩy liên tục phun nước.
Tâm tư trừng phạt vợ của Đại Tra Công chậm rãi thay đổi. Hắn cười xấu xa từ từ lại gần, vung tay đánh mạnh vào cặp mông mây mẩy của vợ.
“Bốp!”
Cặp mông như chiếc bánh bao vừa ra lò bị đánh rung rinh một cái, Tiểu Mỹ Nhân sợ hãi khóc lên một tiếng: “Đau… Hu hu… Tướng công…”
Đại Tra Công giả vờ hung ác nói: “Đây là trừng phạt vì em không tuân theo đạo làm vợ, dám nhìn gà bự của thằng đàn ông khác, mau ngoan ngoãn vểnh mông lên chịu đòn cho ta.”
Tuy nói như vậy, nhưng lực đạo hắn hạ xuống cũng nhẹ hơn.
Tiểu Mỹ Nhân oan ức rưng rưng chổng mông càng cao hơn.
Hai tay bị trói ở đầu giường, tướng công vẫn còn đang quất mông cậu, thật sự là xấu hổ muốn chết.
Tiểu Mỹ Nhân vừa thẹn vừa đau, cái mông nhỏ bất lực đong đưa, mềm nhũn khóc lóc xin tha.
Đại Tra Công đánh liên tục mười mấy cái, rốt cuộc cũng hài lòng lấy cây gậy bự cọ tới cọ lui giữa khe mông Tiểu Mỹ Nhân, âm trầm hỏi: “Dã nam nhân lớn hay tướng công em lớn, hả?”
Tiểu Mỹ Nhân bị đánh đến phát dâm, lắc lắc mông muốn ăn cây gậy nóng cứng bự kia, lại thẹn đến mức không dám nói thật, chỉ đành khóc hức hức vặn vẹo mông: “Hư hư…. Tướng công… Tướng công…”
Đại Tra Công bị lắc tới lắc lui đến mức hồn bay đi mất, còn quản hắn hay dã nam nhân gì chứ, ăn no trước hẵng nói!
Cây gậy bự tím đen cắm mạnh vào trong tiểu cúc nhi mềm non, cặp mông trắng nõn bị bóp biến hình. Tiểu Mỹ Nhân khóc chết đi sống lại, liều mạng bò về phía trước.
Đại Tra Công thô bạo lôi người trở về, đâm thọc khiến dâm thuỷ văng tung toé.
Phành phạch phành phạch….
“Hu hu tướng công đừng mà… Hức hức… A… Hỏng mất… Đụng phải con rồi…. Hu hu…”
Phành phạch phành phạch….
“A…. Đau… Hức hức…. Huyệt nhỏ sưng mất rồi… Hức hức…. Tướng công tha cho Tiểu Trì đi… Hức hức… Tha cho Tiểu Trì….”
Phốc!!!
Dòng tinh dịch nóng bỏng bắn vào trong mông Tiểu Mỹ Nhân, hai tay Tiểu Mỹ Nhân bị trói vào đầu giường, chỉ có thể khóc hức hức nuốt tinh đặc nhiều như hồng thuỷ mà tướng công bắn ra.
Đại Tra Công lật Tiểu Mỹ Nhân đã hết sức lại, chưa hết thòm thèm mà sờ sờ cái bụng tròn, lại liếm liếm đầu vú, mút vang chậc chậc.
Hắn vừa ngoạm vừa hàm hồ hỏi: “Tiểu Trì, gà bự của tướng công có lớn không?”
Tiểu Mỹ Nhân vô lực dạng hai chân mềm nhũn, một lượng lớn chất lỏng trắng chảy ra khỏi tiểu cúc nhi.
Bự.
Cực bự.
Như bắp ngô ấy.