Chập tối, lại thấy một đội xe ngựa đi về phía khu dịch quán, đội xe ngựa này có năm chiếc xe, hơn ba mươi kỵ sĩ, xe ngựa được trang trí rất đẹp, kỵ sĩ binh giáp sáng loáng, thoạt nhìn thì chắc lại là một nhân vật giàu sang quyền thế.
Khánh Kỵ đang ở ven đường bên kia, trong khoảnh khắc đó nhân cơ hội chạy đến chiếc xe dưới cùng, khi xuống được tới dưới gầm xe, tim vẫn còn đập thình thịch. Lúc này cần phải phân vân suy nghĩ tìm ra phương án tối ưu nhất mới được.
Bấy giờ trời đã tối, người đi đường đã bắt đầu thưa thớt, ngõ bên trái đột nhiên lao ra một chiếc xe, thu hút toàn bộ ánh mắt của các kỵ sĩ, nhưng không phải tất cả kỵ sĩ đều xông lên trước, đám sĩ tốt được huấn luyện đàng hoàng này đại đa số chỉ phi ngựa lên trước vài bước để đề phòng khi bất trắc thì còn phối hợp tác chiến, nhưng cách cũng không quá xa với chỗ cũ. Hai bên xe ngựa có hai cái trục xe rất dài, con đường cũng không được rộng rãi cho lắm, đám kỵ sĩ không thể đi song song cùng với xe ngựa được, cưỡi ngựa lên trước như vậy lập tức tạo ra một khoảng cách tương đối xa so với lúc trước. Ở bên trong hai chiếc xe đằng trước có những đại nhân vật, một khi xảy ra sự cố, toàn bộ kỵ sĩ hộ vệ sẽ theo bản năng lao lên phía trước, chiếc xe bình thường đằng sau đương nhiên không còn người trông chừng nữa.
Nhưng khoảng thời gian đó trôi qua cực kỳ ngắn ngủi, chỉ cần thân thủ hơi chút không linh hoạt, tốc độ đôi chút chậm chạp cũng sẽ bị người ta phát giác. Khánh Kỵ vừa mới chui vào trong, những kỵ sĩ vốn hộ vệ phía sau đoàn xe, chỉ là theo bản năng nên cưỡi ngựa lao lên trước vài bước, khi thấy sự việc không phải quá nghiêm trọng, tình hình được kiểm soát thì liền quay trở lại chỗ cũ.
Người lái xe gây nên sự nhốn nháo chính là Đậu Kiêu Kính, hắn la hét om sòm cưỡi ngựa lao đến, thu hút hết thảy sự chú ý của mọi người, đợi đến khi lao gần tới sát đoàn ngựa, mới thúc mạnh ngựa, vội vàng kéo cương ngựa lại. Mấy tên kỵ sĩ đại nộ, vung roi quất mạnh, trong miệng không ngớt chửi tục, Đậu Kiêu Kính vội vàng giải thích vài câu, đã phải chịu ăn mấy roi rồi, nhất thời giả bộ không chống đỡ được, ôm đầu bỏ chạy, đến cả chiếc xe ngựa ăn trộm kia cũng không cần nữa. Mấy tên kỵ sĩ thấy bộ dạng hắn thảm hại như vậy, không khỏi cười ha ha.
- Chuyện gì thế?
Xe ngựa phía trước kéo rèm xe ra, một công tử trẻ tuổi dò hỏi.
Một kỵ sĩ vội vàng cưỡi ngựa qua đó, giải thích cho hắn vài câu, vị công tử kia liếc nhìn chiếc xe ngựa bỏ lại của Đậu Kiêu Kính, cười nhạt một tiếng nói:
- Đi thôi, phụ thân đợi đã lâu rồi.
- Vâng vâng!
Kỵ sĩ giục ngựa lui về phía sau, phất tay ra lệnh cho đoàn xe tiếp tục đi, Khánh Kỵ bám vào giá gỗ ở gầm xe, khẽ khàng thở một hơi dài. Chiếc xe qua cầu không bao xa, trên đường có vài đám hoa cỏ, Khánh Kỵ vốn định khi qua cầu sẽ tách ra lẩn vào đám cây cỏ, đợi khi trời tối thêm chút nữa sẽ tiếp tục lên đường. Thế nhưng trông thấy hai bên đều là chân ngựa đang đi song hành theo xe, sắc trời tuy đã nhá nhem tối, nhưng cũng không thể nào che giấu được thân hình, đành phải đi theo vậy, đồng hành cùng với chiếc xe tiến về phía trước.
Trên đường đi quẹo trái quẹo phải, cũng không biết đã đi qua mấy khu nhà rồi. Khánh Kỵ đầu óc nãy giờ quay cuồng mệt mỏi, đã quên mất con đường lúc đến, nhìn thấy xe ngựa dừng lại trước một trạch viện, có người trải tấm ván gỗ, xe ngựa đi thẳng vào trong, sau đó vị công tử kia cùng đám người trên những chiếc xe khác lần lượt xuống xe, liền có người hầu dắt xe ngựa tới viện bên cạnh, dỡ đệm ngựa xuống dắt vào chuồng ngựa cho ăn cỏ khô, xe được đặt ở hành lang bên cạnh.
Khánh Kỵ kiên nhẫn chờ ở dưới xe, được một lúc, đám người hầu rời khỏi chuồng ngựa, Khánh Kỵ ngó trước ngó sau, không thấy có ai nữa, mới yên tâm bỏ hai tay ra, rơi phịch xuống dưới gầm xe, lặng lẽ chui ra khỏi gầm, cảnh giác nhìn động tĩnh hai bên, sau đó ẩn mình trong đám cỏ chất đống trong chuồng ngựa.
Chờ đợi, chờ đợi, sắc trời cuối cùng đã hoàn toàn chìm trong bóng đêm rồi, một vành trăng non rải trên khắp mặt đất những ánh bàng bạc nhàn nhạt, Khánh Kỵ nhúc nhích một chút rút ra đoản kiếm bên hông, cất bước rời khỏi viện, lẩn vào trong bóng đêm.
Gian viện này rất lớn, trong viện thỉnh thoảng vẫn có nô bộc nữ tỳ qua lại, trong hậu viện đèn đuốc sáng trưng, xem ra chủ nhân không những vẫn chưa an giấc, mà hãy còn đang mở tiệc vui vẻ ở hậu đường. Khánh Kỵ dáng điệu nghênh ngang đi trong viện lạc, trong viện lạc này nô bộc nữ tỳ chỉ nghĩ hắn là võ tướng trong phủ, không có ai vặn hỏi cả. Khánh Kỵ muốn tìm một ai đó hỏi cho rõ cách sắp xếp chỗ ở của khách nhân trong khu dịch quán này. Tuy nhiên đám gia tỳ nô bộc tầm thường kia chắc chắn là không thể biết rõ được, tâm niệm của hắn khẽ chuyển, liền bước đi về phía hậu trạch.
Trong hậu trạch có đám gia tướng tuần tra canh gác, muốn gạt chúng để vào trong thì không được rồi, nhãn châu Khánh Kỵ khẽ lay động, rồi nhẹ nhàng lẩn về một góc tường, giấu mình đi men theo bức tường của ngoại viện, nhờ vào bóng đêm trợ giúp, trèo tường vào trong, ngồi xổm ẩn mình đằng sau rặng hoa, bên cạnh một mùi hôi thối thum thủm bốc ra, thì ra ở cạnh đó không xa là một gian nhà xí.
Chỉ một lúc sau, một nam nhân say lướt khướt đi tới, chui vào nhà xí, Khánh Kỵ định bụng đi vào tóm hắn hỏi chuyện cho rõ ràng, nhưng nghĩ lại thì hắn đã là khách, chắc hẳn phải là một nhân vật quan trọng, hỏi cặn kẽ tình hình thì sẽ buộc phải giết hắn diệt khẩu, nếu không một khi hắn kêu lên một tiếng thôi thì hỏng bét hết cả mọi việc. Nhưng mà nếu giết hắn thì người ở trong phòng lớn chắc chắn sẽ đến tìm, lúc đó thì việc cơ mật đứng trước nguy cơ bại lộ rất cao, vậy nên đành buông tha cho hắn.
Nam tử say rượu kia không biết suýt chút nữa thôi thì mình đã bị chôn vùi tính mạng, đi ra khỏi nhà xí ngân nga mấy câu hát rồi đi thẳng về đoạn đường phía trước, Khánh Kỵ lập tức khom người bám theo phía sau.
- Đại...đại nhân.
Một võ sĩ cắm đầu tiến lại gần, tác phong phù phiếm, cũng có mấy phần men say trong người, nhưng khi nhìn thấy nam nhân say túy lúy ở phía trước, vội vã đứng thẳng người rồi nép về một bên hành lễ, nam tử kia cũng chẳng thèm để ý đến hắn, vẫn ngêu ngao hát khúc ca đi tiếp. Đợi hắn đi qua, viên võ sĩ kia mới thôi đứng thẳng người lại, vừa mới bước về phía trước được một bước, đột nhiên một bàn tay to lớn chắc khỏe bịt kín miệng của hắn lại, lôi về phía bụi cỏ.
Viên võ sĩ kia mở to mắt kinh hãi, hai chân giãy dụa liên hồi, miệng không phát ra nổi lấy nửa thanh âm, chỉ thấy đám cỏ lay động trong giây lát, rồi ngay lập tức khôi phục lại vẻ tĩnh lặng như cũ. Một loáng sau, trong bụi cỏ lại đi ra một người, hắn giật nhẹ vạt áo, cảnh giác đưa ánh mắt quét khắp bốn phía, vội vã đi tiếp.
Khánh Kỵ lúc ở trong bụi cỏ đã truy hỏi được một số thông tin. Vừa biết được người mà hắn muốn tìm không phải là chủ nhân nhà mình, viên võ sĩ kia liền tiết lộ những tin tức mà hắn biết cho Khánh Kỵ. Thì ra nơi này chính là nơi ở của Điền Thị gia chủ Điền Khất, đêm nay tại đây mở tiệc yến mời bốn gia chủ đại thế gia khác. Rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn ở trong khu dịch quán ở đây hắn đều biết rất rõ nơi ở, nhưng cái tên Lỗ quân Cơ Trù kia khi tại vị cũng chỉ là một tên phế vật không có chí tiến thủ, huống hồ bây giờ chán nản đến nỗi phải dùng lễ quỳ để gặp mặt Tề quân, ai còn để ý đến hắn đang ở đâu làm cái gì.
Khánh Kỵ không thu hoạch được gì, liền chuyển chủ ý sang người năm vị gia chủ đang ở trong đại đường kia, bọn họ nhiều ít gì thì hẳn cũng phải biết một số thông tin, nói không chừng trong cuộc đàm luận của mấy vị gia chủ này còn có thể thu được một số thông tin quan trọng khác. Bởi vì năm đại gia tộc gia chủ lúc này đang mở tiệc vui vẻ, mỗi người đều mang theo tới đây không ít vệ sĩ, bởi vậy trước đại đường có không ít thị vệ của năm nhà. Chẳng ai quen biết nhau cả, điều này cho hắn cơ hội để lợi dụng, cho dù ngông nghênh bước vào bên trong cũng sẽ chẳng thể bại lộ chân tướng cho được.
Nhưng một thị vệ thì không có đủ tư cách đi vào bên trong, hắn liền đi vòng ra sau căn phòng, nhân lúc không có ai đề phòng trèo lên trên mái, bóc một viên ngói ra để lộ một khe hở, nheo mắt nhìn vào bên trong căn phòng. Tề quốc Thượng khanh Điền Thị gia chủ Điền Khất lúc này đang tiếp khách ở bên trong đại đường, những khách nhân nhận lời mời đến tham gia đều là các đại thế gia Quốc, Cao, Bảo, Loan. Những người này nói cười vui vẻ, cử chỉ thân mật, hoàn toàn không thể nhận ra được bọn họ mấy chục năm nay luôn đối đầu nhau một mất một còn, ngươi lừa ta gạt. Hiện nay, địch nhân chung của bọn họ là Yến Anh, một địch nhân cường đại đã khiến cho bọn họ gác lại thù cũ, trở thành đồng minh chính trị kiên định của nhau.
Khe hở của viên ngói kết hợp với những ngọn đèn bồng bềnh bay lên những ánh sáng như đám sương mù bàng bạc, đập vào mũi tỏa ra hương thơm. Đó là hương thơm tạo ra do thục lan đốt cháy phát tán, trong tiếng chuông kèn phát ra tiếng nhạc thanh thúy, trên đại đường, những vũ nữ yểu điệu uốn mình uyển chuyển, hòa cùng với tiếng chuông khánh ngân nga nhảy múa thanh thoát. Chủ nhân Điền Khất ngồi ở chính giữa, trong tay cầm bình rượu, híp mắt vui cười nhìn đám vũ kĩ. Trong mắt thỉnh thoảng vụt qua tinh quang, thỉnh thoảng lại đưa mắt trộm nhìn những khách nhân đã say quá đến mức đứ đừ nghiêng trái nghẹo phải kia, nhưng ngay sau đó lại hiện ra một vẻ mặt say rượu vô tri vô thức.
Khi Khánh Kỵ tới, buổi yến tiệc của bọn chúng đã sắp kết thúc, đám khách nhân gần như đã say hết cả rồi. Ngồi trên là Quốc Thị, Cao Thị gia chủ say khướt gục trên bàn tiệc, một tay gác lên cặp đùi của một thị nữ xinh đẹp, tay để lên ngực các nàng bóp bóp nắn nắn, thi thoảng uống một hớp rượu các người đẹp rót cho, ăn một miếng thịt, ở đâu trên mặt cũng có vết tích của rượu.
Bảo Thị cùng Loan Thị ngồi ở đầu dưới, bên cạnh mỗi tên đều có một nữ nhân thiên kiều bách mị đang hầu rượu. Bọn hắn chỉ là trung khanh, còn ba tên ngồi trên kia là thượng khanh, dù sao thì chức vị cũng kém hơn một bậc. Thế nhưng nữ nhân đang e ấp dựa vào ngực thì... lại không phải là thị nữ bình thường, mà là những thị thiếp có danh có phận của thượng khanh Điền Khất. Bọn hắn không dám làm càn giống như hai gã Quốc, Cao, nhưng cũng ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn của các nàng, thỉnh thoảng lặng lẽ dò xét xuống phần dưới hông, thừa dịp chủ nhân không để ý cái là mặc sức nhấm nháp cái xúc cảm mê người từ bộ phận đẫy đà đang vểnh vểnh lên cao đó.
- Yến tướng quốc đại thọ tám mươi, cả nước cùng chúc mừng, chắc chẳng có ai có thể tụ tập được nhiều người đến chúc thọ hắn như vậy, thật đúng là rầm rộ chưa từng thấy a, haha.
Điền Khất ra vẻ cảm khái cười thán. Quốc Thị nghe xong hừ lạnh một tiếng, trên mặt hơi lộ vẻ không vui. Cao Thị từ trên gối mỹ nhân ngẩng đầu lên, nhìn Điền Khất một cái, khẽ cười không nói gì.
Hắn cũng đã mặt mũi say khướt, nhưng nhãn thần vô cùng tỉnh táo, không thể nhìn ra một chút cảm giác say nào cả. Cao Thị gia chủ Cao Chiêu Tử, thân thể mập mạp, mặt mày lúc nào cũng híp híp mắt lại, mặt mũi hiền lành, thoạt nhìn vô cùng an tường, thực chất không ai không biết đến bụng dạ nham hiểm của hắn, Cao Chiêu Tử giết người lúc nào cũng cười giễu mà phóng tay. Lần này mấy đại gia tộc liên thủ, muốn mượn ngày mừng thọ ám toán Yến Anh chính là chủ ý do hắn bày ra, còn người hành động là Điền Khất.
Quốc Thị cười lạnh một tiếng nói:
- Yến Tỏa Tử có gì giỏi giang cơ chứ, các gia tộc đến mừng thọ hắn, không phải là nể mặt hắn, mà là nể mặt quốc quân nên mới đến, ai bảo hắn là kẻ tâm phúc số một của quốc quân chứ? Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, lão già này... cũng được đấy!
Điền Khất cười híp mắt nói:
- Bất luận là nể hay không nể mặt mũi hắn, có điều Yến tướng quốc thực sự là kẻ có bản lĩnh, phò tá cho quân chủ Tề quốc của chúng ta đã qua ba đời, ba đời đều được trọng dụng, người của hắn có thể nói là phân bố khắp nơi. Đừng tưởng hắn già rồi thì đầu óc sẽ không minh mẫn nữa, quyền lực trong tay nhất thời chưa thể lật đổ được. Cái khác không nói, ngay chuyện năm trước Lỗ quân Cơ Trù đến tìm, chúng ta định khởi binh giúp hắn phục quốc, cơ hội tốt biết bao a. Đáng tiếc, đại quân đều xuất phát rồi, Yến Tỏa Tử được tin từ bên ngoài quay về đô thành, một đạo lệnh dụ được hạ xuống đã lệnh cho đại quân phải quay trở lại, khiến chúng ta mất hết cả thể diện.
Nghe bọn hắn nói đến chuyện Lỗ quân Cơ Trù, Khánh Kỵ lập tức tinh thần chấn động, vội vàng tập trung lại tiếp tục nghe tiếp câu chuyện. Không ngờ Quốc Thị nghe xong chỉ mắng Cơ Trù một câu là đồ phế vật, rồi chuyển đề tài sang Yến Anh:
- Lão phu rất ghét cái kiểu giấu giấu diếm diếm như là hành vi của đàn bà, có điều gì không thể nói toẹt ra cơ chứ, chẳng phải chúng ta đã định...
- Khụ!
Cao Chiêu Tử hắng mạnh một tiếng, chặn lời của hắn lại, ánh mắt hướng sang đám thị thiếp, vũ kỹ bên cạnh, Quốc Thị hắc một tiếng, cầm chén uống một hơi cạn sạch, kéo lấy một mỹ nữ yêu kiều lại rồi rót rượu vào miệng của nàng, dứt ra không nói chuyện chính sự nữa.