Đại Tranh Chi Thế

Chương 127

Phía trước đã đến sơn khẩu, quay người sang phải, rồi ngoặt về phía bên phải đi đến chỗ đã hẹn trước với Đậu Kiêu Kính, nhưng lúc nãy binh mai phục của năm đại tộc cũng chính là lao ra từ hướng này, Khánh Kỵ lo rằng Đậu Kiêu Kính đã bị bọn chúng hạ độc thủ. Ngoặt sang bên phải, đã là sơn đạo ghập ghềnh, trước mắt Khánh Kỵ từng đoàn từng đoàn mây đen trôi qua, xuất hiện đôi chút cảm giác buồn ngủ. Hắn biết mình đã bị mất máu quá nhiều, nhưng phía trước chưa đến một dặm đã là địa điểm tụ hợp đã hẹn trước, hắn liền cố hết sức bình sinh mà phóng ngựa tới.

Đến trước một rừng cây bạch dương, hắn ghìm ngựa lại, hướng mặt vào trong rừng định hô gọi Đậu Kiêu Kính, chỉ cảm thấy vừa ngẩng đầu lên, khắp trời ánh nắng chiếu rọi, trời đất quay cuồng, bỗng nhiên từ trên lưng ngựa ngã xuống dưới đất.

Bên trong thành Lâm Truy, cảnh tượng vô cùng tiêu điều, khắp nơi đều có những đội giáp sĩ cầm mác vội vàng chạy qua chạy lại. Vẫn chưa thể thăm dò ra lai lịch của hơn ngàn tử sĩ bị đánh hạ trên đỉnh Song Phong, nhưng đội quân do tứ tộc Cao, Quốc, Loan, Bảo điều tới đều có cờ hiệu rõ ràng, làm sao có thể che giấu được.

(Đây là cánh quân mai phục do Cao Thị dùng khói hiệu huy động, được ăn cả ngã về không, nên không che giấu cờ hiệu. Điền Khất không tham gia vào.)

Yến Anh được bảo vệ dưới núi Song Phong, dựa vào địa thế hiểm, đại quân của hắn lại đông, cho nên khó mà công tới được. Thành Lâm Truy gần trong gang tấc, vừa nghe tin cấp tốc chuyển về, lập tức nhanh chóng phái đại quân tới tiếp ứng. Quốc, Cao, Loan, Bảo bốn nhà thấy sự đã không thể thành, chỉ còn cách điều quân đào tẩu, lui về phong ấp của mình.

Các đại thế tộc liên thủ, dã tâm trừ bỏ Tề quốc Tể tướng, trong cuộc săn bắn dưới chân núi Song Phong đã làm chết đi hơn mười vị đại phu. Đại sự như vậy, Tề quốc quốc quân cho dù là với người chết cũng phải ra mộ phần của họ khóc rống lên mấy tiếng, bằng không thì cái danh quốc quân của hắn còn dùng làm gì được nữa? Tề quốc quốc quân Khương Chử Cựu cùng với các mỹ nhân từ trong đám mồ mả đi ra, nổi giận lôi đình, hằm hằm giận dữ, thề phải trừng trị tất cả những kẻ phạm tội.

Hắn vốn định giao chuyện này cho Yến Anh xử lý, nhưng Yến Anh năm nay cũng đã quá tám mươi, một đợt đi qua đi lại lên núi xuống núi này, khiến cho lão trở về thành liền cảm thấy trong ngực khó thở, khó có thể xử lý công việc được. Cả Yến phủ hoảng sợ tới mức triệu cả vài danh y nổi tiếng nhất tới để chẩn đoán bệnh, Khương Chử Cựu thấy vậy cũng luống cuống, Khương Chử Cựu trầm mê trong hưởng lạc, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, hắn hiểu được rằng chính Yến Anh mới là trung thần mà hắn có thể dựa vào nhất, vội vàng phái tới thái y của mình, còn dặn lão tể tướng từ từ điều dưỡng thân thể.

Yến tướng dưỡng bệnh, ba thượng khanh thì hai người đã phạm tội, cho nên vụ án này đương nhiên là giao vào tay thượng khanh duy nhất còn lại là Điền Khất. Điền Khất 'trung thành tận tâm', mạnh mẽ cương quyết, vừa nhận được mệnh lệnh của quốc quân, lập tức liền tiếp quản thành phòng (lực lượng phòng thủ thành), suất binh sĩ bắt đầu làm cuộc đại tẩy trừ bên trong thành Lâm Truy.

Việc đầu tiên hắn làm, chính là triệu tập tất cả những đại phu hộ tống Yến Anh lên núi, đã trốn được trở về thành. Hắn trấn an lòng trung thành của bọn họ, nói rõ rằng tất cả bọn họ tuyệt đối đều là những trung thần đáng tin cậy, vừa có thể ổn định nhóm người này, mà đồng thời còn có thể lôi kéo quan hệ với bọn họ. Rất nhiều đại phu còn hoảng hồn chưa bình tĩnh được, nghe thấy những lời này thì cảm động tới rớt nước mắt, đều nghiêng hết về phía vị Điền thượng khanh này.

Lập tức Điền Khất liền sắp xếp tiến hành điều tra với những đại phu không lên núi Song Phong, hoặc là có lên núi nhưng mà trở về không có chút hư tổn gì; phái quân đội phong tỏa tất cả đường lớn đường nhỏ xung quanh thành, nghiêm khắc tra khảo những tàn dư của thích khách, thẩm vấn những kẻ phản nghịch, nhằm truy vấn thân phận của những quan viên cùng tham gia...

Phủ Công Tôn đại phu, rơi vào trong vòng vây của hơn ba trăm thành vệ quân, những sĩ tốt thành vệ quân đằng đằng sát khí, lẳng lặng vây quanh toàn bộ tràng viện. Canh giờ đã điểm, trong viện vẫn rất yên ắng, Công Tôn đại phu vẫn chưa nghe lệnh tự trói ra hàng. Tướng sĩ thành vệ 'keng' một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ, soàn soạt chĩa về phía trước. Ba trăm danh tướng cầm cung như trăng lưỡi liềm, kiếm tuốt khỏi vỏ, kích mác lạnh lẽo như rừng, ào ào chĩa về phía phủ đệ Công Tôn đại phu, những bước chân chấn động nhân tâm áp sát về phía trước.

Bên trong bức tường của phủ Công Tôn đại phu hiện lên thân ảnh của một vài tiễn thủ, thành vệ quân giơ lên khiên mây nhẹ đã chuẩn bị từ trước, những binh sĩ cầm cung đằng sau đã giành bắn trước, song phương bắt đầu giao chiến từ xa, mưa tên bay giữa không trung, một cuộc chiến đấu liều chết rất nhanh sẽ diễn ra...

Ở một nơi khác, đứng xa xa trước phủ đệ của Lư Thượng Công đại phu, Lê Chử vững vàng ngồi ung dung trên lưng ngựa, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước. Khói lửa trong viện đã sắp sửa tàn, tiếng chém giết dần dần yếu đi, một lúc sau, một gã thiên trưởng (trưởng một cánh quân) vội vã chạy tới, chắp tay nói:

- Bẩm tướng quân, những kẻ phản kháng trong Lư Thượng Công phủ đều đã bị tiêu diệt, tổng cộng một trăm sáu mươi hai người, bản thân Lư Thượng Công đã kiệt sức mà chết.

- Tình hình thương vong bên ta thế nào?

- Bẩm, sáu mươi bốn người chết trận, bị thương bảy mươi bảy người.

Lê Chử cười lạnh lùng, phân phó xuống:

- Trói tất cả nam đinh lại, nữ tử giam sang viện khác, chờ Điền Thượng Khanh xử lí.

- Rõ!

Lê Chử kéo cương ngựa, lười biếng quất roi lên đùi ngựa, vó ngựa nhẹ nhàng đạp. Đi được không xa, trong lòng đột nhiên chợt động: "Kẻ ám sát Lỗ Quân Cơ Trù, rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với những kẻ muốn ám sát Yến tướng? Hắn dùng cái gì... mà có thể phóng ngựa như bay vậy, còn có thể thoải mái đối phó với kẻ địch? Bên trong đó rốt cuộc là có huyền diệu gì?"

Phủ Tông Phân đại phu, cổng phủ mở to, thượng khanh Điền Khất toàn thân đội mũ mặc giáp được một đám người hầu bảo vệ xung quanh chậm rãi xuống xe, từ từ đi vào trong phủ. Cả nhà nam nữ già trẻ đều ở ngoài, tất cả đều mặc trang phục nô bộc, quỳ trên mặt đất nơm nớp lo sợ. Điền Khất hiên ngang không để ý tới, đi thẳng vào phòng giữa, bên trong phòng lớn trống rỗng, giữa phòng có một người đang treo lủng lẳng trên không trung, đã tuyệt khí bỏ mình.

Người này toàn thân mặc áo tang trắng, khuôn mặt hơi nộn, hai chân để trần, treo trên không trung, thân hình theo gió còn nhẹ nhàng lay động. Điền Khất dùng ánh mắt nhẹ nhàng ra hiệu, một gã võ sĩ lập tức bước lên phía trước, vén vén tóc của kẻ treo cổ, cẩn thận dò xét thân phận, rồi lui về bên cạnh Điền Khất, chắp tay nói:

- Hồi bẩm đại nhân, người chết đúng là Tông Phân.

Điền Khất nghe thấy vậy thì im lặng một lát, yếu ớt thở dài:

- Ai, Tông đại phu à Tông đại phu, sớm biết có ngày hôm nay, hà cớ gì lại đi làm việc đó. Điền Khất cùng đại phu, cũng coi như là người quen cũ, chỉ là thân đang mang chức trách, thỉnh xin khoan thứ, đường tới hoàng tuyền, thỉnh ngài ra đi an lành...

Điền Khất túm tay áo lại vái chào, chậm rãi khom lưng, rồi lại chậm rãi đứng thẳng lưng, xoay người, tiêu tiêu sái sái đi ra ngoài, ở đằng sau, cổ tử thi kia vẫn treo trên không trung, nhẹ nhàng lay động...

Yến Anh quý phủ, Yến Anh uống một chén thuốc, rồi để cho người hầu đỡ mình đứng lên, chậm rãi đi lại trong phủ, nhìn ra ngoài cửa sổ bóng râm xanh biếc, nghe tiếng ve kêu râm ran, trong lòng lại cảm thấy phiền não. Trong thành Lâm Truy phát sinh đủ loại biến cố, hắn cũng đã nghe nói, cuộc tẩy trừ huyết tinh như vậy, khiến cho lòng hắn thập phần bất an. Hắn cũng ẩn ẩn cảm thấy được, hổ lang hung mãnh mặc dù đã lẩn trốn mất, nhưng mà nguy cơ vẫn chưa được giải trừ. Đủ các loại hành vi của Điền Khất, không giống như tính cách của hắn trước kia, rõ ràng là không phù hợp, hiện giờ hành vi của hắn vô cùng tàn bạo, vừa mới gặp nạn ở trong núi, hắn không kinh sợ chút nào sao?

Ngoài cửa, từ xa xa có tiếng bước chân nặng nề truyền tới, Yến Anh bỗng nhiên xoay người, ra cửa nghênh đón, nhi tử của hắn vội vàng đi theo đỡ lấy. Cửa phòng vừa mở ra, một gã võ sĩ toàn thân mặc giáp vào cửa liền bái kiến, trầm giọng nói:

- Kẻ hèn Lương Thân, bái kiến Yến tướng.

Yến Anh nhướng đôi mi trắng, vội vàng hỏi:

- Ta muốn ngươi đưa Mã Luân tới gặp ta, bây giờ hắn đang ở đâu?

Mã Luân chính là hương đại phu ở dưới chân núi Song Phong, đề nghị với Yến Anh và Điền Khất lên núi hóng mát. Yến Anh nghe nói về những hành vi của Điền Khất, trong lòng đã cảm thấy không đúng, hắn nhớ tới Mã Luân này đề xướng việc lên núi, kể cả hắn không phải là tay sai của bọn kia, thì tất nhiên cũng là bị kẻ khác xúi bẩy, cho nên lập tức lệnh cho gia tướng mang người này tới.

Gia tướng kia chắp tay nói:

- Bẩm Yến tướng, khi kẻ hèn tới đó, Điền thượng khanh đã tự mình lãnh binh từ trong quý phủ của Mã Luân đại phu rời đi, theo lời kể, Mã Luân đại phu tập hợp gia nhân chống lại lệnh bắt, quân sĩ thành vệ dùng vũ lực để vào phủ, Mã Luân đại phu quý phủ cả nhà hơn trăm người, vô luận là già trẻ lớn bé, đều bị xử tử! Không một ai còn sống.

Yến Anh nghe vậy thì cả kinh, gió nhẹ thổi đến, chiếc chuông gió đồng đen dưới mái hiên mơ hồ vang lên, thanh âm tựa hồ huyền ảo huyễn hoặc, lại tựa hồ như mang theo sát khí nồng đậm, khiến cho lão già hơn bát tuần này cảm thấy rùng mình ớn lạnh...

Khánh Kỵ mở mắt ra, chỉ thấy khắp nơi xung quanh tối tăm mù mịt, bên cạnh là một đống lửa, trên lửa là một con thú nhỏ, đang được nướng tỏa mùi thơm ra khắp phía, Đậu Kiêu Kính đang ngồi bên cạnh, tập trung tinh thần nướng thịt thú. Hắn không khỏi hoảng sợ, thất thanh nói:

- Ta ngất đi bao lâu rồi?

Đậu Kiêu Kính nghe tiếng hắn nói, lập tức bỏ miếng thịt thú xuống, vui mừng xa xả chạy tới:

- Công tử, ngài tỉnh rồi?

- Ừm!

Khánh Kỵ sờ sờ lên vai, đã được băng bó ổn thỏa, liền ngồi dậy hỏi:

- Ta ngất đi lâu rồi sao? Sao trời đã tối rồi?

Đậu Kiêu Kính nói:

- Cũng không phải lâu, đây là một sơn động.

Khánh Kỵ nhìn kỹ lại, không khỏi bật cười, nơi này quả nhiên là một sơn động, chỉ có điều cửa động không rọi thẳng vào, mới vừa rồi nhìn chưa kỹ, còn tưởng rằng mình đã ngủ say tới tối.

Đậu Kiêu Kính nói:

- Hôm nay ở cốc khẩu không biết thế nào lại tập kết một đại đội sĩ tốt, kẻ hèn mới đầu thì lo lắng, sợ bọn chúng thủ ở đó thì công tử không thể tới đây, ai ngờ lúc sau bọn chúng liền rời đi. Kẻ hèn ở trong rừng thấy công tử một ngựa mà tới, liền xuống núi nghênh đón, tới nơi mới phát hiện ra công tử bị trúng tên.

Nói xong hắn đi sang một bên, nhấc hai cái vỏ kiếm đang dựng thẳng trên mặt đất, quay trở lại nói:

- Kẻ hèn ở trong rừng săn được một con hươu con, đang quay trên lửa. Khi nãy làm thịt con hươu, cũng đã lấy cho công tử một ít máu hươu, máu này không có chỗ để, nên đành dẫn vào vỏ kiếm. Công tử mất máu quá nhiều, nhưng uống cái này cũng có thể khôi phục đôi chút.

Khánh Kỵ "Ừm" một tiếng, nhận lấy vỏ kiếm, chịu đựng mùi tanh nồng, ừng ực uống hết máu hươu bên trong vỏ kiếm, bụng hơi hơi phồng lên, một luồng hơi nóng dần dần chạy tới khắp tứ chi.

Đậu Kiêu Kính dùng tiểu đao sắc bén thái một ít thịt hươu nướng chín, tay kia thì nâng từng cái 'chén đĩa' ở dưới mặt đất được làm từ những phiến lá cây rộng, sau đó đưa tới tay Khánh Kỵ, nói:

- Công tử thỉnh dùng, địa phương này rất bí mật, hẳn là sẽ không có người tới, ngựa của chúng ta được giấu ngoài động, đợi khi công tử khôi phục chút khí lực, chúng ta lại đi cũng không muộn.

Nói tới đây, hắn do dự một chút, rốt cục nhịn không được hỏi:

- Công tử, đại sự của chúng ta... sao rồi?

Khánh Kỵ khẽ cười nói:

- Bản công tử xuất mã, đương nhiên là mã đáo thành công.

Đậu Kiêu Kính mừng rỡ, toét miệng hoan hô một tiếng, dường như còn muốn nhảy dựng lên.

Khánh Kỵ phân phó xuống:

- Ngũ tộc giết Yến Anh, hiện giờ cũng không biết ai chết ai sống. Nếu ngũ tộc thành công, hiện tại nhất định là ở Lâm Truy ép Tề quân thanh trừng bè cánh của Yến Anh, nếu Yến Anh còn sống, hiện tại tất nhiên là sai đại tướng đi lục soát bọn phản loạn ngũ tộc, nói vậy, khó chắc là sẽ không tìm tới đây. Chúng ta không thể ở đây lâu, ta nghỉ tạm một chút, tới khi sắc trời tối, chúng ta sẽ theo bóng đêm mà rời đi.

- Rõ!

Đậu Kiêu Kính hoan hỉ đáp lời, thấy Khánh Kỵ nâng lá cây, 'nhỏ nhẹ' ăn thịt hươu, hắn liền quay ra giữ lửa, xoay con nai xiên trên cây gỗ hai vòng, sau đó lại dùng tiểu đao xẻ thịt ra cho hắn. Nhìn bộ dáng hoan hỉ chuyên chú của hắn, Khánh Kỵ trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, có điều tâm tư của hắn chung quy lại cũng không đơn giản như Đậu Kiêu Kính. Giết chết Cơ Trù, chỉ là một khởi đầu, một cơ hội để thay đổi kết cục, đồng thời cũng là một kíp nổ có thể khiến hắn rước lấy họa diệt thân.

Là điềm lành hay điềm xấu, là họa hay phúc, bây giờ còn khó mà nói được. Lúc này đây, tinh thần của hắn đã bay về Lỗ quốc, bay về Khúc Phụ, bay tới mối quan hệ phức tạp giữa ba nhà. Đồng thời, hắn còn nghĩ tới Lương Hổ Tử cùng Anh Đào dẫn binh đi tập kích Ngô quốc sứ giả, chuyện bên này đã đại công cáo thành, không biết tình hình bên bọn họ như thế nào đây?
Bình Luận (0)
Comment