Quý Tôn Ý Như nghe thấy Khánh Kỵ nói như vậy thì không khỏi kinh hãi, biến sắc nói:
- Công tử từ đâu mà nói ra lời ấy?
Khánh Kỵ cười, ngông nghênh đi về phía trước, ngồi xuống chiếu, mỉm cười nói:
- Chấp chính đại phu sao không ngồi xuống nói chuyện một chút?
Khánh Kỵ đảo khách thành chủ, khiến cho Quý Tôn Ý Như cảm thấy hơi lúng túng, hắn do dự một lúc, liền cũng đi qua đó, ngồi xuống đối diện với Khánh Kỵ. Mới vừa rồi Khánh Kỵ lên đài, bốn phương tám hướng rất nhiều công khanh đại phu cũng trông về nơi này, tới khi đám người Dương Hổ lui xuống đài, toàn bộ trên đài chỉ còn có mình hắn cùng với Quý Tôn Ý Như hai người, lại càng thu hút ánh mắt vạn người, tất cả mọi người đều chú ý tới sự tồn tại của hắn.
Khi hai người đang ngồi đối diện với nhau, thì ở trên hai cao đài xếp cùng với đài của Quý Thị thành hình tam giác, Thúc Tôn Ngọc, Mạnh Tôn Tử Uyên đều đang giương đôi mắt hổ nhìn về nơi đó. Những công khanh đại phu cũng hết sức chăm chú, mặc dù ở xa không nhìn rõ vẻ mặt của bọn họ, nhưng cũng hi vọng từ động tác của hai người có thể lần ra được manh mối gì đó. Những thân thích và gia tướng của bọn họ, thấy vẻ mặt của gia chủ như vậy, liền cũng dần dần trở nên nghiêm túc, loại không khí này nhanh chóng lan truyền khắp cả sơn cốc, ngay cả những thứ dân đang cười hi ha cũng cảm thấy tình huống có chút khác thường, dần dần cũng ngưng miệng lại. Trong lúc nhất thời toàn bộ Lịch Ba sơn cốc đều không nghe thấy một tiếng động nào, Quý Tôn Ý Như cùng Khánh Kỵ ngồi ở trên cao đài, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió thổi phần phật phần phật.
- Công tử, lời này của ngươi rốt cuộc là từ đâu ra, không biết lão phu có cái đại họa nào trước mắt?
Quý Tôn Ý Như có chút mất kiên nhẫn, vừa ngồi xuống liền đặt câu hỏi với hắn luôn.
- Quý Tôn đại phu có biết lý do nào khiến Thúc Tôn, Mạnh Tôn Thị mong muốn Ngô sứ đến Lỗ không? Có biết quỷ kế của bọn chúng định liên lạc với các công khanh đại phu, áp chế Quý Tôn chấp chính ngươi không?
Quý Tôn Ý Như nghe thấy là chuyện này, thần sắc liền trở nên thoải mái, bình tĩnh cười nói:
- Ha ha, hóa ra là chuyện này à. Công tử sao phải nói giật gân vậy, ngay cả khi Ngô sứ có tới đây, cũng có năng lực gây khó dễ cho ta sao? Thúc Tôn, Mạnh Tôn Thị nếu muốn dựa vào chuyện này để lật đổ lão phu, nói thì dễ hơn là làm đó.
Nói tới đây ánh mắt hắn xoay chuyển, đột nhiên khẩn trương nói:
- Hả? Hay là công tử định thay đổi chủ ý, không muốn rời khỏi Lỗ quốc?
Sắc mặt của hắn lập tức trở nên rất khó coi:
- Công tử, Lỗ quốc hiện giờ lâm vào nội loạn, lão phu bị cưỡng bách không biết phải làm sao, thật sự không thể cho ngươi mượn binh để giúp ngươi phục quốc. Công tử cũng đã đồng ý sẽ trở về Vệ quốc rồi, nếu bây giờ lại cố tình không đi, chẳng phải sẽ khiến cho mọi người đều khó xử sao?
Khánh Kỵ ung dung cười, thuận tay nhấc một bầu rượu lùn ở trên án, rót hai chén, một ly đặt vào tay của Quý Tôn Ý Như, một ly dùng tay nâng lên, lạnh nhạt nói:
- Chấp chính đại nhân không cần phải vội, Khánh Kỵ còn chưa nói xong. Quý Tôn đại phu có biết chuyện Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai nhà hơn mười ngày trước đã phái người vụng trộm tới Tề quốc gặp mặt Lỗ Quân Cơ Trù, ý đồ muốn mời hắn về nước chưa?
Quý Thị kinh hãi, ngón tay run lên, cơ hồ lúc nào cũng có thể đánh rơi chén rượu.
Khánh Kỵ cười nói:
- Ha hả, thiết nghĩ, sứ giả chính thức đi nghênh đón quốc quân của quý quốc lúc này hẳn là đã xuất phát rồi. Thúc Mạnh bắt tay, Cơ Trù trở về vị trí cũ, Quý Tôn đại phu còn muốn sống yên thân kiểu gì? Thúc Mạnh mượn uy thế của Ngô quốc, gây tổn hại cho cái uy của Quý Thị ngài. Trong Lỗ quốc quần thần, lòng người cũng đã bắt đầu động, đến khi Lỗ quân về nước, quyền hành chấp chính của các hạ cũng sẽ tan biến, các công khanh đại phu lại càng muốn đi theo Thúc Mạnh hai nhà đó.
Quý Thị vẫn ngồi ở vị trí đứng đầu ba nhà, nhưng mà gặp phải chuyện này, chỉ sợ sẽ bị Thúc Tôn, Mạnh Tôn Thị chèn ép xuống, từ nay về sau không thể kiêu ngạo được nữa. Nghĩ lại thì cũng không có gì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà Quý Thị một nhà nếu cứ như vậy mà suy bại, rơi vào vị trí hèn kém nhất ba nhà, không biết liệu Quý Tôn đại phu sau trăm tuổi, có còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông dưới cửu tuyền nữa hay không?
Kỳ thật không cần hắn chỉ ra, Quý Thị kể cả là không có đầu óc chính trị, cũng không tệ đến mức ngay cả hậu quả thế nào cũng không nghĩ ra được. Có người vươn mình tới vị trí cao hơn, có người từ trên cao lại ngã đau xuống dưới, cái loại tương phản mãnh liệt này, đúng là không có mấy người chịu được. Tinh thần trách nhiệm của cổ nhân, phần lớn đều là lập nên một phen sự nghiệp, trên thừa kế tổ tông, dưới để con cháu kế thừa, đây là giấc mộng và sự nghiệp lớn nhất trong đời người, nhất là cả đời của một nam nhân.
Sức mạnh của Quý Thị, bắt đầu từ đời cha của Quý Tôn Ý Như là Quý Vũ Tử, Lỗ quốc binh mã có bốn phần, thì Quý Thị độc chiếm hai phần. Tác phẩm nổi tiếng nhất của Quý Vũ Tử, chính là ông đã sắp xếp cho chúng quần thần nghị luận đưa Cơ Trù kẻ vừa mới bị Khánh Kỵ đâm chết lên làm quốc quân. Bày ra đủ mọi biện pháp, để đặt Quý Thị vào vị trí tách biệt trong ba nhà, tính cả nước thì cũng chỉ lớn thứ hai. Cơ nghiệp của Quý Thị nếu cứ như vậy để mất ở trong tay hắn, trên thẹn với tổ tông, dưới thẹn với tử tôn (con cháu), đối với một người như Quý Tôn Ý Như mà nói, so với giết hắn đi còn thống khổ hơn, hắn có thể nào không bạo gan tham vọng hơn?
Nhưng mà... nhưng mà hắn có thể làm gì bây giờ? Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc đoạt quốc, lại càng không dám gánh cái danh hành thích vua, huống hồ Thúc Tôn, Mạnh Tôn đã có tính toán như vậy, há lại không có phòng bị gì sao? Nghĩ tới hắn đã vô cùng vất vả, thầm nghĩ rằng còn tốt hơn so với cha mình, giúp cho Quý Thị càng lúc càng mở rộng gia nghiệp, không thể tưởng được chẳng những không thể độc bá triều đình, ngược lại còn bị người ta đánh cho hoa rơi nước chảy, suy bại đến hàng chót ba nhà, ý niệm vừa hiện lên, Quý Tôn Ý Như ngũ tạng như bị thiêu đốt, tim đập như tê dại.
Khánh Kỵ trong tình huống này vẫn ung dung nâng chén nhẹ nhấp một ngụm, khẽ cười nói:
- Quý Tôn đại phu, hiện giờ... cũng biết sợ sao?
Quý Tôn Ý Như thần sắc hơi động, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Việc này là thật sao? Tin tức này ngay cả lão phu cũng chưa từng nghe thấy, Khánh Kỵ công tử làm sao lại biết được?
Khánh Kỵ cười ha ha, thoải mái phất tay áo, thản nhiên tự tại nói:
- Khánh Kỵ đâu chỉ có biết, hơn nữa sau khi biết, còn tự thân xuất mã, cũng đã thay Quý Tôn đại phu hóa giải mối họa to lớn này rồi.
Quý Tôn Ý Như đầu tiên là cả kinh, tiếp đó là vui vẻ:
- Công tử nói thật sao? Ngươi... ngươi thay ta hóa giải đại họa này rồi à? Công tử mời mau mau nói đi.
Khánh Kỵ mỉm cười nói:
- Tới tới tới, chúng ta trước uống hết chén này đã, nói sau cũng chưa muộn.
Quý Tôn Ý Như nào còn lòng dạ nào mà uống rượu, lập tức vội vàng nâng chén chạm với hắn, ngửa đầu một cái liền uống sạch.
Ở xa xa, Thúc Tôn Thị cùng Mạnh Tôn Thị thấy hai người dẹp lùi tả hữu, ở trên cao đài chẳng coi ai ra gì mà uống rượu. Mắt thấy thời điểm tế tự Long thần sắp tới, mà hai người bọn hắn lại không thèm để ý, càng nói càng có vẻ thân mật, không khỏi hai mặt nhìn nhau, trong lòng mơ hồ nghi ngờ, không biết được Quý Tôn Ý Như cùng Khánh Kỵ lại đang chơi cái trò gì.
Thúc Tôn Ngọc tâm tư kỹ càng, thấy tình cảnh như vậy liền lặng lẽ gọi gia tướng đầu lĩnh lại, dặn hắn suất lĩnh đội thị vệ trong tay đề phòng chặt chẽ, để ngừa vạn nhất. Lúc này Quý Tôn Ý Như cũng không còn rảnh mà để ý tới những người khác đang nhìn gì nghĩ gì, hắn nâng chén uống cạn, lau miệng xong, liền khẩn cấp nói:
- Công tử mau nói, ngươi làm sao lại biết được việc này, lại như thế nào giúp ta hóa giải được việc này?
- Ta sao lại biết? Ha hả...
Khóe mắt Khánh Kỵ hơi thoáng nhìn hướng xuống dưới đài, khẽ cười nói:
- Quý Tôn đại phu chẳng lẽ không nhìn thấy vị Thúc Tôn tiểu thư ở dưới đài kia sao?
Khánh Kỵ thầm nghĩ trong lòng: "Diêu Quang à Diêu Quang, lão công của nàng cũng chỉ vì để chúng ta sau này có nhà có xe, thoải mái tự tại, đến khi nàng sinh cho ta một đứa con béo tốt, sẽ không phải giống như cha nó chạy khắp đông tây. Lần này làm oan uổng cho nàng, cũng là kế bất đắc dĩ mà thôi, chúng ta người một nhà không nói cho kẻ khác, về sau nếu nàng biết được chân tướng, không nên trở thành sư tử Hà Đông, phát uy đối với ta nha."
- À! Thì ra là thế!
Quý Tôn Ý Như bừng tỉnh đại ngộ, liên tục lắc đầu, bi ai thay cho Thúc Tôn Ngọc nói:
- Ài, nữ sinh hướng ngoại, nữ sinh hướng ngoại a. Vậy ngươi mau nói, ngươi đã dùng biện pháp gì, giúp ta hóa giải việc này?
Khánh Kỵ hơi nâng chén lên, thản nhiên cười nói:
- Việc này không phải quá đơn giản sao? Lỗ Quân sắp tới, tiền đồ của Quý Tôn đại phu sẽ bị gạt bỏ. Quý Tôn đại phu toàn bộ là vì Khánh Kỵ ta, mới rơi vào kết cục như vậy, nghĩ lại Khánh Kỵ ta, một hán tử đỉnh thiên lập địa, há có thể ngồi xem mà mặc kệ? Khánh Kỵ sau khi biết được tin tức này, liền nghĩ ra một chủ ý, lập tức liền lấy cớ trúng nọc rắn, rồi để người khác thế thân mình, sau đó tự mình đi tới Tề quốc, tiến vào trong vạn mã 'xẹt' một kiếm, giết chết Cơ Trù, thế là xong.
Khánh Kỵ nói xong, tay kia cũng giống như đao, hung hăng bổ một cái xuống dưới, làm động tác giết người, sau đó thuận thế vịn vào kỷ án, thân mình nghiêng về trước, thực 'thâm tình' nhìn Quý Tôn Ý Như nói:
- Có câu cửa miệng nói, 'sĩ' là tri kỷ của 'tử', Khánh Kỵ vì Quý Tôn đại phu, cho dù có là đầm rồng hang hổ, cũng có thể xông vào trong đó, huống chi chỉ là đột nhập Tề quốc, giết đi một quốc quân, Quý Tôn đại phu không cần để ở trong lòng.
Quý Tôn Ý Như 'cảm động', thật sự là hắn bị 'cảm động'. Hai mắt của hắn đăm đăm nhìn Khánh Kỵ, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì. Hồi lâu, hồi lâu, một trận gió thổi tới, khiến cho chòm râu bạc trắng dưới hàm hắn trong gió tiêu điều run rẩy, run rẩy...
Khánh Kỵ chau mày, ân cần nói:
- Quý Tôn đại phu, ngài sao lại... sao lại hoan hỉ thành bộ dáng thế này?
Quý Tôn Ý Như giống như là bị ong vàng đốt vào mông, giật mình chấn động, cổ giướng lên, khuôn mặt căng ra đỏ lựng, trong mắt bắn ra sát khí điên cuồng, dùng giọng nói giống như một con gà trống nói:
- Ngươi... ngươi lại còn châm chọc? Ngươi giết Lỗ quốc quốc quân của ta, ngươi đột nhiên... đột nhiên lại giết Lỗ quốc quốc quân..., lão phu... lão phu phải giết ngươi, nhất định phải giết ngươi!
Khánh Kỵ thực vô tội buông tay nói:
- Sao vậy, Quý Tôn đại phu... đây là muốn giết người diệt khẩu sao? Đại phu muốn giết ta, Khánh Kỵ thúc thủ chịu trói, đại phu chỉ cần động thủ là được.
Quý Tôn Ý Như ngẩn ra, giọng nghi ngờ hỏi:
- Giết người diệt khẩu? Diệt cái gì khẩu?
Khánh Kỵ lâm nguy mà vẫn ung dung cười nói:
- Kẻ không hy vọng Lỗ Quân về nước nhất, chính là Lỗ quốc đương kim chấp chính Quý Tôn Ý Như đại phu. Lỗ Quân về nước, có hại cho kẻ nào nhất? Chẳng phải là đứng đầu trong ba nhà thế gia - Quý Tôn thế gia sao. Về phần Khánh Kỵ, người trong thiên hạ đều biết rằng Khánh Kỵ ta bị Ngô sứ bức bách, lập tức sẽ rời đi, Lỗ Quân quay về cũng vậy, mà không trở về cũng vậy, có can hệ gì với Khánh Kỵ cơ chứ?
Nếu bảo Lỗ Quân chết ở trong tay Khánh Kỵ, mà Khánh Kỵ lại chết trong tay Quý Tôn đại phu, người trong thiên hạ sẽ nghĩ ra sao đây? Hơn nữa Khánh Kỵ lại là giả trúng độc rắn mới trốn đi được Tề quốc, trong lúc đó, Quý Tôn đại phu môn hạ Công Sơn Bất Nữu, Thành Bích phu nhân, còn có cả lệnh công tử Quý Tôn Tư đều đã từng tới thăm ta, lại không nhìn ra một chút sơ hở nào. Hắc hắc! Có ai tin sao?